Cảm Giác Nội Tạng hay còn gọi là interoception, là khả năng của một người nhận thức và cảm nhận các tín hiệu bên trong cơ thể, bao gồm nhịp tim, hô hấp, cảm giác đói, no, và các cảm giác nội tạng khác.
Tuy nhiên Lê Nhật đang đẩy trạng thái này đến một khái niệm mới, hắn khoanh chân ngồi như thiền định, muốn một lần nữa xem xét bên trong cơ thể, trong trạng thái này khả năng xem xét các vết thương của nội tạng rõ ràng như một cái máy quét.
Theo dòng năng lượng của tế bào, mỗi nhịp tim, hơi thở đều rõ ràng như cách một biểu đồ báo cáo chi tiết, chúng sáng tỏ ra trong não bộ, thậm chí mỗi ngóc ngách, góc khuất mà một cái máy không quét tới thì năng lượng tế bào cũng có thể hiển thị được.
Qua lâu nữa, đắm chìm vào cảm giác nội tạng rất rất lâu, ở những chỗ mà Lê Nhật chú trọng nhất vẫn là tim, mạch chính, gan, thận, phổi, các cơ quan quan trọng để duy trì sinh mệnh.
Não bộ làm việc liên tục, cả người ướt đẫm mồ hôi, nhịp thở từ hổn hển đang ổn định lại, tay chân cũng bắt đầu có lại cảm giác.
Một làn khói mỏng manh từ các lỗ chân lông thoát ra, mang theo mùi hôi thối.
Một cú thở sâu, mạnh đánh thức Lê Nhật dậy trong vô thức.
Thời gian của cảm giác nội tạng mang lại tuy đã rất lâu nhưng thực tế chỉ mới trôi qua vài giờ.
Mặc cho không gian yên tĩnh nhưng không vì vậy mà hắn mất cảnh giác, quan sát thấy từ chỗ hắn hướng đến cái hồ không một chút động tĩnh.
Lê Nhật lắc đầu quên đi cái suy nghĩ đến đó thăm dò, cho dù hai con quái thú kia có thật sự lưỡng bại câu thương thì hắn cũng không dám bén mảng đến.
Thứ nhất là không có lợi lộc gì, thứ hai là hắn không quên câu chuyện con ếch chết vì tò mò.
"Cơ thể mới có cảm giác vận động lại, cần phải tìm động vật biến dị, mau chóng hồi phục."
Lê Nhật nghĩ thầm rồi quay lưng rời đi rất dứt khoát, cho dù là thứ nước hồ có khả năng bổ sung năng lượng tế bào hay mẫu vật Cordyceps thì giờ hắn không có gan để đi lấy.
"Trạng Thái Sinh Tồn thật sự bá đạo, nếu lúc đó ta không phải cưỡng chế kích hoạt được thì giờ hẳn phải chết."
Lê Nhật vừa đi lại vừa suy nghĩ, cảm giác kích hoạt Trạng Thái Sinh Tồn thật sự vẫn còn lưu luyến trong lòng, sức mạnh quả nhiên có sức hút khó hình dung.
Cảm giác khi đó như mọi thứ đều có thể dễ dàng làm được, thân thể tràn đầy năng lượng, mỗi cái suy nghĩ cũng nhanh không biết bao nhiêu lần so với bình thường.
Thảo nào lại ngốn nhiều năng lượng tế bào đến thế, huấn luyện viên nói không sai, Trạng Thái Sinh Tồn chưa từng ai có tiền lệ kích hoạt xong mà vẫn sống khỏe mạnh.
Nhưng giờ thì có rồi, tuy nhiên hắn sẽ dùng Trạng Thái Sinh Tồn này làm con át chủ bài, sẽ không dễ dàng nói cho ai biết.
Khi trở về căn cứ cần phải mau chóng làm chủ lá bài tẩy này, ít nhất cũng phải gia tăng thời gian duy trì trạng thái thần kỳ đó hoặc chí ít là giảm tác dụng phụ.
Việc tìm đường trở về dễ dàng hơn nhiều so với khi trước, Tom đã để lại một con đường màu đỏ chết chóc vô cùng hoành tráng, chỉ cần lần theo đó là được.
Nhưng dù vậy cũng phải hai ngày sau Lê Nhật mới ra khỏi cánh rừng Montes Valoris, dọc đường cũng thuận tiện giết vài con thú biến dị bổ sung năng lượng, các vết thương ở xương cũng dần lành lại.
Tuy nhiên đã tìm rất lâu nhưng hai cái ba lô đã mất tích sau cuộc chạy trối chết với Tom, thành ra giờ hắn chỉ còn tay không mà quay về căn cứ, có thể nói là không thu hoạch được gì.
Rất may là mấy chiếc xe điện còn đó, việc điều khiển chúng vô cùng đơn giản, AI đã làm hết, chỉ cần cho chúng quét con chíp sau ót, nhận dạng quyền công dân từ cấp C trở lên là đủ điều kiện ra lệnh cho nó quay về căn cứ.
"Không biết khi trở về sẽ gặp sự trừng phạt như thế nào đây?"
Sự tiếc nuối duy nhất của Lê Nhật là không cứu được Haruka, ngoài ra hắn bỏ mặc tất cả, mặc cho số phận đưa hắn đi đâu thì đi, lo lắng nhiều quá cũng chả lợi ích gì.
Dù sao thì hắn cũng phải quay về căn cứ, còn cha mẹ hắn ở đó cơ mà, nếu đã không thể trốn tránh thì cứ quay về thôi.
Nghĩ vậy rồi đánh một giấc trên xe, mặc cho AI điều khiển, khi mở mắt ra đã về đến cổng thành, chẳng cần phải thông báo gì cả, cổng thành như chờ sẵn tự động mở cửa cho chiếc xe chạy vào.
Hai hàng lính đứng đón, Lê Nhật cũng chả thèm mở mắt ra mà xem, sau khi trải qua Trạng Thái Sinh Tồn cảm giác về không gian của hắn dường như được cải thiện, khả năng nắm bắt tình hình xung quanh mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Chiếc xe điện mất khả năng kiểm soát ngay khi tiếp cận cổng thành, giờ thì Lê Nhật như tù binh bị nó đưa đi.
Nhắm mắt lần nữa, đến khi mở mắt ra thì hắn đã bị mang đến đặc khu huấn luyện, trưởng khu Max đã đứng đợi sẵn.
Hắn bị tống thẳng vào một phòng thẩm tra, Max và một người khác đang ở đó, tuy nhiên hắn chỉ cười và tập trung chú ý vào chiếc còng khá to trên đôi bàn tay.
Nó có vẻ khá cầu kỳ, ánh sáng màu đỏ chạy dọc các rãnh kim loại, Lê Nhật đưa cả hai tay lên nói:
"Trưởng khu, tôi kính ngài với tư cách là lính, tuy nhiên tôi vẫn chưa biết mình đã bị tội gì ?"
Max nhướng nhướng chân mày, thở dài một hơi, ngao ngán nói:
"Cá nhân tôi không muốn bắt cậu, tuy nhiên với tư cách là trưởng khu, cậu không tuân lệnh thượng cấp, thế cho nên… tôi phải phạt cậu thôi."
Lê Nhật gật đầu, hạ tay xuống nói:
"Tình hình lúc đó rất loạn, tôi không nghe thấy mệnh lệnh nào cả, với lại ngài có biết Tom đã phản bội đồng đội và dẫn mọi người vào chỗ chết chưa?"
Vẻ mặt của Max căng thẳng hỏi:
"Có chuyện đó sao? Mà không cần vội, cứ đợi một lát, mọi việc sẽ sáng tỏ thôi."
Lê Nhật không hiểu ý của trưởng khu Max, còn người ngồi kế bên thì cứ yên lặng, khiến cho không khí lúc này lại thêm phần trầm lắng.
Lát sau cửa phòng thẩm vấn lại mở, một bóng người quen thuộc đi vào, Lê Nhật xém tí đã hét lên, tuy nhiên hắn rất nhanh chấn tỉnh lại.
Đó là Adilene, không biết là robot hay người thật đây nhưng bà chị này đi vào cùng với một người khác, không phải Gabriel thì còn là ai.
Cả hai mau mắn ngồi xuống hai cái ghế trống đối diện Lê Nhật, quăng lên bàn một thiết bị trông như cái vòng cổ bằng kim loại, nó cũng có những lằn sáng màu đỏ chảy dọc các rãnh kim loại như cái còng.
"Cậu em mau mang cái vòng vào đi, làm nhanh để còn ai về nhà nấy nào." Gabriel nói đùa, quăng cái vòng qua cho Lê Nhật.
Lê Nhật nóng mặt, đám này chẳng thèm tôn trọng một tí nào quyền lợi của hắn sao, thậm chí không ai buồn giải thích cái vòng quái quỷ này là cái gì.
Bất mãn dồn nén, hắn nói:
"Trông tôi giống một con chó, ai kêu gì cũng phải làm theo sao?"
Câu nói vừa dứt thì đầu của hắn đã bị đè xuống, bằng sức mạnh vượt trội trưởng khu Max đã một tay đè, một tay đeo vòng vào cổ hắn nhanh như cắt.
"Ngậm mồm lại và hợp tác, hiện tại cao tầng đang theo dõi cậu."
m thanh của Max phát ra rất nhỏ, nó có nhiều hơn một sự ra hiệu nào đó, Lê Nhật nghe cũng hiểu nhưng Max lo xa rồi, hiện tại cơ thể hắn đã rất không ổn sau khi tiến vào Trạng Thái Sinh Tồn, các di chứng khiến hắn lúc này có muốn cũng không phản kháng nổi.
Cái vòng quái gở vừa đeo vào như thể kết nối với con chíp sau ót, một luồng xung điện bắn lên não Lê Nhật, như một cái máy chiếu, hai mắt của hắn phát sáng lên, hình ảnh từ chiếc vòng đó hiển hiện ra không gian xung quanh.
