CHƯƠNG 6
Phương Thụ Nhân nói được thì làm được, ngày hôm sau ta và hắn cùng nhau tan ca, cùng nhau về nơi ở xa hoa của hắn, về đến nhà liền phát hiện có một vị lão sư đang chờ ta.
“Ngươi trước hết phải học tập lễ nghi ăn uống phương Tây.” Hắn giới thiệu, sau đó lại ngồi xe ra ngoài. Hừ, nói cái gì mà dành thời gian dạy dỗ ta, ta chỉ biết hắn luyến tiếc cuộc sống ca hát sa đọa hàng đêm mà thôi.
Trên cái bàn dài có thể chứa mười mấy người bày ra la liệt các loại thức ăn, nước uống, rượu, dao cắt thịt bò, dụng cụ lột vỏ tôm, khoai tây… Nói tóm lại, lễ nghi ăn uống phương Tây y như cuộc thi với đề bài là bữa tối. Lão sư thật ra rất hòa ái dễ gần, mang theo nụ cười cách thức, một bên làm mẫu một bên giảng giải muốn ta làm theo, sau đó sửa lỗi sai cho ta. Đồ ăn hương vị vốn rất tốt, nhưng mỗi một miếng đều có người ngồi cạnh thuyết giáo, cho dù là ngự yến cũng chẳng có tư vị gì.
“Thìa vừa chạm vào chén đĩa, làm lại.”
Có thể không đụng đến chén đĩa sao! Không đụng chén đĩa thì ta phải làm thế nào uống nốt nước canh đã nhanh chóng chạm đáy đây. Người ngoại quốc cũng thật là quái đản, lấy chén đĩa đựng canh!
“Ăn canh không được phát ra âm thanh.” Lão sư mỉm cười phi thường ôn nhu: “Uống lại một lần nữa.”
Nếu ăn mỗi một bữa mà phải để ý cẩn thận như vậy nhân sinh còn gì lạc thú để nói a!
Đầy một bụng nước canh, lão sư bắt đầu dạy ta ăn thức ăn cứng.
“Sai rồi, phải dùng cái chuôi dao này… cái chuôi này.” Lão sư vẫn ôn hòa mỉm cười, thấy ta đổi chuôi đao ra sức chiến đấu với tảng thịt bò: “Không thể có vẻ mặt như vậy, cần phải nhẹ nhàng, vẻ mặt tự nhiên, phải bảo trì phong độ và dáng vẻ tốt đẹp.”
Tự nhiên cái đầu ngươi! Vì cái gì đối với nó ta cũng phải bảo trì phong độ? Ta nguyện ý bày ra vẻ mặt thâm cừu đại hận với tảng thịt bò thì sao a!
“Dĩa ăn đặt nhầm rồi. Phải đặt ở cạnh tay phải.”
Ta chịu đựng cơn tức đem dĩa ăn vừa dùng đặt sang bên phải.
“Không đúng, phải đặt ở vị trí thứ hai cạnh tay phải, không thể đặt cuối cùng.”
Ta muốn chửi ầm lên, nếu là Phương Thụ Nhân ta liền liều mình với hắn, nhưng ta không thể động thủ với khuôn mặt tươi cười này, ta thật sự tìm không ra lý do để phát giận với nụ cười của lão sư.
“Nhai nuốt không thể phát ra âm thanh.”
Lý trí của ta rốt cuộc gãy: “Ta chán ghét cơm Tây!”
“Chán ghét cũng phải học.” Lão sư tươi cười càng sáng lạn: “Phương tiên sinh trả lương cao muốn tôi tối nay dạy cậu, nói cậu không học xong thì không thể rời khỏi bàn ăn này.”
“Người ngoại quốc thực sự là dân tộc dã man! Người Trung Quốc có trí tuệ năm nghìn năm, chỉ cần cái thìa cùng chiếc đũa là có thể thu phục toàn bộ! Phiền toái như vậy, cũng không phải mở triển lãm hội chợ!”
Đang oán giận, Phương đại tổng tài đã về, vừa vặn làm tấm bia cho ta trút giận.
“Tổng tài, hôm nay trở về cũng sớm quá a, không ai yêu ngài qua đêm? Không thể tin được ngài cũng có lúc mị lực bị suy giảm nha. Hay là nói, có người yêu ngài nhưng ngài không thể thỏa mãn được người ta?”
Phương Thụ Nhân sắc mặt trầm xuống, lại không thềm để ý đến ta, hắn hỏi lão sư: “Học thế nào rồi?”
“La tiên sinh thực thông minh, chỉ cần nhớ một chút trình tự dao nĩa, lại luyện tập là được.” Lão sư cười như hoa hướng dương.
Phương Thụ Nhân chuyển hướng sang ta: “Ăn lại từ đầu cho ta xem.”
Ta quăng dao dĩa lên bàn: “Ngươi cho rằng ta triển lãm đồ dùng a, cho dù triển lãm cũng là lão sư triển lãm đi, ta là đồ thứ phẩm nào có giá trị triển lãm a!”
“Không ăn?”
Sắc mặt của Phương Thụ Nhân thực sự dọa người, hơn nữa thoạt nhìn phi thường uy nghiêm, quả nhiên là người chức cao quen thói hô quát. Đáng tiếc, ta liền khuất phục dưới khí thế của hắn, không có biện pháp, bị giai cấp lãnh đạo chèn ép thực bi ai a.
Ta ngoan ngoãn mở miêng, bắt đầu trình diễn, trong quá trình biểu diễn trừ bỏ lão sư ngẫu nhiên chỉ ra một số lỗi sai nhỏ, cơ bản không có lỗi nào, sắc mặt Phương Thụ Nhân dần dần hòa hoãn.
“Không cần mở miệng lớn như vậy, thực xuẩn.” Khi ta bắt đầu ăn tôm hắn liền phê bình ta.
“Ta vốn cũng rất xuẩn, hiện tại chẳng qua thể hiện bản chất của ta mà thôi.” Tuy rằng nói như vậy nhưng ta vẫn miễn cưỡng sửa lại cách ăn, cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Tốt lắm.” Hắn sờ sờ đầu ta khen ngợi, tên hỗn trướng này xem ta là cẩu sao! Ta trong lòng ghi nhớ một điểm.
Lão sư ra về cũng đã là mười hai giờ, Phương Thụ Nhân mang ta lên lầu, cái này là tỏ ý muốn ta bồi hắn tối nay.
“Học cái lễ nghi kia ta mệt muốn chết.” Ta không dám phản kháng hắn, chỉ dám ám chỉ ta mệt mỏi.
“Ngươi không phải vừa nói ta không có cách nào thỏa mãn người ta sao? Đợi lát nữa ta nhất định thỏa mãn ngươi.”
Người này còn nhớ dai hơn cả ta!
“Ta có nói qua như vậy sao?”
“Có. Ngay lúc ta bước chân vào cửa.”
“Cái kia nhất định lỗ tai ngươi không tốt nên nghe nhầm.” Lực nắm cổ tay ta tăng mạnh: “Không không! Nhất định là tôi nói sai, nói sai, là tôi không tốt, không thể thỏa mãn thể lực sung mãn của ngài.”
“Không thể thỏa mãn cũng phải thỏa mãn.” Hắn kiên quyết kéo ta đến phòng ngủ: “Chính mình tắm rửa, nếu không thì cùng nhau tắm.”
Ta lập tức cầm quần áo bay nhanh vào phòng tắm, ta tin hắn vì chứng minh khả năng của mình nhất định sẽ tra tấn ta cả đêm, cho nên, ngay cả khi tắm rửa ta cũng lo lắng làm thế nào thoát khỏi ma trảo của hắn.
Chờ Phương đại tổng tài tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, ta đã như con tôm luộc nằm trên giường.
Phương Thụ Nhân đặt tay lên vai ta: “Khó có hôm nào ngươi ngoan như vậy, tự mình nằm trên giường a.”
Ta không nói một tiếng cuộn người vào càng nhỏ.
“Tư thế này thực ra rất có tính khiêu chiến.” Phương Thụ Nhân âm thanh có chút âm hiểm, hiển nhiên cho rằng ta khiêu khích hắn, đương nhiên trên thực tế ta chính là khiêu khích hắn.
Ta đem âm thanh vô cùng suy yếu, nghiến răng nói hai chữ: “… Đau bụng.”
Không cần nhìn cũng biết Phương Thụ Nhân nhất định dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn ta: “Bụng của ngươi đau thặt đúng thời điểm a.”
Bởi vì đang giả bộ mà, bất quá bình thường giả bộ không được, hôm nay có lý do chính đáng: “… bữa tối ăn hơn ba tiếng, đồ ăn đều lạnh hết rồi, hơn nữa tiêu hóa lại kém…” Ta hơi thở mong manh, nói.
Đây chính là sự thật, nếu dạ dày ta không tốt chỉ sợ không tránh khỏi kiếp nạn này, cho dù tắm rửa sạch sẽ, dạ dày của ta vẫn là lạnh như băng.
Hắn không hé răng, đại khái là đang quan sát hành động của ta. Vẻ mặt thống khổ giả bộ không tốt lắm, thế nên ta đem mặt vùi dưới gối để hắn không nhìn thấy biểu tình của ta. Có thời gian rảnh ta phải đi học một chút kĩ xảo diễn xuất.
Hắn cầm tay của ta: “… Như thế nào lại lạnh như thế.
Vô nghĩa, ta mặc áo tắm đứng ngoài ban công hóng gió lạnh, không lạnh làm sao được.
Hắn cố gắng đem cơ thể ta vặn bung ra: “Thả lỏng đi, ta xem xem.”
Ta kiên quyết không thả lỏng thân thể, đồng thời liều mạng nhớ lại từ khi gặp hắn phải chịu biết bao khổ sở tra tấn. Ta là người tâm địa thiện lương, xem phim với tiểu thuyết đều đặc biệt dễ cảm động, cho nên có cảm giác, ta thành công tạo cảm giác khiến đôi mắt ướt át. Sau đó ta thả lỏng thân thể để hắn năng cằm ta lên. Điều này làm ta liên tưởng đến phim điện ảnh hồi trước, trẻ hư đùa giỡn khuê nữ tựa hồ đều là loại động tác như thế này, hại ta thiếu chút nữa bật cười, vội vàng cắm môi.
Hắn đem ta ôm vào ***g ngực, cau mày nhìn ta: “Rất đau sao? Môi đều xanh.”
Đó là do trúng gió đông lạnh a.
Hắn ôn nhu hôn mắt ta: “Đừng khóc, cũng đừng cắn môi. Đau thì ngoan ngoãn kêu ra đi, dù sao cũng chỉ có ta với ngươi, ta sẽ không nói cho người khác đâu.”
Lòng ta đập bang bang, nhanh chóng mắng chính mình đê tiện, trước mặt chính là kẻ cường bạo ta, lại tước đoạt cuộc sống bình lặng của ta, đem ta thành món đồ chơi mà gọi đến gọi đi. La Lâu Lập a La Lâu Lập, cái gọi là sinh mệnh đáng quý, tình yêu giá lại càng cao, nếu vì tự do, hai người đều có thể vứt bỏ. Cho nên, bị tước đoạt tự do chính là cừu hận, so với mối hận đoạt thê còn lớn hơn. Như thế nào chỉ vì một chút ôn nhu của hắn mà quên mất mục đích trả thù ban đầu.
“Ngươi thật đúng là món đồ chơi mảnh mai. Xem ra ta về sau phải cẩn thận một chút, chơi hỏng thì thực phiền toái.”
Người này quả nhiên đáng giận! Lần thứ hai xác nhận giai cấp vô sản và giai cấp tư sản quả thực có cừu hận. Ta dùng sức hướng vào trong lòng hắn, thân thể hắn thực ấm áp, vừa lúc làm cái bếp lò sưởi ấm cho ta. Ta ôm chặt lấy hắn, như ta dự đoán, hắn rùng mình một cái.
“Tôi rất lạnh sao?” Ta dùng hơi thở mong manh mà nói.
“Rất lạnh.” Hắn không đẩy ta ra, ngược lại đem ta ôm chặt hơn, còn cầm lấy cái chăm bao lấy ta: “Hiện tại tốt hơn chưa?”
“Ân.” Ta dùng âm thanh tự nhận là đáng thương, nhu nhược nhất trả lời, nhưng lại thật nhanh tựa vào ngực hắn, không thèm để ý dạ dày vì hành động này mà sinh ra phản ứng bài xích. Ta cố ý đặt tay ở phần ngực lộ ta khỏi áo tắm của hắn, vừa lòng khi thấy hắn lại rùng mình.
“Ta gọi người mang thuốc tới. Có muốn uống một chút thứ gì đó âm ấm không?”
Ta nhẹ nhàng gật đầu, lần này đến da đầu cũng thấy tê dại, nhưng ta phải kiên trì vì sự nghiệp a!
“Ngươi bị bệnh thực ngoan, như con mèo nhỏ đáng yêu.”
Ta há mồm, ai đáng yêu như mèo con a! Ta lập tức liên tưởng đến mấy cái H game của Nhật, như kiểu mấy con mèo gợi cảm kêu meo meo này nọ, người này sẽ không muốn ta làm mấy cái kiểu như vậy đi? Có lẽ ta phản ứng hơi quá, bất quá theo ghi chép họ Phương không phải là người biến thái, chắc không làm mấy việc như thế này đâu.
Người hầu đưa tới thuốc đau dạ dày cùng nước ấm, ta ở trên tay hắn uống thuốc, xong bị hắn ôm vào trong ngực đi ngủ, còn đem chăn đắp cho ta, thật không thể tưởng tượng được họ Phương cũng biết chăm sóc người khác. Bất quá, nếu kết thúc như vậy chẳng phải căn bản ta không chỉnh được hắn sao?
Thân thể ấm dần, ta rầm rì đứng lên: “… Tôi muốn đi WC.”
Mặc áo ngủ chạy vào WC, đứng chân trần ở sàn nhà lạnh như băng mặc dù có hệ thống sưởi, cơ thể của ta nhanh chóng hạ nhiệt độ. Ta lại chạy về, chui vào ***g ngực Phương Thụ Nhân, vừa lòng thấy hắn bị lạnh mà toàn thân nổi da gà, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Không nói gì chứng tỏ ta chỉnh hắn còn chưa đủ, thừa dịp ta bị bệnh hắn đối với ta có chút khoan dung, ta liền cố gắng nghĩ thêm chiêu thức chỉnh hắn.
Chiêu vừa nãy không thể dùng, lần này ta dựa vào ánh trăng ngoài cửa quan sát Phương Thụ Nhân, đợi cho vẻ mặt hắn bắt đầu thả lỏng, ước chừng đã tiến vào giấc ngủ, ta dùng sức lay hắn tỉnh.
“Tôi đói bụng.”
“Ngươi giả vờ đau dạ dày đúng không?”
“Uống thuốc sẽ không đau. Buổi tối học hơn ba tiếng, chưa ăn cái gì, tôi đói bụng, có gì ăn không?” Vừa nói vừa cảm thấy thực sự đói, ta đứng lên.
Phương Thụ Nhân thoạt nhìn có vẻ chóng mặt, chớp mắt suy nghĩ một hồi: “… Tủ lạnh nhỏ đại khái là có thức ăn.”
Ta trở mình nhảy xuống giường đến bên tủ lạnh, bên trong toàn là rượu, căn bản không có đồ ăn.
“Tôi xuống bếp tìm đồ ăn a.” Hắn hàm hồ lên tiếng, lại chui về ngủ.
Ở trong bếp dùng lò bi ba hâm nóng lại khối sandwich và sữa rồi ăn ngấu nghiến, ta lại cảm thấy sinh long hoạt hổ. Tuy rằng đã hơn một giờ nhưng ta một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ, nghĩ đến phải chỉnh Phương Thụ Nhân liền kích động như thể uống thuốc kích thích. Lúc rời khỏi bếp ta bôi một ít bánh kem lên áo ngủ.
Ta dùng sức đạp mạnh cửa phòng ngủ, tạo ra một tiếng nổ làm trời đất rung chuyển, ngay cả vách tường cũng chấn động. Thấy Phương Thụ Nhân đang đưa lưng về cửa nhảy dựng lên, ta quả thực muốn cười lớn. Thế nhưng ta không thể cười, bởi vì Phương Thụ Nhân đã xoay người, con mắt tóe lửa, lần thứ hai bị cắt đứt giấc ngủ chắc hẳn hắn đã bốc hỏa.
Ta bày ra điệu cười tự nhận là rất hoàn mỹ, rất vô tội, tươi cười xin lỗi?: “Thực xin lỗi, vừa này có gió lớn, đánh thức ngươi sao?”
Hắn hừ một tiếng, lại chuyển người tiếp tục ngủ.
Ta nhón chân đi đến tủ quần áo, trong bóng đêm sờ soạng tìm đồ ngủ để thay, sờ soạng nửa ngày, nghe thấy hơi thở Phương Thụ Nhân dần trầm ổn, đại khái lại ngủ, người này quả thật dễ ngủ.
Lúc hắn ngủ ngon, ta đứng ở sàn nhà lạnh như băng một lúc, sau đó lại nhẹ nhàng bò lên giường, trong chăn phả ra một hơi ấm áp, ta không chút khách khí nằm xuống, tựa vào người Phương Thụ Nhân, dùng thân thể lạnh như băng của ta đem hắn từ mộng đẹp kéo ra.
Hắn vừa mở mắt ta liền tiên hạn thủ vi cường (ra tay trước chiếm được lợi thế): “Ai nha, đánh thức ngài ư? Tôi không cố ý, ngài tiếp tục ngủ, ngài tiếp tục ngủ đi.”
“… Thế nào lúc này mới ngủ?”
“Áo ngủ bị kem làm dơ, tôi tìm đồ để thay.”
Hắn lẩm bẩm cái gì đấy rồi lại ngủ. Mà ta nằm cạnh hắn không ngừng xoay người, thở dài, ngáp ngắn. Hắn trở mình, lùi xa ta, cư nhiên lại ngủ ngay được, ta tức đến nghiến răng.
Ta lại nghĩ ra một kế. Ta từ từ nhắm mắt nằm cạnh hắn, đếm nhịp tim của mình tính thời gian. Ước chừng nửa tiếng, ta đạp hắn một cước, hắn giật mình nhưng không tỉnh, thế cũng tốt. Ta cũng giả vờ ngủ, đang ngủ lại xoay người thật mạnh, đập mạnh lên lưng hắn. Lúc này hắn tỉnh, ngồi bật dậy, thở hồng hộc, đại khái là tức rồi. Ta hoảng sợ, có phải đùa hơi quá rồi không? Bả vai lộ ra ngoài chăn bị hắn kéo xốc lên, ta giả bộ ngủ mớ rồi phản ứng theo bản năng, nói lẩm bẩm rồi nhích lại gần hắn, đem mặt cọ lên người hắn, còn phát ra tiếng kêu thỏa mãn, chiêu này ta học con mèo của nhà cách vách a.
Hắn bình tĩnh, thở dài, lại ngả đầu ngủ. E ngại ta đang dựa lên người hắn, hắn chọn tư thế nằm thẳng, thế này ta lại có cơ hội ra tay rồi.
Đợi lát nữa hắn ngủ lại, đương nhiên ta không thể chắc chắn hắn đã ngủ. Tục ngữ nói vô thương bất gian (không buôn bán thì không dối trá), người này chắc chắn gian xảo từ trong xương cốt, khó đảm bảo không phải đang diễn, hừ, bất quá ta cũng không phải người lương thiện a.
Ta còn giả vờ ngủ, thỉnh thoảng lại động tay động chân, rốt cuộc đem tay ta động lên người hắn, sau đó vững vàng gác lên ngực hắn. Tư thế này trong mắt người khác thoạt nhìn khẳng định là một màn phi thường ấm áp, hạnh phúc: hắn nằm cạnh ta, ta nằm sát hắn, một tay ôm cánh tay hắn, tay kìa thì vô cùng thân thiết khoác lên ngực…
Hắc hắc, họ Phương kia, ngươi chờ bị ác mộng đè chết đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...