Môn Thần


Mùi máu tanh tưởi được những cơn gió vô tình mang theo, thoang thoảng trong không khí, lẫn lộn với mùi thuốc súng, bụi đất.

Xen lẫn còn có mùi cháy khét của da thịt, mùi hăng của dầu máy, cơ khí.

Vô vàn mùi vị của chiến tranh lan tỏa khắp nơi, phủ lên bầu trời Spatium, theo phân tử khí, rơi rớt xuống, mỗi công dân đều dễ dàng cảm nhận.

Lê Nhật không vì đắc thủ mà xao lãng, ngược lại tận lực duy trì khoảng cách.

Bốn cánh vỗ liên tục, như chuồn chuồn, né tránh công kích từ con quái thú đồ sộ.

Chỉ đợi có thế, hắn lượn nhanh về hướng đoàn quân quái thú đông như kiến, khiến cho các cú ném không thua gì bom đạn oanh tạc lên chúng.

“May mắn đã chọn cánh làm trang bị thứ hai hỗ trợ, nếu ngu ngốc chiến đấu với nó trên mặt đất khẳng định đã thịt nát xương tan.”

Lê Nhật thầm cảm thán, như kế hoạch ban đầu vạch ra, thu hút sự chú ý của con quái thú thủ lĩnh, như một ngọn núi, nó không ngừng gầm thét tức tối, gương mặt bê bết máu, lộ xương trắng.

Một con mắt vẫn còn thịt tươi dính lại, rủ xuống khiến cho các cú ném mất hẳn độ chính xác.

Tuy nhiên cú ném nào cũng như bom đạn oanh tạc, chỉ cần sơ sẩy dù chỉ là khẽ lướt qua cũng tạo thành chấn động không khí, khiến cho thân thể hơn 60.000 tấn phải lảo đảo.

Chính vì vậy, đôi lần cảm nhận được tử thần gần trong gang tấc.

Gánh nặng thể xác có thể dùng máu thịt quái thú bổ sung năng lượng tế bào, nhưng gánh nặng tinh thần thì chỉ có thể dùng ý chí chống đỡ.

Lê Nhật càng chiến đấu đầu óc càng mụ mị, không ngừng cắn lấy bờ môi đến đứt lìa một mảng, muốn nhờ cơn đau đớn lấy lại chút tỉnh táo.

Chiến sĩ lai tạp với hình hài quái dị, trên bầu trời vất vả né tránh, trên màn hình ảo công dân Spatium nín thở theo dõi.

Mỗi cú lượn thành công đều làm cho bọn họ thót tim.

Đầu óc thiếu minh mẫn, khiến cho cú lượn gần nhất của Lê Nhật chậm hơn một tích tắc, chiếc xe tăng bị ném lên va chạm mãnh liệt vào một bên vai, cú nổ xé toang thân xác, từ vai đến cánh tay nát như tương thịt.

Như thiên thạch rơi xuống, thân thể như ma thần va chạm với nền đất đá, tạo thành một hố to, vô số quái thú vạ lây, chết như ngả rạ.


Ngay thời điểm bị ném trúng, đầu óc Lê Nhật bất lực không còn điều khiển được thân xác quá mức to lớn.

Dị vật ngoài hành tinh bắt lấy cơ hội, vui mừng gào thét:

“Để cho ta, để cho ta, ha ha ha.

Bao nhiêu triệu năm, giờ mới nếm lại cảm giác có một cơ thể.”

“Ngươi đang ảo tưởng sao, ta vẫn có thể…”

Bằng nghị lực kiên cường, ý chí Lê Nhật gượng chống đỡ, dị vật vừa chiếm lấy vài giây ngay lập tức bị tước quyền.

“Ta chỉ là muốn giúp ngươi thôi.”

Mặc cho tiếng nói như có như không trong đầu, Lê Nhật bận vật lộn với lũ quái thú xung quanh, chỉ sững lại vài giây đó đã khiến bản thể bị hàng trăm cái hàm thú hung hãn cắn xé.

Trường thương lại vung lên, xoay vòng, lực lượng khủng bố quét ngang đám thú vật, tạo thành một không gian sạch sẽ trong bán kính gần 500 mét.

Khắp người đều là vết thương, bắp thịt được cấu tạo từ sợi cơ lẫn với kim loại bị cắn cho tan nát, lỗ chỗ.

Lê Nhật khụy xuống thở dốc liên hồi, tâm trí như chiếc bóng đèn bị chạm mạch, chớp tắt liên tục, thân thể ma thần vì vậy chuyển giao quyền kiểm soát qua lại giữa hắn và dị vật ngoài hành tinh.

