- Chị Quỳnh, em bị cảm nắng chị ngay từ cái nhìn đầu tiên luôn đấy.
- Sao mà trên đời này lại có một người đáng yêu như chị nhỉ? Hận là em không quen được chị sớm hơn.
- Chị vừa đi du học bên Ý phải không? Thật đáng nể.
- Mà chị dùng dầu gội gì mà tóc thơm thế nhỉ?
...Bộp..
- CẬU...KHÔNG THỂ TRẬT TỰ QUÁ HAI GIÂY HẢ.
Hiện trường...
Một cô gái chừng hai bảy hai tám tuổi, mặc quần jean áo trắng đơn giản, đang trong tư thế " giáng long thập bát trưởng" với khuôn mặt vô cùng tức giận, một cậu con trai mặt non choẹt búng ra sữa đang nằm sóng xoày trên đất, dáng vẻ đau đớn, kết hợp cùng hàng trăm con mắt kinh hãi cũa hàng trăm người xung quanh bữa tiệc, tạo thành một cảnh kinh dị đáng để chiếu thành phim.
Trời, cậu nhóc con này...không thể yếu ớt đến độ này chứ. To cao hơn tôi hẳn một cái đầu mà mới chỉ dùng khủy tay hích nhẹ một cái đã ngã rồi hay sao? Tôi còn chưa kịp dùng tới đầu gối cơ mà. Loại con trai gì thế này...
Vừa trẻ con, vừa vô duyên, nhiều chuyện, phiền phức vừa...yếu xìu. Khỏi nói, tôi đang có một sự thương cảm cực kì sâu sắc với bố mẹ của Nam, phải sống với cậu ta mấy chục măn giời, rồi nghe cái miệng không nói không được của cậu nhóc. Rùng mình...
- Này, nhóc....không đến nỗi chết đấy chứ.
Tôi cố gắng kéo cái thân hình cao hơn 1m7 của cậu nhóc lên.
Ai bảo cứ lắm chuyện thích tra tấn cái tai cua tôi bằng vô số chuyện vớ vẩn làm gì, giờ để tôi tức đánh cho một vố. Tôi chằn phết đấy nhá.
- Xin lỗi, tôi không cố ý, xin lỗi.
Kéo cậu nhóc đứng dậy, tôi gần như sợ đến méo miệng vì đoán khả năng rất cao là cậu ta sẽ chu mỏ lên khóc tướng một trận rồi bắt đền tôi. Phiền phức chết đi được. Nhanh chóng phủi bụi trên bộ vest lịch lãm của Nam, tôi còn vỗ vỗ má để xem cậu nhóc có khóc thật không. Ai ngờ đâu, đằng sau mái tóc, là nụ cười tươi đến nỗi...hoa còn phải ghen tị...
- Chị thật là thú vị, con gái phải hung dữ một chút mới đáng nể. Em thích chị mất rồi, làm sao đây.
Choang...đầu tôi vỡ tan tành, sau đó là tiếng kêu loảng xoảng. Cậu nhóc này, dễ dụ thế á.
- Rồi rồi, cậu không sao là ổn rồi.- Nhưng trong tận tâm can màu đen kịt này, tôi đang mong sao cái mỏ dài hơn mỏ Suneo của cậu dập luôn đi cho khỏi nói.
Mệt...mệt chết mất...mệt mệt mệt...l
- Chị Quỳnh.
- Gì.
- Chị đút cho em ăn nhé.
- Hả?
- Tại vì hồi nãy chị đánh, tay em không may trật rồi, không ăn nổi nữa. Chị đút cho em nha.
- Tay không ăn được thì dùng chân, cũng có đủ năm ngón mà, hay thôi, để tôi dùng chân của mình đút cho cậu nhỉ? Quyết định thế đi.
Liền sau đó là nụ cười đểu cáng kết hợp với động tác cúi xuống cởi giày, howho, đôi lúc trêu ngươi cậu chàng này cũng thú vị ra phết nhỉ.
- Chị, chị chơi khó em đấy. Vậy thôi để em đút cho chị.- Cậu nhóc ra mặt phụng phịu, sau đó cầm lên một miếng bánh.
- Hừm, hình như có ai đó vừa kêu tay mình đau nhỉ? Chẹp chẹp.- Tôi cười híp mắt.
- Thôi, nói a đi, nha...
- Ê này...- Tôi trợn tròn mắt lên nhìn Nam, tức giận.- Cảm giác giống như con của cậu ấy.
- Có một người con như chị thì còn gì bằng.- Nam cười híp mí, cái răng khểnh rất duyê lộ ra, rất đẹp trai, cơ mà sao tôi thấy trên mặt thằng nhóc chứa toàn thứ co nít không ấy nhỉ.
- Thôi nào, chị ăn đi. Giờ chị không ăn, em xấu hổ lắm.
- Oáp...- XIn đính chính, đó là phần ngon nhất của miếng bánh nên tôi đã không nể tifh há mồm ra mà ăn ngon lành.
Sướng thế còn gì nữa, có người đút cho ăn là thích lắm rồi.
- Ừ, ngon đấy.- Tôi gật gù tán thưởng, vị cà phê tan chảy trong miệng, vừa mịn vừa ngon, ôi trời, quá đã.
- Nhìn chị ăn thật là đáng yêu.
Đôi bàn tay thon dài nhắm trúng má tôi mà nhéo, lắc lắc, cùng với đó là cái điệu cười toe toét của thằng nhóc vô duyên. Nó nó nó là cái quái gì thế này.
- Ê, bỏ tay ra...
Tôi tức giận, thằng nhóc dám mạo phạm vô lễ với bề trên thế sao? Không thể chấp nhận nổi, tôi là con người chứ có phải con thú bông đâu mà để cậu ta nhéo đau thấu trời như thế. Cảm giác như vừa bị biến thân thành một con bù nhìn bông...chẳng ra làm sao hết.
- Hả?...
Tôi bất giác buông thõng người, trái tim đánh thụp một cái...tâm trạng bỗng dưng rớt xuống vực thẳm.
Từ cánh cửa, một hình dáng cao ngạo quen thuộc hiện ra cùng gương mặt hoàn hảo, thu hút gần như tất cả mọi ánh mắt của các cô gái trong buổi tiệc...Đôi bàn tay chỉnh lấy chiếc cavat tinh tế thắt trên cổ, cùng dáng điệu của một anh chàng siêu hot...Minh bước vào.
Chẳng mấy chốc, xung quanh anh đã bị bao quanh bởi hàng tá các cô gái xinh đẹp, anh nở nụ cười, nụ cười đẹp đến ngạt thở, nụ cười mà tôi chẳng thể quên trong suốt 9 năm.
Ánh mắt của chúng tôi bất ngờ chạm nhau và mọi thứ xung quanh nhạt dần ánh mắt sâu thẳm đó hút hết anh nhìn của tôi. Nhưng chưa đầy một giây, Minh quay đi, lạnh lùng, thờ ơ. Phải rồi, chúng tôi là gì của nhau mà nhìn nhau chứ, chúng tôi chẳng là gì, ngay từ đầu tiên đã thế rồi.
- Này, chị Quỳnh, chị sao thế?
- Hả? À không, không có gì...
- Nè, chúc mừng hạnh phúc nhé. Anh Long, anh mà không chăm sóc Hà cẩn thận là biết tay em đó. hì. Thật là mừng quá.- Tôi vỗ vỗ vai anh Long giống như một người chị gái, chỉ dạy cậu em tận tình.
- Ừ, cảm ơn em, nhanh chóng kiếm người yêu rồi cưới, để tụi anh qua chúc mừng.- Anh Long cười.
Nụ cười hạnh phúc của một người đàn ông đã có vợ, có một gia đình hạnh phúc.
- Em á, ok luôn, sắp rồi, em không ế đâu mà sợ,haha.- Tôi cười lớn, nhắng nhít.
Hừm, nói mà không biết cái gì gọi là xấu hổ đúng chất phong cách của Lâm Vũ Quỳnh, loại người như tôi, đang ế dần đều đây mà có mà nào thèm tới đón đâu chứ. Ghen tị quá đi, huhu.
- Còn mày...liệu hồn là làm dâu cho tử tế.
Tôi nguýt Hà một cái dài vô tận, cảm giác giống như đi đánh ghen, tiện thể miễn phí vào cánh tay nó một cái bốp đau điếng.
- Á, con điên này. Mày lo mày trước đi, haha.- Hà xoa xoa cánh tay đau của mình, sau đó cười khoái trá
Nó đang mỉa mai trên hoàn cảnh đau lòng của tôi sao? Đồ vô lương tâm.
- Không cãi mày nữa, muộn quá rồi, tao về đây...để hai người còn động phòng chứ, hé hé...
Tôi cười híp mắt, vẫy tay chào cặp vợ chồng mới cưới còn đang ngập tràn trong niềm hạnh phúc, muộn rồi, về thôi.
Hôm nay tôi muốn ngủ sớm, có một số chuyện cần một giấc ngủ sâu để giải quyết.
- Hừm...- Thở dài một, tôi chán nản đẩy cửa bước ra khỏi bữa tiệc lớn.
Sao tâm trạng lại có cảm giác nặng trịch thế này cơ chứ.
- Chị Quỳnh...
Tôi còn chưa kịp ngáp một cái thì từ sau lưng có cái giọng nói tí toét vang lên. Khỏi cần giới thiệu, cậu nhóc Nam đẹp gái, dễ thương và lắm miệng, Trời ạ, lần này thì lại là cái gì nữa đây.
- Chị về một mình à, em đưa...
- Không không, tôi còn có một số chuyện.- Chưa để nhóc nói hết câu, tôi đã nhảy dựng lên chặn họng, thật sự cậu nhóc này không thể bớt phiền phức hơn được sao.
- Số chuyện là gì vậy. - Khuôn mặt trẻ con phụng phịu.
Hỏi vô duyên.
- Chị, tại chị...- Tôi đưa tay lên gãi gãi đầu, vẻ khó nói- Chị mới về nước nên muốn mua ít đồ, ở cửa hàng Rooni đó.
Một vài chú thích nho nhỏ mà cũng lơn lớn đủ để khiến thằng nhóc há hốc mồm xấu hổ, Rooni, cửa hàng bán đồ lót phụ nữa. haha
- Vậy thì chào chị, hẹn gặp lại.- Leo lên xe máy, vút đi thẳng.
Haha, đấy là tại cậu nhóc bắt tôi đấy nhá, phải sử dụng mấy chiêu trò bá đạo đó mới cắt nổi cái đuôi phiền phức này thôi. May mà bây giờ tôi mệt, nếu không trò chơi còn báo đạo hơn cả trăm lần ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, mình chẳng thể nào bỏ được cái tính thích xỏ đểu người khác của mình.
Hơ, như vậy cũng hay mà
So ri bây bi nhóc nhé. Hì.
Đêm khuya mùa đông, không có gì ngoài những cơn gió lạnh buốt giá cứa vào da thịt, tê tái đến nỗi làn da trên khuôn mặt không còn cảm giác được nữa. Mùa đông, luôn khiến cho con người ta có cảm giác lắng buồn, u uất, không có lời nào diễn tả nổi. Tôi cố rúc mặt thật sâu vào chiếc khăn quàng cổ để cảm nhận hơi ấm của mình, đôi bàn chân bước chậm rãi, rất chậm, không biết mình định đi đâu, và cũng chẳng biết phải làm gì, tôi cứ bước, như muốn cảm nhận cái mùa đông buốt giá này.
Nhưng, ngoài việc đi từng bước chậm chạp ra, tôi chẳng thể làm được cái gì hơn, vì duy nhất chỉ co cái cảm giác lạnh buốt này, mới làm cho cơn đau rát trong tim này dịu bớt đi được.
Phải, trái tim tôi đang rất đau, đau lắm. Vì tôi đã không thực hiện nổi mong ước duy nhất suốt hơn 9 năm của mình, gặp lại Minh và chúng tôi sẽ là bạn. Nhưng Minh thì lại coi tôi giống người dưng không hơn không kém, anh không phải giống tôi, thế nên anh không thể nào dành cho tôi những gì tôi dành cho anh được.
Cuộc đời này thật ngang ngược, đã khiến một đứa như tôi yêu rồi và sau đó chẳng làm trọn vẹn được tình yêu của tôi. Vì lí do gì tôi gặp Minh, rồi sao trong hàng nghìn hàng vạn con người tôi lại yêu anh, là vì thảm họa đúng hơn là định mệnh. Buồn thật.
...Tách...tách....
Nhưng nỗi buồn chưa dừng lại ở đó khi những giọt mưa vô duyên lại từ đâu rơi xuống, hắt vào người tôi khiến tôi lạnh buốt. Tôi ghét mưa, giống như ông trời đang thương hại cho cái tâm trạng buồn này của tôi, nhưng tôi đã nói rồi, tôi không đáng thương quá đáng để được thương hại, tôi không cầm.
Nhanh chân bước vào trạm chờ xe buýt gần đó để không có thêm giọt mưa nào hắt vào người nữa, tôi thở hắt một cái đầy chán nản, con người ta tại sao lại có lúc đen đủi tới mức này.
Gỡ mái tóc buộc đuôi ngựa xuống, tôi cào cào những lọn tóc bết dính vì nước nưa, chợt giật mình.
Cũng đứng dưới mai che của chạm xe buýt, Minh dựa người vào tâm poster quảng cáo mặc kệ những vết bẩn trên mặt tấm quảng cáo dính vào bộ vest đen lịch lãm, hai tay đút túi quần, hai chân bắt chéo nhau giơ ra phía ngoài để những giọt mưa tí tách rơi xuống đôi giày da cao cấp, dáng vẻ vẫn luôn thế, không bao giờ mất đi sự cao ngạo vốn hình thành, trong đêm tối, chỉ vài ánh đèn le lói, và tôi, không biết anh đang nghĩ gì.
Mà cần gì phải biết chứ, tôi với anh còn gì ngoài hai chữ Người Dưng mà phải quan tâm đến nhau chứ, tôi đâu có tư cách, thật đáng buồn.
Tôi ghét thế này, rất ghét, tại sao khoảng cách của chúng tôi luôn xa xôi thế này, sao luôn chỉ là sự im lặng, buồn và căng thẳng, tôi ghét.
- Chào, chúng ta xui xẻo thật.
Tôi gần như chết đứng vì câu nói của Minh. Anh bắt chuyện với tôi sao? Chủ động, điều này có phải là mơ không đây? Tôi thật muốn véo má của mình một cái.
- À, chào. Chúng ta cùng cảnh ngộ rồi.- Tôi ấp úng đáp lại, run run.
Chúng ta ư? Tôi đang đứng cùng hành với anh, nói chuyện với anh, cùng gặp cảnh ngộ với anh, điều này có thật không đây?
- Lâu không gặp, cô...vẫn tốt chứ.
Mặc dù đó chỉ là một câu hỏi cũ rích muôn thủa, nhưng nó là một cái gì đó lớn tác động đến tâm trạng đang buồn của tôi, ít nhất là lúc này.
- Cảm...ơn, tôi sống vẫn tốt.- Tôi sống rất tốt, chỉ là có chút nhớ anh, ngoài ra đều rất tốt.
Nhưng có cho tiền, tôi cũng không có can đảm để nói ra thứ vớ vẩn đó. Không gian lại trở nên im ắng chỉ có tiếng mưa rơi rào rào xuống mái tôn che, và tâm trạng của tôi cũng không còn cảm giác nặng trịch nữa. Minh còn nhớ tôi, và đặc biệt anh còn quan tâm đến tôi, chỉ là một câu hỏi ngẳn ngủn rất đỗi tầm thường, nhưng nó giống như một chiêc khăn choàng ấm áp trong mùa đông buốt giá vậy.
....
Khoảng mấy phút sau, một chiếc Zeppelin màu đen sang trọng đi tới phá vỡ không gian im ắng nơi này, trong xe, một người đàn ông trung niên cầm chiếc ô đen bước ra, tiến về phía Minh. Phải rồi, tôi chưa bao giờ quyên thân thế cũng như địa vị của Minh, cuộc sống giàu sang không thiếu thứ gì. Đương nhiên, đi đâu cũng phải co kẻ đưa người đón.
- Cậu chủ đây rồi, cậu lên xe, tôi đưa cậu về.- Người đàn ông trung niên nói. Mắt bác liếc sang tôi, nhưng không nói gì.
Minh đứng thẳng người, hai tay vẫn xỏ túi quần, cái hoàn cảnh này, tốt nhất là tôi nên cúi đầu không nói gì, và đợi xe lao đi, tôi đứng một mình chờ mưa tạnh. Thật là, lúc nào cũng chỉ có một mình.
Minh cúi đầu xuống chiếc ô được bác tài xế giơ sẵn ra, đôi chân bước đi, nhưng sau hai bước, chợt anh dừng lại, cầm lấy chiếc trong tay bác tài xế, và chìa về phia tôi:
- Này, cầm lấy đi.- Minh nói, giọng rất bình thản, nhưng đối với tôi, nó không bình thản như thế.
- Tôi...
- Coi như là lời xin lỗi vì đã bơ cô mấy ngày trước, vì lúc đó tôi đang rất bận.- Minh dúi chiếc ô vào tay tôi, nói.
Sau đó anh bước đến, mở cửa xe...
- Tôi...tôi rất vui được gặp lại anh, tôi chỉ muốn nói thế thôi. Cảm ơn anh về chiếc ô nhé.- Tôi dùng hết can đảm, nở nụ cười tươi.
Tôi chỉ muốn nói tôi rất vui vì đã gặp được anh thôi, và đến bây giờ tôi mới có cơ hội nói.
Và đáp lại tôi, chính là....một nụ cười....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...