“Lão già họ Cố kia đã nói với cậu những gì?”
Nồi lẩu bốc khói nghi ngút là thứ dễ chịu nhất cho những đêm đông lạnh giá, ngay cả khi chỉ là quán bán hàng di động bên lề đường.
“Chính xác từng chữ, không thừa không kém một chút, hắn nói Anh Thừa cậu cùng ông chủ lớn ở đây bàn chuyện làm ăn, còn tôi sẽ đem chứng minh nhân dân và di động của cậu đi.
Ê Cậu xem cậu đã ăn nhiều như vậy, để lại cho tôi một chút thịt đi.” Viên Tử Khoái mập mạp gấp vài lát thịt lợn đã chín hoàn hảo từ phía Giản Anh Thừa, xoay xoay dưới đáy bát đến khi hài lòng liền đưa vào miệng nhai thật ngon lành.
“Bẩn quá, lau miệng đi.” Giản Anh Thừa rút một tờ giấy trên bàn đưa cho tên mập mạp, “Nghe theo tên họ Cố què quặt đó làm chó gì, lời nào nói ra cũng không tốt.
Nếu không phải cậu tới, con mẹ nó, ngay cả bữa cơm cũng không có tiền mua.
Mà này, gần đây cậu có cách gì kiếm tiền không? Bày cho tôi, tôi có thể đi làm ngay.”
Đến khi Viên Tử Khoái nuốt hết chỗ thịt trong miệng, hắn gắp vào bát Giản Anh Thừa một miếng đậu phụ, “Cách thì có, kiếm được không ít tiền.
Nhưng mà nếu cậu dùng cách này kiếm tiền, nhân phẩm của cậu có thể sẽ bị vấy bẩn như miếng đậu phụ này.”
“Cậu muốn tôi đi làm tiểu tam?”
“Cậu đùa tôi à? Làm sao tôi có thể đẩy Giản Anh Thừa cậu vào hố lửa được.
Nhưng mà nếu cậu làm tiểu tam thì khẳng định sẽ kiếm được không ít đâu.
Ở đây tôi muốn nói là công việc dọn dẹp ở quán bar, trùng hợp chủ quản vệ sinh làm ở đó là anh của chú tôi.
Nếu cậu muốn vào thì không khó.
Quán bar này hoạt động bí mật nên tiền lương cao, chỉ là…”
“Tôi sẽ đi! Gọi cho người kia ngay.”
“A, nhưng mà… tôi nghĩ cậu vẫn nên cân nhắc, đừng nóng vội quyết định mà không suy xét như vậy.”
“Còn suy xét cái đéo gì nữa? Nếu không kiếm tiền ngay bây giờ, bữa ăn tiếp theo của tôi có thể sẽ trộn lẫn với cát từ Tây Bắc.
Nhân phẩm quan trọng hơn cái bụng sao? Với kỹ năng của tôi, tôi có thể dễ dàng dọn dẹp những tên cặn bã ở quán bar.
Cảm ơn cậu nhiều nha.
Ông chủ, mang lên đây một cốc sữa đậu nành nóng.”
Ông chủ, mang lên hai cốc.
Tôi nói này Giản ca, đều là tiền tôi mời, cứ ăn cho thoải mái, không thể nói chuyện mà không ăn uống được đúng không?”
Có một cốc sữa đậu nành nóng cùng nồi lẩu, bao quanh toàn đồ ăn cũng đủ để sốc lại toàn bộ tinh thần.
So với bộ dáng chật vật của Giản Anh Thừa lúc nằm trên giường thì giờ đã khôi phục cơ thể ban đầu.
Lại nói khuôn mặt lạnh như tảng băng trôi của Lục Trường An hóa ra lại rất đẹp trai, bộ đồ anh ta mặc trên người cũng phong cách, dáng người chắc chắn cũng không tồi.
Giản Anh Thừa là gay, chuyện này không ai biết.
Hắn còn thích bị ngược đãi, chuyện này càng không có người biết.
Viên Tử Khóa vừa gửi địa chỉ quán bar và thông tin liên lạc của lãnh đạo, khi nhìn thấy tên, Giản Anh Thừa liền hiểu.
Trên danh nghĩa đây là quán bar nhưng thực chất lại là câu lạc bộ BDSM.
Chỉ là phí vào cửa rất cao, không phải ai muốn vào là vào.
Mặc dù chưa có nhiều người vào đây, nhưng những người như Giản Anh Thừa đều biết.
Giống như ngày hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Lục Trường Anh, anh đã nhận ra rằng bọn họ không chỉ là cùng một loại người, mà đối phương còn là người rất có kinh nghiệm, nhất định phải có địa vị trong câu lạc bộ.
Chấp nhận hoặc tìm lý do để từ chối.
Một câu hỏi trắc nghiệm liên quan đến phẩm giá, thậm chí là sự an toàn của bản thân được đặt ra trước mắt Giản Anh Thừa.
Đấu tranh tư tưởng một lúc vẫn không có kết quả, Giản Anh Thừa cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, quyết định sử dụng phương pháp nguyên thủy cho số phận mình.
Đồng xu một nhân dân tệ bằng bạc quay tròn trên không trung, khi tiếng “đinh” vang lên, kết qủa đã có.
“Được rồi.” Giản Anh Thừa thu lại đồng xu, “Nếu ông trời đã muốn tôi kiếm tiền bằng cách này, vậy thì nhất định có hy vọng.
Người tốt thường sống không lâu, kẻ ác tồn tại ngàn năm.”
Sáng sớm hôm sau, Giản Anh Thừa mặc quần áo Lục Trường An mua cho.
Cả đêm bị gió lạnh thổi qua, mùi lẩu gần như bay mất.
Tâm trạng anh không tồi, ngân nga một giai điệu rồi dùng xà phòng và dao cạo râu miễn phí làm cho mình bộ dáng chỉnh tể.
Anh còn không quên xịt thêm một chút nước hoa, “Không hổ là phòng tổng thống khách sạn 5 sao, đến cả đồ miễn phí cũng tốt như vậy.
Muốn đến đó một lần nữa quá!”
Quán bar này ở trung tâm thành phố, cách xa chỗ ở của Giản Anh Thừa.
Vì vậy anh đạp chiếc xe cũ cọt kẹt đến cửa thì cũng kiệt sức, người đầm đìa mồ hôi.
“Này, cậu là Giản Anh Thừa đúng không? Tôi là Radar, sau này gọi tôi là lão Lôi.”
Một ông chú gương mặt hiền từ nhưng đầy nếp nhăn vừa ra cửa liền gặp Giản Anh Thừa đang khom lưng khóa xe, người này liền phán đoán được anh là người Viên Tử Khoái giới thiệu, vì thế nhiệt tình đón tiếp.
“Chào chú, cháu là Giản Anh Thừ, Viên Tử Khoái giới thiệu cháu đến đây.
Lôi thúc, chú quả thật là Radar chuyên nghiệp.
Mới lần đầu gặp nhau liền có thể nhận ra cháu.” Giản Anh Thừa cười nói, tiến lên thân thiện bắt tay, “Chú Lôi, thực ra cháu có một yêu cầu nhỏ, không biết chú có thể đáp ứng không?”
“Hahahaha, tiểu tử này thật hài hước.
Cậu tới đây làm việc còn dài, về sau chúng ta là bằng hữu.
Không cần khách khí, nói đi, có chuyện gì?”
“Thì...!có thể cho cháu ứng trước một tháng lương không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...