“Van ngươi, hãy để ta giúp.

Đừng cố nữa, ngươi đã làm quá nhiều rồi.”

Chỉ một nhịp thở không đều khiến chiếc bóng đèn tâm trí tắt lịm, điều Lê Nhật lo sợ nhất đã xảy ra, để cho tên khốn còn quá nhiều ẩn số này thao túng thân thể, không biết sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì.

Hắn muốn lắm, nhưng không thể làm gì lúc này, phần lý trí còn lại phải giữ cho một nửa thứ dịch thể quái dị trong đầu không trốn thoát.

Giờ thì như một khán giả bên trong thân xác của chính mình, chỉ còn biết im lặng theo dõi.

Ma thần vươn người đứng dậy từ trong hố bom rộng lớn, một phần vai nơi vừa vỡ nát liền hình thành rất nhiều xúc tu, len lỏi tìm kiếm, thu gom hết kim loại trong bán kính một ki lô mét.


Cơ thể từ hơn 60.000 tấn qua vài hơi thở trương phình nhanh chóng, hình dạng không còn là nhân loại, số lượng kim loại đồng hóa càng nhiều nó càng biến ra nhiều vũ khí.

Khi con gấu xám biến dị khổng lồ lao đến, dị vật ngoài hành tinh đã hoàn toàn biến thành bộ dạng quái vật, chiếc hàm dài với nhiều răng sắc nhọn bằng kim loại pha tạp với cơ thịt nhe ra, như một cái máy nghiền công suất lớn, dễ dàng cắn toạc một mảng lớn da thịt đối thủ.

Con gấu cũng không thua kém, móng vuốt quào tới, để lại vết cào dài sâu hoắm trên ngực nó.

Hai con quái vật khổng lồ lúc này tương xứng từ mức độ to lớn, cho đến độ điên loạn, cuồng tính, tấn công chỉ bằng bản năng.

Cào, cắn, quật, xô đẩy, khiến cho bãi chiến trường hỗn loạn mùi máu thịt pha lẫn với khói bụi ngùn ngụt.

Dị vật ngoài hành tinh càng đánh càng thuần thục, nhanh chóng thay đổi hình dạng, nhiều chi thứ xuất hiện trên lưng nó ánh kim loại sắc nhọn sáng loáng, sáu chi chính thì mạnh mẽ linh hoạt.

Con gấu chỉ với một tay còn lại lập tức bị đánh thối lui, liên tiếp bị thương, máu thịt rơi rớt trên đường lăn lộn.

Đại quân quái thú biến dị cũng vì vậy mà bị đẩy lùi, ngày một xa khỏi căn cứ Spatium.

Đặc tính của thú vật chính là sợ hãi những con thú hung hãn hơn chúng, chứng kiến thủ lĩnh bị đánh cho tơi tả, chật vật tháo chạy.

Như ong vỡ tổ, lũ lượt quay đầu, tan rã, nhanh chóng biến mất sau những dãy núi, hướng về khu rừng của chúng.

Dị vật ngoài hành tinh không vì vậy mà buông tha, nó rùng mình, vô số mảnh kim loại sắc bén từ trên lưng bắn lên cao.

Dù cho đã khuất bóng vào sườn núi, lũ thú vật vẫn lãnh trọn công kích từ trên cao, xác thú bị mưa kim loại đâm xuyên thành thịt vụn, máu chảy thành sông.

Kể cả con gấu xám khổng lồ cũng không thoát khỏi số phận, nó quá chậm để né cú táp như tử thần đang hướng đến.

Cái miệng khổng lồ của dị vật như ma quỷ, răng nanh sắc bén tua tủa bên trong, há rộng đến mức dễ dàng nuốt trọn cái đầu gấu đang gầm thét.

Cú táp dứt khoác, con gấu bị cắn mất đầu, cả thân thể xụi lơ ngã gục.

Dị vật khổng lồ rít lên chiến thắng, âm thanh vang dội bốn phương tám hướng, số quân lính nhân loại xui xẻo không kịp bịt tay bị chấn động đến thủng màng nhĩ.


Tướng Hank bên trong phòng bí mật ngồi tựa vào ghế, ánh mắt thẫn thờ quan sát màn hình ảo, tự thốt lên:

“Thắng rồi sao?”

Vô số quân lính và công dân đều có cùng biểu cảm, đi từ tuyệt vọng đến hy vọng.

“Thật sự thắng rồi sao?”

“Nhưng con quái vật kia trông đáng sợ quá.”

