Buổi sáng mùa đông, trời rất đẹp, tia nắng hiếm hoi giữa mùa đông rọi xuống sưởi ấm tất cả, khiến con người ta có cảm giác dễ chịu trong lòng. Riêng tôi, không cảm thấy dễ chịu một chút nào hết. Căn bản là cả một đêm không ngủ với hàng đống suy nghĩ chả ra đâu vào đâu, khiến sáng nay, tinh thần không có, thể xác cũng bèo nhèo như bánh bao nhúnng nước, xách lệ khệ chiếc cặp xách đến công ti.
Bây giờ thì đầu óc của tôi đang mù tịt rồi, mệt mỏi. Nhất định hômnay đi làm về sẽ phải về nhà, ngủ một giấc thật đã đời. Hình như, tôi bây giờ không còn là tôi nữa rồi, Lâm Vũ Quỳnh ngày trước đâu có bao giờ cảm thấy mọi việc phức tạp như thế này đâu chứ, sẽ không bao giờ thức đêm để suy nghĩ hay có tâm trạng nặng trịch như thế này. DƯờng như thời gian trôi đi, mọi thứ sẽ thay đổi vậy.
- Kít....
Tôi giật nảy mình vì chiếc xe Limo màu đỏ chói lõi bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, đỗ xịch trước mắt tôi, mém tí nữa là nghiền tôi nát tươm rồi. Bất lịch sự, mù hay sao mà không thấy tôi lù lù một đống một bãi, à nhầm, một hòn một cục thế này hả.
- Chào buổi sáng.- Giọng nói lanh lảnh từ trong xe vang ra đúng cái lúc tôi hít hơi sâu chuẩn bị nguyền rủa cái người xe đỏ trời đánh này.
Sharie trong mái tóc vàng óng mượt đặc trưng của người lai bước ra, khuôn mặt xinh xắc mà sặc mùi chảnh khiến tôi không còn văn để diễn tả nữa.
- À, chào, lâu rồi không thấy cô trong công ti.- Tôi nuốt cục tức vào bụng mỉm cười, ít nhất, quan hệ giữa hai đứa chúng tôi không còn căng thẳng như trước nữa. Với lại, Sharie không phải người xấu đến nỗi tôi cầm dao đâm chết, chỉ chảnh một tí, tiểu thư một tí, dễ thương thì nhiều tí mà thôi, kệ người ta, người ta đẹp, người ta nổi tiếng thì người ta có quyền mà.
Những người không được bằng họ mới thấy ghen tị thôi.
- Tôi là người của công chúng, đâu phải lúc nào cũng chui trong cái công ti bé tẹo này chứ.- Sharie hất tóc đầy kiêu ngạo.
Bé tẹo, toà nhà này thuộc hàng top trong cái thành phố hiện đại này rồi đấy. Thật nực cười.
- Được rồi, tôi ghen tị với cô lắm đấy..- Tôi cười hít mắt nhìn Sharie, cô nàng trẻ con hơn toi tưởng, nhưng rất dễ thương mà.
- Ghen tị? - Sharie trợn mắt nhìn tôi.- Đương nhiên, tôi là siêu sao có hàng đống người ghen tị mà, nhưng cô thì không cần đâu, tôi còn chưa ghen tị với cô nữa mà.
- Haha, cái này gọi là may mắn hay xui xẻo vì được minh tinh ghen tị, tôi không dám nhận đâu, nhưng nói tôi lí do khiến cô phải ghen tị với tôi đi.- Tôi cười, nửa đuà nửa thật.
Gì chứ, tôi đi so sánh với Sharie, không xứng đáng tí nào. Mà cho dù có xứng đáng, thì cũng chẳng có phương diện và đặc điểm gì tương đồng giữa chúng tôi để đem ra so sánh cả. Chuyện này hài hước đấy.
- Cô là con ngốc hay là gì vậy? Đương nhiên thì cô không thể nào sánh bằng tôi rồi, nhưng chính cái không bằng đó của cô khiến tôi ghen điên lên. Anh Minh đó, tại sao lại yêu cô mà khong yêu tôi cơ chứ? Thật là...hứ.- Sharie nói, tức giận nhìn tôi.
- Anh ta đâu có yêu tôi.- Tôi cười, vì điều Sharie nói quá vô lí, Minh yêu tôi à, không đời nào, nếu có,chắc là kiếp sau chăng. Mặc dù tôi rất mong là sẽ như vậy.- Tôi chắc chắn thế, ngoài việc anh ta tự nhiên nói một từ ghen gì đó với tôi và Nam, anh ta có tấy cả hà cớ gì phải ghen chứ.
- Cô thật sự là một con nhỏ ngu ngốc.
- Này, đừng xúc phạm tôi.- Tôi tức giận.- Cô lúc nào cũng nói thế, tôi ngốc thì làm ảnh hưởng đến cuộc sống các người à.
Tôi tốt nghiệp đại học trường danh tiếng nước ngoài, thông thạo nhiều thứ tiếng khác nhau, làm nhân viên của một công ti tiếng tăm dù có đi cửa sau đi chăng nữa thì tôi cũng đã cố gắng trở thành nhân viên chính thức, tôi có công việc và tôi tự kiếm ra tiền,vì thế tôi không bị ngốc.
- Không ảnh hưởng sao? Cô hiện tại đã làm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh cô rồi đấy, càng nói cô càng cho thấy sự ngu ngốc của cô mà thôi.- Sharie tức giận hét lớn, khuôn mặt xinh đẹp trông thật đáng sợ.- Cô khiến anh Minh, Nam phải chịu những sự phiền phức do cô gây ra, họ lúc nào cũng nghĩ tới cô rồi bị tổn thương...
- Cô là cái quái gì chứ mà liên quan đến chuyện của chúng tôi.
- Tôi không là cái gì, nhưng cho dù người khác chứng kiến thì cũng sẽ trách mắng cô gióng tôi thôi.
- Nhưng cô phải cho tôi biết, tôi ngu ngốc cái gì, đừng có nói những lời quá cao siêu như thế chứ.- Tôi tức giận, nói từng chữ một cách khó khăn.
- Cô ngu ngốc vì chẳng hiểu nổi mình đang muốn cái gì, cho dù có hiểu nhưng cô vẫn cứ cố chấp làm những việc khiến người khác bị tổn thương.- Sharie nhìn tôi, nói rõ từng chữ một.
Tôi nhăn nhó ôm trán mình:
- Tôi không biết cách nào để làm những việc cho đúng.
- Trái tim cô đấy, lời mách bảo từ trái tim cô. Cô còn yêu Minh không, hay cô có yêu Nam thật lòng không, cô sẽ biết hết thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...