Cảm giác buồn nôn, nhức mắt, nóng rát và đầu óc bị soi mói khiến hắn tởm lợm.
Giờ thì đã biết cái vòng kia có tác dụng gì, nó như một loại thiết bị kết nối con chíp và moi móc thông tin từ não bộ của người bị kết nối.
Quá trình này hiệu quả hơn hẳn các loại hình khai thác thông tin xưa cũ.
Mọi hình ảnh từ lúc bắt đầu nhiệm vụ cho đến cuộc chiến với Tom, con quái thú Cordyceps cũng đều đầy đủ, chỉ riêng những đoạn mà Lê Nhật không nhìn thấy gì thì nó tối thui.
Nói nó như một loại tra tấn thì cũng không đúng, mà phải nói là cảm giác trần như nhộng mà bị cả đám người bu lại xem thì đúng hơn, nhục nhiều hơn là đau đớn.
Lê Nhật chỉ không ngờ Spatium lại dùng cách này để thu thập thông tin, đúng là khinh người quá đáng, nỗi thống hận và bi phẫn thiêu đốt nhưng hắn dằn xuống, cố gắng nuốt trôi.
"Được rồi." Adilene là người lên tiếng, miệng vẫn phì phà khói thuốc như thường lệ, tới con robot của cô ta cũng được thiết kế hành động này.
Max nghe vậy thì dừng tay, thả cho Lê Nhật ngồi thẳng dậy, cái vòng cổ cũng được tháo ra, sau đó là đến cái còng tay đồ sộ.
"Sau khi Hội Đồng xem qua thông tin mà cậu thu thập được đã có phán xét như sau: thưởng 1000 điểm.
Tuy nhiên bất tuân mệnh lệnh nơi thực địa là hành vi khó có thể dung thứ.
Phạt tù một tháng, hạ một bậc công dân, án treo bắt buộc phải tham gia nhiệm vụ thực địa tiếp theo được chỉ định để khôi phục quyền công dân.
Cậu có ý kiến gì không?"
Lê Nhật cười mỉa mai nói:
"Với tất cả lòng kính trọng, tôi vô cùng cảm kích Hội Đồng đã khoan dung, nguyện chấp hành phán quyết."
Lũ người này thật khiến hắn nóng máu, từ khâu bắt giam cho tới lúc ra phán quyết hắn chẳng được nói hay bào chữa gì cả, cứ như một con rối chịu sự sắp đặt của bọn chúng.
Quả thật nếu lúc nãy Max không ra hiệu thì giờ Lê Nhật sẽ gào thét một trận ra trò, tuy nhiên mọi sự đã rồi, thấp cổ bé họng nói cũng chả ai nghe.
Trong lòng hắn lúc này chỉ có một sự kiên định, ta không hối hận, nếu cho ta chọn lại vẫn là lao đi cứu Haruka.
Nhớ tới Haruka Lê Nhật lại thầm nhắc nhở bản thân, sau khi chịu phạt nhất định phải đi tìm lũ nhóc con đó, xem có thể giúp gì cho chúng không.
Ngay sau khi Lê Nhật bị áp giải đi, Adilene và Max lại có cuộc trao đổi kín đáo.
"Trong suy nghĩ của em cậu ta phải gây náo động lớn hơn mới phải." Adilene nói, lại móc ra một điếu thuốc, châm lửa.
"Năm anh 18 tuổi cũng không bình tĩnh được như cậu ta.
Có cảm giác Lê Nhật đang lớn lên rất nhanh, Spatium… à không, Hội Đồng xử phạt lần này có phần không thỏa đáng."
"Anh thì lúc nào cũng thế, có phải nhìn trúng nghĩa khí của cậu ta rồi không? Còn nữa, cái gã tên Tom đó là người của SHARK à? Hội Đồng vẫn không dám đá động đến SHARK, mặc cho chúng ngang nhiên bào chế Biến Dược, cái thứ mà Tom uống đấy, nếu không phải Biến Dược thì là cái gì?"
"Chúng ta cũng chỉ là thiên lôi thôi, tạm thời cứ nghe theo sự sắp xếp của tướng Hank và Hội Đồng, không nên ý kiến gì thêm.
Mà không phải em đã mất các số liệu thu thập sao? Không có mẫu vật, lại mất cả một robot AI cao cấp, lần này em lỗ nặng rồi, vẫn giữ nguyên lời hứa tặng cho cậu ta 100 điểm à?"
Adilene cười duyên, ưỡn ẹo cả người lười biếng đáp: "Lỗ thì cũng đã lỗ rồi, không thể để cậu ta có thêm cái nhìn không tốt với chúng ta, em chỉ muốn cậu ta biết người ép cậu ta là Hội Đồng, không phải Adilene xinh đẹp khả ái này."
Max cười bảo:
"Em lại chứng nào tật nấy, lại nhìn trúng rồi à?"
"Sức chiến đấu của hắn tuy chưa cao nhưng ý chí sinh tồn rất mạnh mẽ, có lẽ em đã tìm được một trợ thủ cho Magie."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...