“Nó có phải đang chiến đấu vì chúng ta không?”


Dị vật ngoài hành tinh rít gào chán chê, ánh mắt với những con ngươi li ti trộn lẫn với nhau, tất cả tám con mắt trên gương mặt quái dị của nó nhìn về Spatium một cách bất hảo.

Không khí như rơi xuống âm hàng chục độ, trong diễn biến mới nhất, nó gắp xác con gấu biến dị lên, số lượng chi trên lưng lại hóa thành cánh, dễ dàng bay lên, hướng về trung tâm căn cứ.

Trên đường bay qua, thuận tiện những xúc tu vươn dài lại đồng hóa không ít kim loại từ xác xe tăng và cơ giới chiến sĩ.

Kể cả xác không đầu của TITAN-01 nó cũng không bỏ qua, bị bốn chi còn lại gắp lên.

Cảnh tượng quỷ dị đến rợn người, một con quái vật với hình dáng chưa từng được tưởng tượng ra, bay trên bầu trời Spatium, bên dưới nó còn mang theo hai cái xác, một là quái thú khổng lồ, hai là TITAN-01, cả hai đều mất đầu.

Hawka quá sững sốt với diễn biến quá nhanh, bên trong điện đàm tướng Hank thét lớn:

“Hawka, tỉnh táo lại đi.”

Hawka giật bắn người, lập tức ra lệnh:

“Toàn quân chấn chỉnh, đạn pháo nhắm bắn tự do.”

Quân Đội vì vậy cảnh tỉnh, hỏa lực bắn lên trời, nhắm đến dị vật khổng lồ đang bay ngang qua.

Đạn pháo nổ ầm ầm nhưng không mảy may tác động, đứng dưới làn đạn pháo Magie hai hàng lệ rơi, tự thì thầm:

“Lê Nhật, cậu còn ở đó không?”

Dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một cô gái đôi mươi, lần đầu tiên can đảm cưỡng hôn một nam giới để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng.


Giờ đây trong đầu cô nàng chỉ là cảnh tượng người thanh niên đó, ánh mắt quyết liệt và câu nói “Chạy đi Magie, hãy sống cho tốt”.

Như một đoạn phim ký ức không ngừng lập đi lập lại, trong lòng ngổn ngang, không kiềm được thốt lên.

Dưới trận mưa bom đạn, Magie hét lớn:

“Lê Nhật, tôi biết là cậu.

Là cậu.

Là cậu.

Hãy cố lên… không được bỏ cuộc.”

Lê Nhật lúc này thần trí mê man, nửa tỉnh nửa mê, gánh nặng quá lớn khiến tâm thần hao tổn nặng nề.

Lại thêm dị vật ngoài hành tinh nhân cơ hội không ngừng giở chiêu cũ, ru ngủ hắn, thôi miên, chiêu dụ.

“Cứ yên tâm buông bỏ đi, ta vừa thay ngươi tiêu diệt hết kẻ thù.

Giờ đây tâm nguyện đã hoàn thành ngươi không còn gì hối tiếc.”

“Thật sao, Spatium đã an toàn rồi sao? Vậy thì tốt quá.”

Không biết là ai bỏ chạy đầu tiên, tiếng la hét như một loại dịch bệnh lan truyền ra quá nhanh, một giây thôi liền hóa thành tràn diện người người thi nhau bỏ chạy, giẫm đạp lên nhau.

Quảng trường, công viên, đường phố, đâu đâu cũng là cảnh người người ngước lên cao, hét lên trong hoảng loạn rồi bằng tất cả bản năng thi nhau chạy.

Trăm triệu dân Spatium kích động cùng cực, cái bóng quái vật che kín bầu trời, máu từ xác quái thú hòa trộn với dịch nhầy cơ khí, tạo thành một cơn mưa máu kỳ dị.

Huyết vũ vì vậy mà thành, tưới ào ạt lên tất cả mọi thứ nó đi qua.

Khi đã đến trung tâm căn cứ, hai cú thả liên tiếp như bom hạng nặng từ trên cao hàng trăm mét, khiến cho hàng chục tòa nhà cao tầng phút chốc hóa thành đổ nát.

Như một cơn động đất dữ dội, lan ra bán kính mười mấy ki lô mét, vô số người bị đè bẹp, chết trực tiếp bởi cú va chạm hoặc gián tiếp bởi xà bần bay tán loạn, chôn vùi.

Huyết vũ vì vậy lại tăng thêm vô số tang thương, một ngày quá ác liệt với căn cứ Spatium.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận