Môn Thần


Cơ giới chiến sĩ dù sao cũng chỉ là máy móc cấu tạo thành, sắt thép và hợp kim không thể bì lại độ linh hoạt của con người, trừ khi là có vũ khí hạng nặng hoặc tầm xa sát thương cao.

Lê Nhật nắm rất rõ lý thuyết, nhờ vào việc chăm chỉ, không bỏ một buổi học nào của Khu Đặc Huấn, khi hai tên cơ giới chiến sĩ vừa từ trên lồng hạ xuống đã bị hắn phát hiện ra ngay.

Lê Nhật dễ dàng đón bắt và triệt hạ tên cơ giới chiến sĩ còn lại trước mặt David và mấy trăm khán giả.

Hành động dứt khoát, ra tay liền nhắm ngay vào nguồn cấp năng lượng ở giữa đầu và thân, một phát ăn ngay.

Loại cơ giới chiến sĩ hình người này tuy rất khó đối phó nhưng có một nhược điểm chết người chính là cần năng lượng hoạt động, hoặc là phá hủy nguồn năng lượng hoặc là tiêu diệt khu điều khiển trung tâm của nó là dễ dàng giải quyết.

Tiếng bàn tán xôn xao, chấn động vang lên không ngớt:

"Tên đó có phải Bị Thịt không?"

"Đúng vậy, chính là hắn.

Sao lại lợi hại như vậy."

"Cùng là dị nhân như nhau sao hắn lại vượt trội chúng ta về sức mạnh thể chất như vậy được.

Tôi chưa thấy hắn dùng loại năng lực nào khác ngoại trừ khả năng tự hồi phục."

"Trên bảng thông tin cũng không có nói hắn có thêm loại dị năng nào khác."
"Thật quái lạ."
Rất nhiều người thắc mắc về sức chiến đấu của Lê Nhật, nhìn lại, David thoáng cái đã mất trắng hai cơ giới chiến sĩ và một cơ giới chiến thú.

Gương mặt lúc này chỉ còn là một màu đen và lửa giận tràn ngập trong mắt.

Trên khán đài em của David hỏi:

"Cậu, tên đó sao lợi hại như vậy?"

Mất hai cơ giới chiến sĩ khiến hắn cũng đau lòng vô cùng, vẻ hận thù hiện rõ trong lời nói.

"Chỉ có một khả năng, hắn cũng là Tân Nhân Loại…"

Cậu của David lạnh lùng nói, chỉ nhúng người một cái đã bay xuống cái lồng bảo vệ, chân đạp một cú tấm chắn đó như được làm bằng kẹo mạch nha dễ dàng bị phá vỡ.

Sức mạnh có thể nói là vượt trội, đáp xuống trước mặt David, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lê Nhật và Magie.

Tên trọng tài đứng đó như trời trồng, không dám hó hé tiếng nào, cái lồng bảo vệ sàn đấu có bao nhiêu chắc chắn hắn biết rõ, người này chỉ đạp một cái là phá nát, có điên mới dám cản hắn.

Đúng lúc này trước mặt Lê Nhật không biết tự bao giờ lại xuất hiện một người, đó chính là trưởng khu Max, nghiêm nghị như một tượng đài quân nhân chính hiệu.

"Tôi còn tưởng ông chết rồi chứ?" Lê Nhật thầm rủa trong lòng.

"Từ đầu không can thiệp bao nhiêu trò dơ bẩn của tên David, lúc này lại lao ra, định làm gì đây?"

Trưởng khu Max nói gì đó với cậu của David, Lê Nhật chỉ nghe loáng thoáng hình như tên đó gọi là Alexander Whitmore.


Chỉ bằng một cú đạp phá tan vòng bảo hộ của sàn đấu, đây là sức mạnh phải khủng bố đến mức nào mới có thể làm được.

Lê Nhật rùng mình không dám tưởng tượng, nếu phải đối đầu với hắn có bao nhiêu phần thắng, hẳn là không cao đâu.

Trưởng khu Max nói không nhiều, chỉ làm thao tác quăng một màn hình ảo về phía Alexander Whitmore, hắn cũng lườm rất lâu mới đáp lại.

Đột nhiên hiện trường như lạnh xuống âm mấy độ, không khí náo nhiệt trên khán đài chỉ vì cuộc trò chuyện này mà yên lặng đi.

Trưởng khu Max quay lại nói với Lê Nhật:

"Đi thôi, trận đấu hôm nay đến đây kết thúc."

Trận đấu khiến Lê Nhật không kiềm chế được, tức giận nói:

"Đi? Trưởng khu, ông không thấy…"

"Ta thấy.

Đây là mệnh lệnh."

Max nạt một tiếng với uy nghiêm của một người chỉ huy, khiến cho nhất thời Lê Nhật cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ nhìn Magie, bà chị này nhẹ nhàng lắc đầu rồi lùi lại.

"Đã rõ thưa trưởng khu."

Lê Nhật và Magie cùng đáp, ấm ức nhưng cũng không thể làm gì hơn, dù có nóng đầu hắn cũng biết đây là tình huống không thể hành xử thiếu suy nghĩ.

Trận đấu tổ đội 5 vs 5 đầu tiên của hắn đã kết thúc như thế, đành phải nhịn mà cho qua.

Bên phía Alexander Whitmore và David cũng không mấy vui vẻ gì, hậm hực rời khỏi hiện trường.

Tổn thất hôm nay có thể nói là nặng nề đối với chúng, về cả thiệt hại vật chất lẫn thể diện của nhà Alexander.

Trước khi đi bọn chúng còn quăng lại một cái nhìn sắc lẻm cho Lê Nhật, dự cảm không hay chạy thẳng vào đầu hắn, bọn này sẽ không để yên đơn giản như vậy.

"Đưa bọn hắn đến phòng trị liệu đi." Trưởng khu Max nói với đội ngũ y tế, xong quay qua bảo.

"Lê Nhật, cậu theo tôi.

Tướng Hank muốn gặp cậu."

Không ngoài dự đoán, Lê Nhật biết người thật sự có thể ngăn chặn đám người David không phải trưởng khu Max.

Nếu có thể ông ta đã làm việc đó ngay từ đầu, chỉ là không ngờ, người giúp hắn lại là tướng Hank.

Từ sau khi sử dụng Trạng Thái Sinh Tồn, não bộ của Lê Nhật có vẻ như được khai sáng lên không ít, rất nhiều chuyện tự nhiên hiểu được, khá mơ hồ nên không thể diễn giải rõ.

Lê Nhật theo Max về phòng riêng, đó là khi cuộc gọi bằng màn hình ảo hiện ra, vừa trông thấy vị lãnh tụ tối cao của Spatium cả Max và Lê Nhật cùng chào nghiêm khẩn theo kiểu quân đội.

"Cậu là Lê Nhật?" Tướng Hank trong bộ quân phục, nghiêm trang hỏi.

"Lê Nhật là tôi thưa ngài." Lê Nhật đáp từ tốn.


"Ta không có nhiều thời gian, vì vậy sẽ giải thích ngắn gọn thôi.

Cậu đang bị SHARK nhắm đến, nhiệm vụ lần trước ở rừng Montes Valoris hẳn không cần phải nhắc lại.

Cậu sẽ tham gia một nhiệm vụ chỉ định, nếu hoàn thành nhiệm vụ ta cam đoan gia đình cậu sẽ an toàn."

Tướng Hank chỉ nói mấy câu ngắn gọn, xong thì một đoạn phim chiếu cảnh cha mẹ Lê Nhật đang sinh hoạt, camera thay đổi qua cảnh có nhiều lính Spatium ẩn nắp xung quanh bán kính một kilômét hình thành một vòng bảo vệ.

Lê Nhật không có vẻ ngạc nhiên, ngược lại rất nhanh khẳng khái nói:

"Đã rõ thưa ngài.

Chiến sĩ Lê Nhật sẵn sàng nhận nhiệm vụ chỉ định."

Tướng Hank hơi ngạc nhiên trước việc Lê Nhật tỏ ra quyết đoán, tuy nhiên bản lĩnh của một lãnh tụ đã quá nhiều, ông chỉ nói:

"Tốt, việc còn lại đại úy Max sẽ phổ biến cho cậu."

Ở Spatium việc chia cấp bậc quân đội có phần khác với một quốc gia bình thường, toàn bộ lính ở Spatium đều là cấp chiến sĩ tương đương với binh sĩ.

Trên chiến sĩ chính là cấp bậc đội trưởng, tương đương với hạ sĩ quan, như Max là hàm đại úy, sĩ quan sơ cấp.

Nói xong tướng Hank tắt cuộc gọi, để lại Max và Lê Nhật, Max hỏi:

"Cậu không hỏi lý do gì sao?"

"Không có gì để hỏi thưa trưởng khu."

Lê Nhật đáp, việc SHARK nhắm đến hắn không phải mới đây.

Từ sau khi Tom muốn giết hắn thì phần nào cũng đã đoán được, mấy hôm trước, lúc ở nhà bản thân hắn cũng đã tính toán rất nhiều khả năng xảy ra.

Nhược điểm lớn nhất của hắn chính là cha mẹ, tướng Hank lại cho bố trí nhiều quân lính đến như vậy xung quanh bảo vệ, rõ ràng nắm rất rõ tâm lý của hắn, còn gì để hỏi.

Về nhiệm vụ chỉ định, nếu không phải đặc thù phải cần Lê Nhật đi làm mới được thì đời nào một lãnh tụ lại quan tâm đến cấp bậc binh sĩ như hắn.

Rõ ràng là nhắm trúng dị năng của hắn rồi, việc mà cả căn cứ Spatium hơn mười triệu người không làm được liệu có dễ, hỏi thêm để làm gì chứ, tự nhiên tới lúc sẽ có người nói rõ ràng cho biết.

"Cậu khá lắm, tự cho là thông minh, biết chắc ta sẽ nói cho biết, không thèm hỏi cơ đấy." Max cười nói.

"Chỉ có ta với cậu ở đây, buông lỏng đi, không cần phải nghiêm nữa."

Lê Nhật liếc một cái, vẫn đứng nghiêm, không dám buông lỏng.

Ông ta là trưởng khu mà, chỉ một lời nói hoàn toàn có thể tống hắn vào tù.

Dù sao hiện tại cấp bậc quá thấp, không địa vị nghĩa là không có tiếng nói, tuyệt đối không dám xem thường.


"Sao không tin ta à.

Cái tên này." Max nổi giận quát.

"Muốn chọc giận ta có đúng không."

"Không dám thưa trưởng khu."

Max móc ra một điếu xì gà, châm lửa, phì phà một hơi, nổi nóng nói:
"Mẹ nó cái thời đại chó má, đến xì gà cũng làm giả.

Muốn thử một hơi không?"

"Tôi không biết hút thuốc thưa ngài."

Max hơi ngạc nhiên, lại nói:

"Thanh niên nghiêm túc à, thế có biết uống rượu không?"

"Rượu thì tôi uống được thưa ngài."

"Má cái thằng nhóc con này, có tin ta đấm cho một phát không, đã bảo không có ai thì bỏ cái cách xưng hô đó đi, nghiêm túc cả ngày rồi không chán à."

Lê Nhật lúc này mới vỡ lẽ, thì ra Max hoàn toàn không phải đang đùa, ông ta thật sự muốn bỏ qua cấp bậc để nói chuyện với hắn.

Còn chưa kịp phản ứng sao thì đã bị Max nhét một ly rượu vào tay, nói rõ to:

"Romanée-Conti đấy, thử miếng đi, tất nhiên cũng là hàng nhái.

Hàng thiệt chắc ở chỗ bọn cao tầng hết rồi."

Lê Nhật cười, nâng ly rượu Romanée-Conti lên ngửi, hỗn hợp nhiều loại trái cây khiến hắn không sao phân biệt được, có mùi như anh đào, lại như mâm xôi, lại còn có cả mùi rêu móc.

Màu sắc đỏ đặc trưng của rượu vang khá bắt mắt, nếm thử một chút, ngọt, nồng và hơi chua, ngoài ra thì cũng không có gì quá đặc biệt.

"Tôi ít khi uống rượu nhưng mà cái Romanée-Conti này, dở tệ."

Max nhìn cái sượng trân rồi tự nhiên cười to, nói:

"Má cái thằng nhỏ này, đúng là hợp gu ta đấy.

Romanée-Conti cái con *, đúng là dở tệ, mà thôi uống đỡ đi.

Hàng giả mà."

Lê Nhật cũng bất ngờ, lần đầu tiên thấy Max với diện mạo của một người hoàn toàn trái ngược với vẻ nghiêm trang thường ngày.

Nói ra làm sao có ai tin, cái gã đàn ông vừa cọc cằn lại thô lỗ trước mắt là đại úy, nắm quyền cả một Khu Đặc Huấn hơn mấy ngàn chiến sĩ dị năng dưới trướng cơ chứ.

Hai người một đã ngoài bốn mươi, một mới mười tám, ngồi uống hết cả chai rượu Romanée-Conti, xong ngà ngà trong người Max lại nói:

"Nghe đây nhóc, giờ thì mở cái lỗ tai lên mà nghe cho kỹ những gì ta sắp nói."

Lê Nhật gật gật đầu, ngồi thẳng lưng lên lắng nghe, thể chất thay đổi khiến cho tác dụng của cồn đối với hắn cũng không được nhiều, chỉ hơi lâng lâng.

"Nhiệm vụ chỉ định của nhóc mày chính là đi vào sâu dưới lòng đất, cùng với đội thám hiểm, lựa thời cơ bí mật trộm một thứ như thế này mang về."

Max chiếu một màn hình ảo lên không trung, đó là một vật như đá cuội, nhưng ánh sáng phát ra thì có màu xanh nhàn nhạt, nhìn sơ đã biết không tầm thường.


"Đây không phải đá đâu nhóc, nó là một loại năng lượng siêu mạnh, một hạt nhỏ xíu đủ để phóng một ngàn quả tên lửa lên mặt trăng đó."

"Vậy nó tên là đá cuội à?"

Max gõ đầu Lê Nhật một cái, vui vẻ cười nói:

"Tài lanh lắm.

Nó gọi là Cor, đá Cor, viên lớn nhất được tìm thấy cho đến lúc này chỉ cỡ một nửa ngón cái.

Biết nó nằm ở đâu không?"

"Ở đâu?"

Max đưa một ngón tay lên, vẽ một vòng cho Lê Nhật nhìn theo rồi chỉ xuống đất, nói:

"Trong lõi năng lượng của Spatium, ngay dưới chân mày đó nhóc.

Toàn bộ năng lượng của Spatium đều do nó cung cấp.

Nhưng nó sắp tiêu rồi, chỉ vài tháng nữa thôi, nó sẽ khô héo và bùm, Spatium trở về thời đồ đá."

Lê Nhật lại cười cười, sờ sờ sau ót, ngả ngớn cái đầu, ngáp một cái nói:

"Ông già, nói mau đi, tôi buồn ngủ rồi.

Lý do gì phải cần đến tôi?"

Có lẽ do rượu, cũng có thể do Max quá đỗi dễ gần, cứ như mấy thằng bạn hồi đại học của hắn vậy, nói xong mới thấy hố to rồi, còn đang định xin lỗi thì Max lại vỗ vai hắn cười bảo:

"Ha ha ha, tại cái dị năng chó má của nhóc mày đó.

Ai kêu nhóc mày sống dai như con gián, không phải chú mày ta không nghĩ ra còn có ai làm được nhiệm vụ bất khả thi này."

Max lại phì phà điếu xì gà mới, nói:

"Bản thân đá Cor có bức xạ rất lớn, gấp nhiều lần tia gamma, những người tiếp xúc chỉ đến gần một mét đã chết gục xương rồi.

Biết bức xạ không, rã cả DNA đấy."

Lê Nhật nhức đầu, nhiệm vụ bất khả thi đúng là bất khả thi, hồi đó hắn có đi học mà, tia gamma, bức xạ có khả năng phân rã cấu trúc DNA, một người bình thường tiếp xúc nhẹ thì bệnh ung thư, nặng thì chết hàng loạt tế bào ngay lập tức.

Cơ thể con người có khoảng 32 tỷ tế bào, tùy vào mức độ tiếp xúc, nếu phần lớn tế bào đều chết thì chính là kể cả Lê Nhật cũng không dám chắc khả năng tự hồi phục có thể cứu chữa.

Nhưng hắn không dám nói không thể, thử nghĩ xem, vì tướng Hank nghĩ hắn làm được nên mới có đãi ngộ bảo vệ gia đình.

Một khi không còn giá trị sử dụng đừng nói là quyền lợi gì, chỉ cần buông lỏng là SHARK sẽ như con cá mập đói không ngần ngại táp chết hắn.

Không lo cho bản thân cũng phải nghĩ đến cha mẹ già ở nhà.

Max vươn vai nói:

"Nhìn mặt nhóc mày tái mét vậy, sợ không làm được à? Đừng lo, tướng Hank không phải người thường, ông ta bảo làm được thì cậu có khả năng làm được."

Lê Nhật cũng đồng ý, dù sao thì tướng Hank đã cấp cho hắn một thứ vô cùng quan trọng trong thời đại này, đó là hậu trường, giờ thì xem bản thân có thể tận dụng điều này hay không thôi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận