Môn Thần


Trong khi cuộc họp cao tầng Spatium diễn ra, Lê Nhật hoàn tất một ngày tập huấn nhàn nhã.

Hắn biết rõ sức mạnh của mình đã vượt xa người thường gấp mười lần, nhưng vẫn giữ thái độ khiêm tốn, chỉ đứng vừa đủ trong top năm của đặc khu.

Hắn hiểu rõ giá trị của việc ẩn nhẫn chờ đợi.

Tuy nhiên, cấp độ huấn luyện ở đây khiến hắn thất vọng vì chưa thể moi móc hết tiềm năng của hắn.

Khi ăn phải trái đắng, con người sẽ khôn ra; gặp ma rồi sẽ biết cảnh giác.

Trong kỳ kiểm tra thể chất, hắn chỉ dùng khoảng bảy mươi phần trăm khả năng.

Nếu tung hết sức, hắn có thể dễ dàng nâng được 200 kilogram — một con số không tệ, nhưng vẫn còn kém xa so với siêu sức mạnh của Aram.

Tuy nhiên, điểm mạnh của hắn không chỉ nằm ở sức mạnh cơ bắp.

Phản xạ thần kinh nhanh nhẹn và tốc độ vượt trội đã trở thành lợi thế riêng của hắn, thứ mà không ai có thể xem nhẹ.

Dù vậy, hắn không thể kiểm tra sức mạnh của mình một cách rõ ràng, vì toàn bộ đặc khu này bị giám sát bởi hệ thống camera 24/24.

Mỗi lần bước chân ra ngoài, hắn đều cảm thấy hàng trăm con mắt vô hình dõi theo.

Nhưng cẩn thận mấy cũng có lúc sơ hở, hắn không ngờ rằng từ lâu mình đã nằm trong danh sách giám sát tối quan trọng.

“Himoji, ở đây có thiết bị nghe lén nào không?”

Lê Nhật hỏi, vừa ăn vừa nói, hắn đang ngồi cùng bàn với Himoji và Chúc Ly.

Nhóm ba người Aram thì ngồi gần đó, ánh mắt bốc lửa của anh chàng người Yao này cứ dán chặt vào Chúc Ly.

Himoji cầm lấy nĩa đang ăn mì ý hoặc một thứ protein tổng hợp được làm giống như mì ý, cũng dừng lại trả lời:

“Ở đây không có.

Sao anh lại hỏi vậy?”

“Giúp anh chuyện này nhé! Anh muốn em hack vào hệ thống camera của đặc khu, có thể vô hiệu hóa mà không ai biết không?” Lê Nhật chăm chú hỏi, bị Chúc Ly liếc một cái.

“Còn có con chíp này nữa.”


Ngó dáo dác như sợ có ai theo dõi, Lê Nhật ra dấu sau ót, thiết bị này có lúc làm hắn rất khó chịu.

“Theo lý thuyết thì em có thể làm được.

Vì lý do năng lực Phân Tích, các thiết bị kỹ thuật đều bị em điều khiển dễ dàng.” Himoji nói, cô bé vẫn khép nép như sợ ai đó sẽ nhìn thấy.

“Nhưng con chíp sau ót của anh thì có phần rắc rối… em cần phải lấy nó ra mới có thể thông qua năng lực tìm thấy lỗ hổng kỹ thuật.”


Đã đến giờ ăn, các học viên đã tập trung đông đủ trong nhà ăn, tiếng trò chuyện ồn ào vang khắp nơi, khiến nhóm của Lê Nhật hoàn toàn không bị để ý đến.

Thức ăn ở đây toàn là đồ nhân tạo, được SHARK cung cấp 100%.

Chúc Ly ngồi bên cạnh, im lặng chăm chú nhìn đĩa thịt bò xào cải trước mặt, đôi mắt như đang soi xét từng chi tiết của món ăn.

Những thứ này chỉ là protein tổng hợp được chế biến và tẩm thêm hương liệu cho giống thật, không hơn không kém.

Sau buổi ăn Lê Nhật trở lại phòng, hắn lấy laptop của mình ra xem, lúc này có một dòng thông báo hình dấu chấm than hiện lên: “Cập nhật thông tin vật hoán đổi mới!”.

Thấy tò mò hắn chọn thử xem, đó là một danh sách ba món gồm:

Đồ Bảo Hộ Tập Luyện – Được chế tạo hoàn toàn bằng hợp kim siêu bền Aerogel có khả năng siêu cách nhiệt, siêu cách điện, siêu bền – Điểm hoán đổi: 200 (* nặng 115kg)

Viên đá bạc – Tìm thấy trong một khu di tích cổ có khả năng củng cố tinh thần, giúp sảng khoái tăng cường độ tập trung – Điểm hoán đổi: 300

Dao găm Metamaterials – Có khả năng bẻ cong ánh sáng khiến nó gần như tàng hình – Điểm hoán đổi: 500

Hai món viên đá bạc và dao găm không khiến Lê Nhật bận tâm đến, riêng Đồ Bảo Hộ Tập Luyện thì khác.

Được miêu tả như một bộ áo giáp bất khả chiến bại nhưng điểm hoán đổi chỉ có 200, để ý kỹ hắn mới thấy dòng ghi chú kèm theo: nặng 115kg.

Với cân nặng này thì đừng nói là tập luyện hay chiến đấu, chỉ riêng mặc vào đã khiến những người bình thường không thể thở nổi.

Ai lại có ý tưởng chế tạo một bộ quần áo nặng hơn 100kg cơ chứ? Nhưng đó là với người thường, thể chất của Lê Nhật hiện tại đã được biến dị mạnh bất thường, bộ quần áo này hắn hoàn toàn có thể sử dụng.

Đang lo lắng vì huấn luyện ở đặc khu không đủ thử thách, Lê Nhật tìm ra giải pháp.

Đồ Bảo Hộ Tập Luyện này vốn vô dụng với người thường, nhưng hắn dự định biến nó thành dụng cụ tập luyện.

Vấn đề duy nhất là hắn chưa có đủ 200 điểm.


Mở sang trang thông tin, Lê Nhật ngạc nhiên thấy đã có sự thay đổi:

Họ tên: Lê Nhật
Quốc tịch: Spatium
Tuổi: 18
Năng lực đặc biệt: Tự khôi phục (B+)
Thể chất: A+
Sức chiến đấu: Chưa rõ
Điểm số: 200
Chiến công: Chưa có


Lê Nhật kinh ngạc, ở đâu ra mà hắn có 200 điểm hoán đổi vậy.

Rồi hắn nhớ lại hình như đã xem qua trong mục Điều Lệ.

Thể chất đạt mức A thưởng 100 điểm, hoàn thành các bài kiểm tra thưởng 100 điểm.

Hôm nay hắn đã hoàn thành hai điều kiện này.

Không chần chờ, ngay lập tức Lê Nhật chọn hoán đổi Đồ Bảo Hộ Tập Luyện, một dòng thông báo hiện lên trên màn hình laptop: “Hoán đổi hoàn tất, vật phẩm sẽ được gửi đến phòng trong 5 phút nữa!”

Năm phút sau, có tiếng gõ cửa.

Lê Nhật mở ra và thấy một robot nhỏ cao nửa người, đầu to với một mắt duy nhất.

Giọng điện tử vang lên: “Học viên Lê Nhật, xin mời làm thủ tục nhận hàng!” Trước ngực robot mở ra một khoang nhỏ, đưa ra thiết bị quét vân tay.

“Xin mời dùng vân tay xác nhận!”

Lê Nhật mỉm cười đưa một ngón tay vào.

“Xác nhận hoàn tất, xin mời nhận hàng!”

Khi robot để kiện hàng lại và rời đi, Lê Nhật không khỏi tán thưởng công nghệ của Spatium.

Dù trí thông minh còn hạn chế, robot giao hàng này hoạt động rất trơn tru, hoàn thành việc hoán đổi và giao hàng chỉ trong 5 phút.


Kiện hàng được gói kỹ lưỡng, không có dấu hiệu bị tháo dỡ.

Lê Nhật mở ra xem xét món đồ hoán đổi đầu tiên: một bộ đồ da bó sát màu xám mềm, co giãn nhưng nặng, có kết cấu giống một loại keo đặc sệt hơn là chất liệu vải.


“Công nghệ thật tốt!” Lê Nhật tán thưởng, hắn không lãng phí thời gian lập tức mặc vào.

Sức nặng khủng khiếp trải đều khắp cơ thể khiến mỗi cử động của Lê Nhật trở nên khó khăn, ngay cả việc di chuyển cũng cần gắng sức.

Đây không giống như việc nâng tạ 115 kilogram mà là cảm giác cơ thể luôn chịu áp lực, không có lúc nào được nghỉ ngơi.

Người thường, kể cả như Aram, chắc chắn không chịu nổi.

Nhưng Lê Nhật khác biệt; cơ thể hắn tự phục hồi, tế bào liên tục cung cấp năng lượng, giúp hắn nhanh chóng hồi phục khi mệt mỏi.

Dị năng cần năng lượng từ tế bào.

Dù mạnh mẽ, bất kỳ dị nhân nào cũng sẽ kiệt sức khi dùng năng lực liên tục.

Riêng Lê Nhật, năng lượng của hắn gần như vô tận, nhưng hắn biết đó là vì chưa chạm đến giới hạn.

Nếu bị thương nặng hoặc tế bào hoạt động quá mức, khả năng tự hồi phục của hắn cũng sẽ có điểm dừng.

“Bộ đồ này nặng thật, nhưng vẫn chịu được,” Lê Nhật nghĩ, đánh giá cao nó như một dụng cụ huấn luyện thể chất tuyệt vời.

Nếu không phải là hắn, ai có thể dùng nó? Người tạo ra bộ đồ này chắc hẳn đầu óc có vấn đề, nhưng Lê Nhật chỉ quan tâm đến việc dùng nó để tăng cường thể lực, không mấy bận tâm đến các tính năng siêu bền, cách nhiệt, hay cách điện.

Đồng hồ điểm 22 giờ khi tiếng gõ cửa vang lên.

Lê Nhật mở cửa và thấy Himoji đứng ngoài, thẹn thùng.

“Chào em! Rất vui vì em đã đến,” Lê Nhật nói, ngạc nhiên khi Himoji đến đúng giờ.

Himoji đáp, “Em cảm thấy anh là người có thể tin tưởng được.”

Lê Nhật thầm cảm động.

Himoji đã vượt qua giới nghiêm và vô hiệu hóa chip định vị để đến gặp hắn, điều này chứng tỏ sự tin tưởng lớn lao từ cô bé.

“Em có điều kiện!” Himoji đột ngột nói.

“Em cứ nói, anh sẽ không để em thiệt thòi!” Lê Nhật trả lời.

“Năng lực của em không chỉ là phân tích, mà còn có chút thiên về tiên tri.

Spatium sắp phải đối mặt với nguy hiểm lớn.”


Lê Nhật chấn động.

Dự cảm của Himoji trùng khớp với cảm giác của hắn về một mối đe dọa sắp đến.

“Em cảm thấy điều gì sẽ xảy ra?” Lê Nhật hỏi, tâm trạng căng thẳng.

“Em dự cảm một thảm họa sẽ đến gần, và em cảm thấy chỉ có anh mới có thể bảo vệ Satano, em của em.” Himoji đưa ra một bức ảnh của một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, tóc đen ngắn, mắt to, mũi tẹt.

Lê Nhật nhìn bức ảnh, nhận ra lý do Himoji đồng ý giúp hắn.

“Himoji, nếu có khả năng, anh sẽ bảo vệ mọi người.

Nhưng nếu tình hình vượt quá sức của anh, thì…”

“Em chỉ cần anh hứa sẽ làm hết sức!” Himoji ngắt lời, rơi nước mắt, quỳ gối cầu xin.

Lê Nhật nâng cô bé lên, nghiêm túc nói: “Anh hứa sẽ làm tất cả những gì có thể, không chỉ vì Satano mà còn vì gia đình và bạn bè.

Anh sẽ chiến đấu hết mình.”

Nhận ra rằng Himoji đã xem hắn như là người cứu thế, Lê Nhật cảm thấy một nỗi chua xót.

Nụ cười khổ trên môi hắn không thể che giấu nỗi lo lắng đang dâng trào trong lòng.

Hắn hiểu rằng trọng trách mà Himoji đặt lên vai mình không chỉ là một thách thức lớn lao mà còn là một áp lực nặng nề.
Dù đã hứa sẽ làm hết sức mình, Lê Nhật biết rằng lời hứa của hắn phần nào chỉ là sự miễn cưỡng.

Hắn chưa sẵn sàng đối mặt với những thử thách khủng khiếp mà tương lai có thể mang đến.

Mặc dù hắn có năng lực và sự quyết tâm, nhưng cảm giác bất lực trước nguy cơ không rõ ràng vẫn khiến hắn cảm thấy mình có thể sẽ không đủ sức để thực hiện những gì đã hứa.

Himoji đã tin tưởng vào khả năng của hắn, và điều đó khiến hắn cảm thấy càng thêm nặng nề.

Cái nhìn chân thành và sự lo lắng trong mắt cô bé là một lời nhắc nhở không ngừng về trách nhiệm mà hắn vừa nhận.

Lê Nhật thầm nghĩ, nếu không thể bảo vệ những người quan trọng như Satano và Himoji, liệu hắn có thể sống với chính mình trong những ngày sắp tới?

Hắn lặng lẽ nhìn vào bức ảnh của Satano, cảm giác nặng trĩu trên vai như một gánh nặng không thể gỡ bỏ.

Dù hắn đã hứa, nhưng trong sâu thẳm, sự nghi ngờ và lo lắng về khả năng của bản thân vẫn khiến hắn không thể hoàn toàn yên tâm.

Hắn biết rằng để thực hiện lời hứa của mình, hắn cần phải chuẩn bị thật tốt, rèn luyện hết sức có thể và tìm kiếm mọi khả năng để đối phó với mối đe dọa sắp đến.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận