Môn Thần


Tút, tút, tút!

Tút, tút, tút!

m thanh cuộc gọi ảo vang lên trong đầu Lê Nhật.

Kể từ khi dị vật kiểm soát thân xác hắn gần như chìm vào bóng tối, không nhìn được gì, mọi thứ im lặng.

Trong vô thức đã chấp nhận cuộc gọi từ khi nào.

“Nhật, cha mẹ đây.

Con có làm sao không?”

“Cha… mẹ…”

Lê Nhật nói mơ hồ, ý thức dần trở lại, không phải là ảo giác, cha mẹ hắn đang trên màn hình ảo, nước mắt đầm đìa.

Hai gương mặt già nua nhưng tràn đầy ấm áp, nguồn động lực to lớn mà hắn luôn muốn bảo vệ.

Cha già đi nhiều rồi, mặt lại thêm nhiều nếp nhăn và chân chim.

Phải rồi, cha phải chăm sóc cho mẹ mà, suốt bao năm nay luôn là như vậy.

Lúc trẻ thì bươn trải, gánh vác gia đình, luôn là tấm gương sáng cho Lê Nhật nôi theo.

Chưa từng biết chơi bời, lãng phí một cắc bạc nào, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho vợ và đứa con trai yêu quý.

“Về đi con, con đang ở đâu vậy?”

Giọng của mẹ run run, hai tay gầy gò ôm lấy mặt, khóc nức nở khi trông thấy gương mặt gớm ghiếc của đứa con trai.

Mẹ sống không tốt chút nào, mẹ luôn bảo mẹ khỏe nhưng Lê Nhật thấy được mẹ ngày một gầy đi.

Mỗi tiếng khóc, nấc của mẹ làm cho Lê Nhật càng thêm hổ thẹn.

Hối tiếc lớn nhất đời hắn chính là chưa báo hiếu được cho cha mẹ.

Ơn sinh thành như trời biển, trọng trách trên vai chưa làm tròn, thật sự không có mặt mũi nhìn cha gặp mẹ.

“Sao lại ra nông nổi này, mặt con, mặt con…”

Giọng của cha cũng hốt hoảng, kinh ngạc quá độ phải lắp bắp không nên lời.

Gương mặt hiện tại của Lê Nhật bị vô số sợi cơ thịt đỏ tươi bám lấy, một nửa còn lộ cả xương.

Hai người lớn tuổi trông thấy đứa con trai yêu quý thành ra quái dị như vậy thì lo lắng xém ngất.

“Anh Nhật…là em, Saori Himoji đây?”


Tiếng nói quen thuộc, có chút ngượng ngùng vang lên, không lẫn vào đâu được.

Quả nhiên, chỉ có Himoji mới có thể gọi cuộc gọi màn hình ảo vào lúc này, từ lúc chiến sự diễn ra, tất cả cuộc gọi đã bị giới hạn.

Nếu không phải Saori Himoji với khả năng thao túng máy móc như một hacker thì không thể làm được.

“Cha, mẹ… Himoji, mọi người an toàn rồi chứ? Mọi người thấy con có giỏi không, con đã cứu…”

Bất ngờ âm thanh đùng đùng vang lên như sấm động, hai tiếng liền, chấn động đến mức cô bé Himoji và cha mẹ phải nghiêng ngả, cửa kiếng vỡ tung.

Lê Nhật còn mê sảng nhưng vẫn cố gắng hỏi:

“Chuyện gì, là chuyện gì? Không phải mọi người đã an toàn rồi sao?”

Saori Himoji run sợ bần bật, mặt xanh xao nói:

“Để em chuyển tín hiệu cho anh.”

Hình ảnh chuyển qua từ đài truyền hình trung tâm căn cứ Spatium, cảnh con quái vật ngoài hành tinh khổng lồ đang đứng trên hai hố bom khổng lồ, liền kề nhau, gầm gừ thị uy.

Vô số xác chết nằm la liệt, thiệt hại vô kể.

Tiếng trẻ con khóc, người người ai oán kêu gọi, tìm kiếm gia quyến, như ngàn vạn thanh đao sắc bén, đả kích vào tâm trí Lê Nhật.

Quả nhiên không ngoài lo lắng ban đầu, cảm giác bị kẻ khác mượn tay thoáng cái đã giết hàng triệu người vô tội, đang khiến Lê Nhật vô cùng cảm thấy có lỗi, dằn vặt, ghê tởm bản thân.

“Là tại con, tất cả là tại con.”

Lê Nhật thốt lên đau đớn, thành quả mà bao nhiêu người hy sinh đánh đổi, giờ chỉ vì một cái chớp mắt yếu đuối của hắn thành ra cớ sự này.

Nỗi hổ thẹn lớn đến nổi kích phát ý chí, như một ngọn lửa đang hiu hắt lại bùng lên mạnh mẽ, nuốt chửng hết không khí xung quanh, phá tan rào cản u mê.

Lê Nhật hét lên một tiếng ai oán trong nội tâm, mặc kệ những âm thanh chiêu dụ của dị vật ngoài hành tinh trong ý thức, trực tiếp cưỡng đoạt quyền kiểm soát cơ thể.

Đồng thời gian đó ở bên ngoài thực tế, con quái vật hung ác sau khi thả bom đột nhiên khựng lại một lúc, như bức tượng bị đông cứng, hiện tượng bất động truyền nhanh đến mỗi xúc tu nhỏ nhất.

Vừa kịp lúc ngăn cản hành động chuẩn bị công kích của nó, cứu hàng ngàn hàng vạn người bên trong những tòa cao ốc.

Như kiến mất tổ, người người nối đuôi nhau tháo chạy.

Nhân lúc phép màu nào đó đã khiến quái vật đột nhiên ngừng lại, mỗi người tranh thủ từng giây quý giá chạy bán sống bán chết.

“Cha mẹ, con trai bất hiếu…”

“Con nói gì vậy, con của cha mẹ là số một.

Không ai bằng, là trụ cột gia đình.

Nhưng mà con mau về đi, chúng ta cùng chạy khỏi đây, tìm một chỗ nào đó sinh sống qua ngày.”


“Quay về thôi con, không chiến đấu nữa.

Cha mẹ chỉ cần có con thôi.”

Mỗi lời nói của cha mẹ lúc này khiến trái tim Lê Nhật cảm nhận tình yêu thương bao la.

Nhưng Spatium với trăm ngàn quân lính, vô số hỏa lực còn không che chở được cho nhân loại, vậy thì phải chạy đi đâu đây? Chưa kể đã quá muộn rồi, Lê Nhật giờ có muốn cũng không quay lại được nữa.

Đau đớn chỉ biết nuốt ngược vào trong, cảm xúc rối loạn không nói nên lời.

“Saori Himoji, cha mẹ anh phải nhờ em rồi.

Đừng để họ thấy những cảnh tượng kinh dị này… Gọi giúp anh cho một người.”

Đau lòng nhưng Lê Nhật biết, tất cả những gì có thể làm cho cha mẹ lúc này là nhờ Himoji tắt màn hình ảo, giảm thiểu đả kích.

“Dạ.”

Saori Himoji đáp, ngay lập tức tắt hình ảnh cuộc gọi ảo bên phía cha mẹ Lê Nhật, chỉ để lại âm thanh.

Sau đó lại kết nối cuộc gọi tới ID mà Lê Nhật cung cấp, ba hồi chuông đổ liên tục trong tiếng khóc nấc của cha mẹ và cô bé Himoji.

Tuy nhiên cuộc gọi không được bắt mà bị tắt bỏ.

Lê Nhật đau đớn cười thầm tự nói:

“Eun Ji…”

Xong hắn không cam lòng, lại nói với Himoji:

“Anh có thể nhờ em tìm xem ID đó hiện đang làm gì không?”

“Dạ được.”

Saori Himoji đáp, nhanh nhẹn tập trung một lúc, chỉ vài hơi thở đã gửi một màn hình ảo qua cho Lê Nhật.

Đó là một màn chấn động tâm trí khác, một đả kích khác mà ông trời như trêu đùa hắn.

Màn hình ảo phát ra những chuỗi âm thanh hì hục của đôi nam nữ trong tư thế trần như nhộng, nam trên nữ dưới thi nhau phát ra những hơi thở dâm dục.

Đây chắc chắn là ngày thảm thiết cho Spatium, nhưng cũng là ngày bị đả kích điên cuồng cho Lê Nhật.

Hắn gần như mất kiểm soát một lúc, khiến cho bản thể lần nữa bị dị vật ngoài hành tinh chiếm đoạt, vì vậy mà gào rú lên một hồi dài, rung chấn lại phá nát không ít cửa kính.

Ở bên ngoài, may mắn là quái thú khổng lồ chỉ gào rú như vậy xong thì rất nhanh lại như bức tượng bất động.


Hù dọa không biết bao nhiêu người phải ướt cả đũng quần, tay chân loạng choạng, số ít yếu bóng vía còn trực tiếp ngất xỉu.

Sâu bên trong thân xác ma thần, hai dòng lệ Lê Nhật tuôn ra, nữ thần trong lòng hắn đến giờ phút này còn tâm trí ân ái với kẻ khác.

Tình yêu đơn phương vỡ nát, con tim đau đớn, nhức nhói như ngàn vạn kim châm xuyên qua.

Gã đàn ông với mái tóc lãng tử bóng loáng, không ai khác chính là Tommy, giám đốc công ty SHARK.

Tất cả được quay lại rõ như phim ảnh nhờ vào camera ẩn được đặt trong phòng, khỏi hỏi cũng biết kẻ giấu camera là ai.

“Tắt đi.” Lê Nhật nói một cách không cảm xúc, thoáng chốc, trạng thái con tim tan nát làm hắn như vô cảm.

Saori Himoji chỉ đợi có thế liền tắt ngay, ngượng ngùng nói:

“Con quái vật đó đang dừng lại… là anh làm có đúng không? Em biết…”

“Đừng nói nữa Himoji, đừng làm cha mẹ anh thêm sợ hãi.”

Lê Nhật cắt ngang, cuộc gọi vẫn đang kết nối với cha mẹ, hắn không muốn để cha mẹ lo lắng thêm điều gì.

Chỉ có hắn mới biết, để có những phút giây quý giá này đã phải dùng đến sức mạnh ý chí cuối cùng, tâm trí thời khắc nào cũng có thể sụp đổ.

Nhưng chỉ cần một ý niệm trước khi ý thức vụt tắt, hắn sẽ khiến dị vật ngoài hành tinh tan biến thành cặn bã.

Tên quái vật đó cũng biết rõ, nên từ khi bị lấy lại quyền kiểm soát không ngừng kêu gào bên trong ý thức Lê Nhật.

Phớt lờ, tâm tình của hắn lúc này quá ngổn ngang, phức tạp, vừa đồ sát hàng triệu người, vừa biết được nữ thần trong lòng ân ân ái ái với kẻ khác.

Đau khổ không đủ để biểu đạt, cảm thấy làm người quá thất bại rồi, nhiều nhất là dằn vặt bản thân.

Lê Nhật muốn nói thêm gì đó với cha mẹ nhưng rối loạn cảm xúc, khiến cổ họng như nghẹn lại, chỉ có thể thốt ra:

“Con xin lỗi!”

Đó cũng là lúc một cuộc gọi ảo khác vừa đến, chuông báo một hồi, Saori Himoji liền lí nhí nói:

“Nãy giờ ID này cứ gọi cho anh, ban đầu em đã chặn lại, nhưng thấy người này kiên trì như vậy nên không nỡ.”

Lê Nhật bắt máy, dù sao cũng sắp chết, chút tò mò nổi lên, thật sự muốn biết là ai kiên trì, bị từ chối liên tục vẫn không ngừng gọi cho hắn.

Màn hình ảo vừa bật, một khuôn mặt khả ái với đôi mắt sưng vù, nước mắt, nước mũi tèm nhem vừa hiện lên, không ai khác chính là Magie.

“Gọi… được rồi.”

“Bà chị… xin chào.”

Lê Nhật cười nói, nghẹn ngào cảm xúc, nhìn thấy Magie khiến cho trong lòng hắn có quá nhiều cảm xúc khác nhau cùng nổi lên một lúc, ngổn ngang và rối bời.

“Chào… gì nữa, cậu mau… quay lại đi.

Tôi chưa… từng bị… ai làm cho… khóc nhiều như vậy.” Magie vừa khóc vừa nói, khiến cho âm thanh phát ra có đôi chút khó nghe.

Giọng Magie như bị tắc nghẽn lại, vô cùng khó khăn phát ra khi mà vừa khóc vừa nấc liên tục.

Nào có còn khí khái mạnh mẽ, phong cách quý cô vạn người mê trước kia, giờ chính là cô bé mới lớn, mới biết yêu mà thôi.

Lê Nhật chỉ ước gì có thể tận tay lau đi những giọt nước mắt đó, nếu được, cũng muốn chạm vào đôi má hồng, mịn màng đó một lần.


Cảm giác bất lực đè nén khiến hắn cũng muốn rơi lệ, rất cố gắng mới có thể nuốt xúc động vào trong, nói:

“Magie, xin lỗi.

Tôi không xứng với chị.”

“Cậu nói ngu ngốc cái gì vậy? Có phải giận vì bị tôi cưỡng hôn không, tôi hứa sẽ không làm như vậy nữa mà.” Tiếng Magie bất lực thốt lên, cảm giác như bản thân có lỗi đang khiến giọng nói của cô nàng khẩn trương.

Lê Nhật cười thầm, thì ra Magie vẫn còn cảm thấy việc cưỡng hôn hắn là có lỗi.

Điều này như tia nắng ban mai, ấm áp phần nào xoa dịu cảm xúc đang bạt ngàn sóng vỗ của hắn.

Lê Nhật cay đắng nói:

“Không phải đâu, tôi không giận vì nụ hôn đó.

Tôi… lúc nãy đã gọi cho một người.

Cô ấy là nữ thần trong lòng tôi, nhưng mà… cô ấy không nghe máy.

Tôi đã không nghĩ đến chị trong lúc này, hình như… hình như tôi không có cảm giác với chị.”

Lời nói vô tình đó như một bàn tay vô hình bóp lấy trái tim non nớt của Magie, cô nàng phải mím môi kìm nén một lúc để không òa khóc lần nữa.

Nín thở, hít sâu một hơi, với ánh mắt long lanh đầy nghị lực, Magie không ngừng bừng lên tình ý mù quáng, nói:

“Không sao, không sao cả.

Bây giờ chưa có thôi, tôi sẽ… đợi cậu, mỗi ngày tôi sẽ chờ cậu, đi cùng, ăn uống cùng, đến một lúc nào đó cậu cũng sẽ có cảm giác với tôi mà thôi.”

Lê Nhật muốn nói thêm nữa nhưng nhìn vào ánh mắt của Magie hắn không nỡ làm tổn thương cô nàng.

Thật sự hắn đang dối lòng, hắn không dám nói chính mình vừa giết hàng triệu người, và sắp phải chết cùng với dị vật ngoài hành tinh, không muốn gieo thêm hy vọng cho người ở lại.

Chỉ nhắm mắt, thều thào không ngừng trong miệng lời xin lỗi, rồi tắt hết cuộc gọi ảo, kể cả của Himoji.

Lúc này hắn mới để cho tâm trí đối diện với tên tội đồ thật sự, dị vật đang không ngừng gào lên:

“Không được giết ta, chúng ta đã đồng hóa, dù chỉ là một nửa.

Ta chết thì ngươi cũng không sống được.”

“Ta hứa sẽ ngoan ngoãn, lúc nãy chỉ là nhất thời vui quá mà thôi.”

Lê Nhật cười đau khổ, nói:

“Ngươi chỉ là vui quá một lúc đã biến ta thành tội nhân thiên cổ, đừng nói là phải chết cùng, giờ mà có sống tiếp, cả đời làm sao đối diện với tội ác bản thân gây ra.”

“Ta có thể xóa đi ký ức của ngươi.

Khiến ngươi không nhớ gì nữa.”

“Điêu ngoa đủ rồi, giờ thì chết đi.”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận