Môn Thần


Haruka lần nữa yếu ớt biến lại thành người.

Tương tự như lần trước, cô nàng gần như không còn khả năng tự bảo vệ, và trên người vẫn chưa có mảnh vải nào che thân.

Lê Nhật ngượng ngùng, không biết phải làm sao.

Khi trở về trại, Haruka đột ngột biến đổi trạng thái, khiến Lê Nhật chỉ còn cách bế cô nàng và tìm kiếm những người khác.

Haruka nhắm mắt, trong khi Lê Nhật đỏ mặt, nhịp thở dồn dập.

Đang là sáng sớm, tuy nhiên trại vắng tanh, chỉ còn ba chiếc lều trống.

Có lẽ mọi người đã di chuyển hoặc trở về căn cứ.

Lê Nhật vội xé một tấm vải lều quấn quanh Haruka và cho cô uống một viên thuốc vàng trong hộp sơ cứu.

Lần này, Haruka không ngất đi, dù mệt nhưng vẫn có ý thức và từ từ gượng dậy.

“Bọn họ vừa đi không lâu.” Haruka thở dài nói.

Lê Nhật nhướng mày, bụng hắn gầm gừ âm ỉ vì đói, nói:

“Làm sao cô biết được?”

“Vì cái này.” Haruka đáp, kéo tấm vải che mặt xuống, để lộ nửa gương mặt sói.

Xong cô chỉ tay về phía mặt đất nơi vết chân còn mới, tiếp tục nói:

“Họ đi hướng này… Cậu có vẻ đói.”

Lê Nhật gãi đầu, đỏ mặt nói:

“Xin lỗi, túi lương khô của tôi không biết lạc đâu rồi, từ đêm đó tôi chưa ăn gì cả.”

Haruka lắc đầu, nụ cười nhẹ nhàng.

“Không cần xin lỗi.

Ít ra cậu cũng không kỳ thị tôi như mấy người kia.”

“À… cảm ơn…”


Lê Nhật ấp úng, cảm giác ngượng ngùng làm hắn không biết phải nói gì thêm.

Haruka tiếp tục, nét mặt nghiêm túc nói:

“Tôi cứu cậu là vì vô tình.

Lúc trong bụng con hổ, tôi không có ý định cứu cậu.

Đó là trùng hợp, may mắn của cậu.

Ngược lại, cậu cứu tôi là có chủ đích.

Nếu có ai phải cảm ơn thì là tôi mới đúng.”

Lê Nhật không hề biết rằng khoảnh khắc khi hắn bước ra khỏi hốc cây cổ thụ, che chắn cho Haruka khỏi đàn linh miêu biến dị đã in sâu vào tâm trí cô, trở thành một ký ức khó quên.

“Vậy chúng ta hòa nhau nhé, làm quen lại nào.” Lê Nhật mỉm cười bảo, đưa tay về phía Haruka.

“Lê Nhật, 18 tuổi.”

Haruka nở một nụ cười thật lòng, cái miệng sói trở nên mềm mại, thân thiện nói:

“Haruka, 21 tuổi.”

“Ôi, vậy phải gọi chị mới đúng.

Bà chị Haruka.”

Haruka cười vui vẻ, một sợi dây liên kết hình thành nhanh chóng giữa họ.

Sau một hồi nghỉ ngơi, Lê Nhật lo lắng nhìn quanh nói:

“Không thể ở yên chỗ này được.

Trên người chúng ta nồng nặc mùi máu, lũ thú biến dị trong rừng rất linh mẫn.

Sớm muộn cũng sẽ tìm đến.”

Haruka gật đầu, ánh mắt vẫn còn vẻ mệt mỏi đáp:

“Các loài thú biến dị mà chúng ta đã gặp, con hổ biến dị là nguy hiểm nhất.

Nhưng chưa biết còn loại nào khác nguy hiểm hơn không.


Cậu nói đúng, không nên ở lại đây.

Chúng ta phải nhanh chóng gia nhập đoàn với mọi người.”

Sau một hồi thương lượng, cả hai thỏa thuận phải di chuyển, bởi vì đang suy nhược Haruka đành phải nhờ Lê Nhật cõng lấy.

Thời đại thay đổi rồi, câu nệ nam nữ giờ này khác gì tự tìm đường chết.

Cô nàng có vẻ hơi ngượng nhưng cũng không còn cách nào khác.

Tốc độ của Lê Nhật không cao, chỉ nhanh hơn người bình thường khoảng hai ba lần, nếu là thời đại trước thì rất đáng kể, nhưng nếu so sánh với mặt bằng chung hiện tại, so với lũ thú biến dị thì như đi bộ mà thôi.

Haruka dựa vào khứu giác linh mẫn của sói, liên tục thông báo phương hướng cho Lê Nhật, chủ động né các hướng đi có vẻ như là lãnh thổ của những loài nguy hiểm.

Hẳn là Tom cũng có loại năng lực nào đó tương tự như Haruka nên việc dẫn đoàn mới giao cho hắn.

Tuy nhiên loại năng lực này cũng có điểm yếu, những loài có khả năng ẩn nắp như con hổ biến dị khổng lồ thì không có tác dụng.

Bọn thú giờ này hầu hết đều có năng lực đặc trưng, một số loài phát triển khả năng ẩn nắp và che dấu để phục vụ cho việc săn mồi cũng không có gì lạ.

"Sắp đến rồi." Haruka thông báo khi trời đã dần chiều tối.

Mỗi khi đêm xuống, khu rừng rậm Montes Valoris lúc này nguy hiểm hơn bội phần.

Cước lực của Lê Nhật càng lúc càng gấp, dù cho có thể lực gần như vô hạn thì thần kinh của hắn cũng đang căng thẳng lắm.

Nếu bị vây công thêm lần nữa chưa chắc có thể làm tốt như khi đối đầu lũ linh miêu.

Lúc đó, một phần cũng phải nhờ may mắn, các phương thức tấn công của linh miêu không có khả năng chí mạng, không thể dứt điểm hắn ngay được, nhưng nếu xui xẻo gặp lại một con hổ biến dị thì xong rồi.

Một cú táp của nó thôi cũng đã khiến cái đầu Lê Nhật tan nát, hoặc trực tiếp nuốt vào bụng cho dịch tiêu hoá từ từ hoà tan, lúc đó thì chết là cái chắc.

“Tôi có thể tự di chuyển được rồi.” Haruka nói sau một khoảng thời gian khá dài nghỉ ngơi trên lưng Lê Nhật.

Lê Nhật nhẹ nhàng thả cô nàng xuống rồi nói:

"Bà chị thật sự ổn chứ?"

Haruka gật đầu và lập tức di chuyển nhanh về phía trước dẫn đường.


Con đường đầy cây cối um tùm và rậm rạp, khiến cô gần như chìm ngập vào trong.

Những cây cỏ bình thường giờ có gai và dai, làm việc di chuyển chậm lại đáng kể.

"Đến rồi." Haruka cười nói, chỉ về phía trước.

Dù đã được cường hoá thị lực, Lê Nhật vẫn gặp khó khăn khi di chuyển trong bóng tối, chỉ đủ sức giữ tốc độ để theo kịp Haruka.

Sau khoảng năm phút, cả hai nghe thấy tiếng "pip pip" quen thuộc của thiết bị cảnh báo mà Lê Nhật đã đặt quanh lều trại.

"Tạ ơn trời đất, hai người vẫn còn sống."

m thanh rất quen, là giọng của Tom, rồi hắn bước ra cùng với các thành viên còn lại, bao gồm William, James, Benjamin, Liam và Noah.

Như thường lệ từ đầu, hai người còn lại vẫn theo sát bảo vệ người phát động nhiệm vụ.

Lê Nhật vẫn khó chấp nhận việc Tom sẵn sàng bỏ mặc mình để chạy thoát, nhưng nghĩ lại, hắn cũng không thể trách Tom vì ai cũng phải ưu tiên giữ mạng.

Hắn nhanh chóng nói:

"Bà chị Haruka đã cứu tôi."

Haruka thì khác, không thích chào hỏi, cô đi thẳng vào vấn đề:

"Tôi cần quần áo và thiết bị hỗ trợ."

"Tất nhiên rồi, mau theo tôi về trại." Tom đáp.

Haruka được Adilene và Gabriel cho mượn một bộ đồ chuyên dụng cho dị nhân biến hình, giúp cô không còn lo trần như nhộng mỗi khi sử dụng năng lực.

Tuy nhiên, bộ đồ này không miễn phí và sẽ được trừ vào điểm quy đổi sau khi về căn cứ, vì thiết bị này rất hiếm, ngay cả với cao tầng của Spatium.

Lê Nhật thầm nghĩ, nếu vậy thì trường hợp của Chúc Ly hẳn cũng không phải miễn phí.

Dù trông xa hoa, Spatium thực ra rất thiếu tài nguyên.

Đêm đó, Lê Nhật ăn no và ngủ bốn tiếng.

Hắn thức dậy lúc bốn giờ sáng, dù ca trực của mình là vào sáng sớm, vì thói quen và sự cảnh giác cao độ sau những ngày chiến đấu liên tục.

"Cậu có thấy gì lạ không?" Haruka hỏi.

Lê Nhật ngạc nhiên, ít khi thấy Haruka bắt chuyện nhưng cũng đáp:

"Ý chị muốn nói gì?"

"Tom, hắn không dẫn mọi người quay về mà đi sâu vào rừng."

"Tôi không rõ ý đồ của hắn, nhưng tốt hơn hết là nên cảnh giác." Lê Nhật đáp, đồng ý với Haruka.


Theo lý, khi gặp quái thú quá sức, đội nên rút lui.

Tiếp tục tiến sâu thế này chẳng khác gì tự sát, nhưng Lê Nhật không có quyền lên tiếng trong đội.

Không biết Tom dùng cách nào mà trấn an được mọi người dù đã mất hai chiến sĩ.

Phản kháng lúc này rất dễ bị quy chụp là vi phạm quân luật.

Adilene và Gabriel thì vẫn bình tĩnh đến vô cảm, không có dấu hiệu lo lắng nào.

Lê Nhật nhận ra mình vẫn còn kém xa sự ẩn nhẫn của Haruka, người có thể được xếp vào cấp SS+, nhưng trong tình thế này cũng chỉ vừa đủ để chống trả.

Nghĩ đến đó, Lê Nhật cười khổ trong lòng.

Sau một lúc di chuyển, Gabriel hỏi:
"Nấm Cordyceps khó tìm đến vậy sao?"

Tom đáp:

"Lần cuối tôi thấy chúng là ở sâu trong rừng.

Tôi không chắc chúng còn ở đó, nhưng đáng để thử."

Mọi người im lặng suốt một ngày dài cho đến khi Tom lên tiếng:

"Dừng ở đây.

Không thể di chuyển thêm, cần giữ sức để chiến đấu nếu có quái thú tấn công."

Khác với Lê Nhật, mọi người đều có giới hạn thể lực.

Đêm đó, Lê Nhật chủ động nhận ca gác, hắn không ngại vì khả năng hồi phục cho phép hắn tỉnh táo liên tục vài ngày.

Có thể lợi dụng điểm này để giúp cả đội nghỉ ngơi nhiều hơn.

Hai ngày tiếp theo, Tom dẫn đoàn đi mà không gặp trở ngại nào, khu rừng yên tĩnh đến lạ.

Chỉ có tiếng chim và suối chảy, tạo nên cảm giác thanh bình.

“Đến rồi," Tom vui mừng nói.

"Dựng lều, tối nay chúng ta sẽ tìm nấm Cordyceps ở đây."

Đó là một khoảng đất trống xanh mướt, với thác nước nhẹ nhàng đổ xuống hồ, bao quanh bởi những cây cổ thụ như trong truyện cổ tích.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận