Món Ngon Cứu Vớt Con Người
Em gái Nhiếp húp sùm sụp quét sạch đồ ăn trên bàn.
Hoàng Thượng ăn xong cá khô nhỏ vị thịt gà của mình, lưu loát trèo lên quần áo của em Sương, chui vào túi áo, để lộ cái đầu tròn vo và hai chân trước ra bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô——Con sen kia, khởi kiệu!Vào triều!Em Sương:! Kiếp trước mỗi con sen đều là thiên thần gãy cánh.
“Hoàng Thượng dính con như vậy, hôm nay con dẫn nó đi trước đi.
” Mẹ Nhiếp vừa nói vừa xách một hộp giữ nhiệt dán hình mặt doge đi ra từ phòng bếp: “Con cầm những thứ này đi trước, cầm đến trường chia cho bạn học của con nếm thử.
”Con gái sắp lên đại học, tương lai còn phải ở chung với bạn cùng phòng mới bốn năm.
Để lại ấn tượng đầu tiên tốt đẹp với người ta là rất cần thiết, lần đầu gặp mặt mọi người chia chút đồ ăn ngon, thuận tay giúp đỡ, cô gái nhỏ rất dễ chơi chung với nhau.
Nhiếp Sương ngoan ngoãn gật đầu cầm lấy, mặc dù cô đã sớm chuẩn bị đồ ăn cho bạn học mới, sau khi mẹ Nhiếp thấy thì nhất quyết bắt cô nấu thêm mấy con cà ra mang đi, có khoảng mười con.
Cho dù phải thuận đường đi thăm chị Mạn Mạn nhà hàng xóm cũng học ở trường đại học này, cũng không cần mang nhiều như vậy! “Có thể do mẹ sợ nhiều người không đủ chia, đúng không Hoàng Thượng?” Nhiếp Sương ngồi trên xe buýt, tay phải ôm Hoàng Thượng, nhẹ nhàng gãi cái cằm mềm mại của nó.
“Meo~”Hoàng Thượng lè cái lưỡi nhỏ màu hồng, đáng yêu mà chẹp miệng.
Không khí sáng sớm đầu thu hơi lạnh, ánh mặt trời chiếu trên người lại ấm áp, cảm giác giống như uống một ngụm trà hoa quế ngọt nóng hổi, cả người thoải mái.
Thật sự là thời tiết tốt để tựu trường.
Nhất là với sinh viên năm nhất xách túi lớn túi nhỏ đến từ các nơi trên cả nước chạy tới đăng ký nhập học mà nói, không gặp trời mưa thật sự là quá tốt.
Gần đây nhà họ Nhiếp mới dọn đến thủ đô, hóa ra là vì mở nhà ăn ở thủ đô, cũng không có ý định ở lâu dài, bây giờ lại đúng lúc tiện cho con gái lên đại học.
Hôm qua họ đã đến trường đặt sẵn hành lý, trải giường xong, hôm nay Nhiếp Sương mang Hoàng Thượng và đồ ăn nhẹ nhàng ra trận là được.
Hôm qua tới quá sớm, vẫn chưa gặp bạn cùng phòng.
Nhưng mà hôm nay ngoài quen bạn cùng phòng mới ra, em Sương còn phải tiện đi thăm chị Mạn Mạn cũng họ ở trường đại học này mà đã lâu không gặp.
Mẹ của Lục Mạn và mẹ của Nhiếp Sương là bạn tốt, trước đây hai nhà là hàng xóm, nhưng mà sau khi Lục Mạn thi đậu đại học Giang Kinh, hai người dần dần ít gặp mặt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...