Món Đồ Chơi Trả Thù

CHƯƠNG 18

Cả đêm mất ngủ, sáng thứ hai còn phải đi làm đã đủ thảm, xui xẻo hiển nhiên còn chưa tới đâu. Bảy giờ sáng, tên đầu sỏ hại ta mất ngủ gọi điện triệu tập, ta phải chống đỡ cả đêm không được nghỉ ngơi, hắn thì muốn ta chọn quần áo rồi mang đến khách sạn cho hắn.

Tên này quả là đại *** trùng hủ bại rơi xuống nhân gian, rõ ràng làm ông chủ ngủ ở khách sạn năm sao còn đem ta – trợ lý riêng thứ tư xem như người hầu mà sai bảo, đêm qua ta thức trắng, còn hắn thì mây mưa với người khác! Cùng Chứ Thanh? Hay người khác? Hay là cả ba người cùng ngủ chung một chỗ.

Trong lúc chọn quần áo ta không khống chế được ý nghĩ muốn ngất đi, tưởng tượng cũng ngày càng kì quái, tuy rằng lý trí bắt đầu cảnh báo những thứ này đều là tưởng tượng của ta, nhưng vẫn làm lòng ta ngày càng phiền muộn, lửa giận ngày càng lớn. Cầm bộ tây trang màu xanh khoác lên cánh tay, ta đem cái thắt lưng màu tro với cái cà vạt đen sọc chéo hung hăng buộc vào nhau, cũng khoác lên cánh tay, áo sơ mi vàng nhạt, nguyên bộ cài áo với cà vạt màu bạch kim, thậm chí có cả thắt lưng. Ta còn muốn chuẩn bị cho hắn một viên kim cương nhỏ, nỗ lực nửa ngày là phí công vô ích, hàng thủ công tốt quá mức. Bít tất, đương nhiên không cùng một đôi, hiện đang muốn phá, không phải rất rõ ràng sao, hơn nữa giấu ở trong giày da, ai cũng không nhìn thấy. Giày da ta chọn hai cách buộc dây khác nhau, chiếc bên trái ta cẩn thận chọc thủng ở nơi nếu không không cẩn thận dùng lực hơi mạnh sẽ bị đứt, đồ lót, vốn có ý tưởng quăng vào thùng rác rồi lấy ra, ngẫm lại quan hệ của ta với hắn, vạn nhất hắn mắc bệnh gì ta sẽ lãnh đủ nên thôi.

Buộc dây giày đúng là phải thực cẩn thận chu đáo, bởi vì phải làm cho nó không thể có kẽ hở, chung quy tốn khá nhiều thời gian, xong xuôi toàn bộ cũng sắp 8 giờ. Mang theo quần áo và phụ kiện rồi ngồi xe riêng tới khách sạn năm sao, ta sợ không kịp giờ làm nên giao cho tài xế mang trang phục và phụ kiện đến đó, còn ta gọi taxi đi làm. Kỳ thật ta làm trợ lý riêng thứ tư thì chỉ cần đi theo Phương đại tổng tài là có công việc danh chính ngôn thuận, bất quá nghĩ đến việc ta đã làm, nên trốn sớm một chút là tốt nhất, Phương tổng tài gỡ hết đống cà vạt thì mặt chắc chắn nhăn thành một đoàn, còn có dây giày hơi mạnh tay liền dứt, nói chung trốn đi mới là thượng sách.

Ta cuối cùng không kịp giờ làm, đến muộn mười bốn phút, căn cứ vào nguyên nhân không muốn dùng tiền của Phương tổng tài, ta đương nhiên phải móc ví, oán hận với Phương Thụ Nhân ngày càng cao. Ngồi xuống ghế trong phòng làm việc, được một lúc bắt đầu chóng mặt. Cũng không biết choáng váng bao lâu, tiếng đóng cửa khiến ta giật mình, cách cánh cửa nghe thấy giọng Phương Thụ Nhân, rất bình tĩnh. Nhìn giờ trong máy tính, 10 giờ 10, lửa giận trong lòng càng lớn, song lại có chút hiếu kì, tự như tội phạm gây án muốn nhìn phản ứng của người bị hại lại không giám trở lại hiện trường. Đang đấu tranh nội tâm, Phương Thụ Nhân dùng điện thoại nội bộ gọi ta mang lịch làm việc vào, ngẫm lại, cách một cánh cửa hắn còn muốn dùng điện thoại! Trước đây hắn đều mở cửa vào. Hay là bây giờ ta và hắn đã trở về quan hệ tổng tài và trợ lý đơn thuần.

Uống một hớp cà phê lớn nâng cao tinh thần, cái loại hương vị đắng tràn ngập đầu lưỡi rồi lan ra, cả trái tim lẫn đầu óc đều rơi vào một loại đau khổ mơ hồ.

Cầm lấy lịch làm việc, ta mở cửa phòng Phương Thụ Nhân.

Ánh nhìn đầu tiên của vị lãnh đạo trực tiếp này rất bình thản, không vui không giận, cùng cách đối xử với người khác không sai biệt lắm. Cái cà vạt màu đen sọc xám kí chắc chắn là cà vạt mới, ta lập tức nhớ đến việc khách sạn năm sao có cách phục vụ như ở nhà, thất sách a thất sách, sớm biết thế nên cho hắn bộ quần áo dính đầy dầu mỡ mới đúng. Haiz… Bị cái bàn làm việc trong truyền thuyết ba vạn tám chặn tầm mắt nên không nhìn thấy gì, lòng ta có chút ngứa.

“Tổng tài, đây là lịch làm việc.” Hành động rất hữu lễ, ngươi không cần ta, lẽ nào ta sẽ khóc lóc ôm chân cầu xin ngươi sao? Hừ! Loại quan hệ khách khí, xa cách, lãnh đạm ta đều làm được, đừng xem thường cốt khí của người bình dân.

Phương Thụ Nhân tiếp nhận lịch làm việc nhưng con mắt vẫn đặt trên mặt ta, chuyên chú tới mức khiến ta nghĩ trên mặt ra có hay không bị người ta vẽ hoa. Bất giác tự sờ sờ kiểm ta, đang nghĩ ngợi có nên kiếm cái gương để nhìn hay không thì Phương Thụ Nhân nói: “Ngươi đêm qua không ngủ?”

Lẽ nào hắn chết cũng không tha cho vành mắt đen như quốc bảo của ta (Quốc bảo ở đây chỉ gấu trúc)?


“Cảm tạ tổng tài quan tâm. Đêm qua tôi ngủ rất khá. Không ai quấy rối, có thể độc chiếm cả giường, không phải làm chuyện khiến người ta mệt chết, ha ha ha, quả thật thần thanh khí sảng sức lực dư thừa, dường như trở lại thời thanh xuân mười tám tuổi.”

Đừng tưởng buổi tối ngươi không về ta sẽ bị làm sao.

Phương Thụ Nhân lại nhìn hai mắt ta, không nói gì, phẩy tay muốn ta lui ra. Hừ, đáng trách, nếu như ta với hắn không có quan hệ cấp trên cấp dưới thì ta có thể đối hắn chửa rủa nói móc châm biếm thỏa thích, dùng các loại lời nói độc ác đem chuyện hắn từ khi sinh ra đến giờ đều không đáng một đồng, đem hắn chôn ở eo biển Ma-li, dùng tên lửa bắn hắn lên tận mây đen…

Bất quá, nếu ra và hắn không có quan hệ cấp trên cấp dưới thì ta với hắn cũng không có loại quan hệ này, lúc hắn động tay động chân với ta, ta nhất định cho hắn ăn đấm. Trước hết cho ánh mắt gian tà nhìn loạn kia một đấm, sau đó là khuôn mặt câu dẫn ngươi khác, sau đó là cái mồm hay nói lung tung…

Đúng lúc ta đang nhiệt huyết sôi trào trình diễn màn đấu quyền anh sôi động trong đầu thì Phương Thụ Nhân tiến đến khiến ta không khỏi nhảy dựng lên, muốn trình diễn một màn PK ngoài đời, bất quả vừa nhảy lên ta liền nhận thức được thể hình khác biệt của ta cũng Phương Thụ Nhân, nhiệt huyết lập tức bị san bằng.

“Cho ngươi.” Phương Thụ Nhân đặt lên bàn một hộp bánh kem, một miếng bánh sanwich: “Ta đã gọi người làm nóng rồi, ngươi ăn đi.” Thật không hổ là đặc quyền giai cấp, thời gian đi làm không ai dám quản hắn.

Thấy thức ăn bao tử ta không chịu thua kém mà sôi ùng ùng, cái dạ dày ù ù như xe tăng. Liều mạng nuốt nước bọ, ta bi tráng nhớ tới lời cổ nhân nhắc nhở bản thân không nên vì một chút ơn huệ mà bị mua chuộc: “Ta không đói.”

“Ta mặc kệ ngươi có đói hay không, ta tự mình mang đến cho ngươi, ngươi phải ăn cho hết.”

“Tuân lệnh tổng tài.” Ta nghiêng người, kéo hộp bánh kem với sanwich lại, tận lực biểu hiện thái độ sợ sệt bắt đầu ăn, Phương Thụ Nhân vẫn đứng bên cạnh, sau khi ăn xong thì tự mình thu dọn, sau đó kéo ta vào phòng làm việc của hắn, lại kéo vào phòng nghỉ – cũng là phòng ta thất thân, nói với ta: “Hôm nay không có việc gì, ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta sẽ bảo bọn họ ta phái ngươi ra ngoài làm việc.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn biến mất khỏi phòng làm việc, cánh cửa gỗ to nặng đem chúng ta tách ra, suy nghĩ ý tứ của hắn đến nửa ngày. No bụng nên cảm thấy thoải mái hơn, cơn buồn ngủ cứ thế kéo đến. Ngã lên giường liền rơi vào trạng thái mê man, ta đột nhiên nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Phương Thụ Nhân có phải ám chỉ ta ‘Ngươi cứ yên tâm lớn mật mà ngủ trong thời gian làm việc đi’ hay không? Thế nhưng không phải hắn đã có người mới rồi sao, vì cái gì còn muốn thể hiện là hắn rất quan tâm ta? Chính hắn dự định chia tay với ta, dù sao với người bình thường thì một thanh niên là đồng tính luyến ái thật đáng hổ thẹn.

Mặc kệ nguyên nhân là gì, đều đợi ta ngủ đủ đã, có năng lực thì mới phán đoán được. Ta miễn cưỡng chống lại hai mí mắt sắp dính vào nhau, đứng dậy khóa trái cửa, cẩn thận cởi tây trang ra, lúc này mới yên tâm quay lại giường ngủ.


Cảm giác ngủ say, tỉnh lại thật đúng là thần thanh khí sảng tinh lực dư thừa, dường như trẻ lại tuổi mười tám. Thế giới vừa đáng yêu, tiền đồ tươi sáng, lạc quan, tự tin tăng vọt. Mỹ thực và giấc ngủ ngon khiến người ta tràn ngập nhiệt tình sống, ta cũng không ngoại lệ. Hiện ta lại nghĩ Phương Thụ Nhân kỳ thật rất quan tâm đến ta, hắn cùng Chứ Thanh có khi nào không có quan hệ vượt quá mức cho phép, việc hắn ngủ bên ngoài… tạm thời không cần lo lắng.

Ta mở cửa, Phương Thụ Nhân vẫn đang ở trong phòng làm việc, cái đồng hồ đắt tiền phía sau hắn đang chỉ 12 giờ.

Phương Thụ Nhân sắc mặt bình thản nhìn ra một cái, tựa hồ thấy tình trạng của ta khiến hắn thỏa mãn một chút, hắn bước đến cạnh ta: “Ngươi đến đây, kiểm tra xem tây trang của ta lần trước đã sửa xong chưa. Chiều nay không cần quay về công ty, bảy giờ trực tiếp qua khách sạn Kim Nam Hoa dự tiệc của công ty Minh Đào.” Hắn nhìn sâu vào mắt ta, cuối cùng bổ sung một câu: “Tối nay ta không về, ngươi không cần chờ ta, đi ngủ sớm một chút.”

Ta vừa khôi phục lòng tin vào tình yêu thương con người và ước mơ sống tốt đẹp thì đã bị dẫm nát. Phương Thụ Nhân người này, hắn chỉ muốn ta nghỉ ngơi đầy đủ để buổi tối đi dự tiệc thay hắn mà thôi, dành thời gian đi hẹn hò. Thế nhưng, dù sao ta có thể nói gì đây? Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm (đại khái là lấy đồ của người ta thì phải rụt tay lại, ăn đồ của người ta thì phải mềm mỏng), Phương Thụ Nhân và ta đã có quan hệ thân mật, ta không thể thẳng thắn chất vấn người trả lương cho ta: “Dựa vào cái gì bắt ta thay ngươi dự tiệc tối, chính ngươi buổi tối cũng không về nhà.”

Rời khỏi công ty, ta gọi một cuộc điện thoại cho cửa hàng tây trang xác nhận quần áo của Phương Thụ Nhân ngày mai sửa xong, sau đó đến một tiệm ăn không lớn không nhỏ, thoải mái ăn một chút cơm, trong lúc chờ thức ăn, ta cẩn thận đem mấy chuyện gần đây nghĩ lại một lần. Phương Thụ Nhân và Chứ Thanh kỳ thật có điểm khả nghi, bất quá Phương Thụ Nhân có vẻ không quá tuyệt tình với ta. Ngẫm lại chuyện hôm nay, để ta dùng thời gian làm việc để nghỉ ngơi, dặn ta buổi tối đi ngủ sớm, còn có, chỉ cần gọi điện xác định một chuyện thì việc gì bảo ta ra ngoài? Rõ ràng là cho ta cơ hội ăn trưa với ăn tối, tiệc rượu chắc chắn không có gì tốt để ăn. Những kết luận này ta tự nhận là rất hợp lý, có chỗ cảm thấy không hẳn là đúng, lại có chút mừng thầm, tuy rằng chỉ là tự mình suy nghĩ nhưng ngực cũng tốt hơn nhiều.

Tiệc rượu luôn nghìn lần như một, thay mặt Phương Thụ Nhân tham dự năm sáu lần đã khiến ta chán muốn chết, có lúc ngẫm lại, cũng đồng tình với các ông chủ cả tuần bảy ngày đều phải tham dự tiệc rượu. Bất quá hiện tại ta đồng cảm với ta là chính, ông chủ tìm ta thế thân, ta lại không có biện pháp tìm người thay thế. Bưng ly rượu buồn chán ngắm các nhân sĩ hàn huyên chuyện làm ăn, mỗi người đều có vẻ mặt vui mừng hòa thuận vui vẻ, kỳ thực chỉ là tìm cách lôi kéo tình cảm dò hỏi tin tức. Cũng may ta không biết tin tức gì, cũng miễn được khoản căng thẳng đầu óc.

“Thật khéo, tiểu La, lại gặp rồi.” Một nam nhân tuấn mĩ tươi cười bắt chuyện với ta, thần sắc rất chi là thân thiết.”

“Đúng vậy, thật khéo thật khéo. Nhìn ngài thần sắc không tồi, nhất định gần đây rất thuận lợi a?” Ta theo hắn trò chuyện, trong đầu nhanh chóng tìm tòi tư liệu. Cái bộ dáng tao nhã nụ cười ẩn gươm đao rất quen thuộc, có điều không nhớ nổi là ai.

“Hắn gật đầu mỉm cười, mười phần bộ dáng hồ ly: “Cậu còn nhớ rõ tên tôi không?”

Ta đi chậm lại một chút, còn phải dựa vào mày mắn để thoát chết: “Ha ha, quên thế nào được? Chúng ta lâu rồi không gặp a?”


Hắn căn bản không bị ta lừa, một câu nói thẳng vào chủ đề: “Còn nhớ rõ tôi là ai không?”

Ta đổ mồ hôi lạnh, tìm cách pha trò, xuất đủ mọi chiêu cũng không làm hắn mất tập trung, cuối cùng không trụ được mà bại trận: “Thực sự xin lỗi, tôi không nhớ nổi. Hắc hắc, không biết… chúng ta đã từng gặp mặt…”

Hắn đắc ý cười: “Tôi là Dương Tử Văn.”

“A!!! A!!! Ai, tôi thế nào lại không nhớ ra a!!!” Ta giả vờ vui mừng nhớ ra, song trong đầu lại nhanh chóng tìm tư liệu, tên này cũng rất quen thuộc, nhưng ta vẫn không nhớ ra.

“Cuối cùng nhớ ra rồi? Tôi còn tưởng cậu vừa nhìn đã nhận ra a.” Dương Tử Văn cười nói, thuận tay lấy một chén rượu, tư thế uống rượu của hắn so với ta còn ưu nhã hơn, cùng Phương Thụ Nhân giống nhau.

Trong đầu đèn điện với đá lửa chợt lóe, ta nhớ tới tai tạn hồi trước và nhớ ra hắn là ai: tổng tài của Quân Thiên – Dương Tử Văn, từng cường hôn ta khiến Phương Thụ Nhân điên tiết, cũng vì thế mà Huyền Nguyệt biết quan hệ của ta với Phương Thụ Nhân. Ta cuối cùng lại đem tên hắn nhớ thành Dương Tử Giang

“Ha hả, không có biện pháp, tôi là người luôn khoan hồng độ lượng, không mang thù với ai.” Với người này ta không cần giả vờ, trực tiếp áp dụng chính sách trả thù là được: “Lâu rồi không gặp, ngài sẽ không vì quấy rối *** mà chuốc lấy phiền phức chứ?”

Dương Tử Giang có da mặt siêu dày của một thương nhân thành đạt, không hề phật lòng với câu nói của ta: “Nếu cậu không tìm tôi gây phiền phức thì tôi cũng không gặp đâu. Đáng tiếc cậu luôn tìm tôi gây phiền phức.”

“Tôi nào dám tìm ngài gây phiền phức a, ngài là nhân vật cao cao tại thượng, tùy tiện là có thể kết thúc tôi.”

“Có Thụ Nhân làm chỗ dựa cậu còn sợ sao?”

“Người như tôi là tiểu nhân vật rất phổ biến, có dựa dẫm cũng tùy thời, thánh ý khó dò, trời biết lúc nào bị đá văng, trông cậy được vào đâu a.”

“Phương Thụ Nhân đá văng cậu?” Người này nhạy cảm một cách đáng sợ. Ta cãi lại

“Tôi đoán ngài chưa biết chuyện gì a? Mà ngài biết để làm gì, đừng tới tìm tôi, loại tiểu nhân vật như tôi không đủ sức chơi đùa cùng ngài!” Nói xong liền xoay người rời đi.


“Tôi biết Phương Thụ Nhân đem cậu đá văng.” Hắn ở phía sau ta nói rất chắc chắn, trong thanh âm mang theo chút hả hê đắc ý: “Giờ đến lượt tôi thì sao?”

Ta giả như không nghe, chào tạm biệt chủ nhân của bữa tiệc rồi rời đi. Kẻ có tiền đều như vậy sao? Đều coi tiểu hài tử là món đồ chơi, chơi một chút, chán liền đổi, thấy hiếu kì với hài tử khác thì dù đoạt hay lừa cũng muốn mang đến bên người chơi một chút, chán lại bỏ. Nếu như ta và Phương Thụ Nhân chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới, Dương Tử Văn sẽ tới tìm ta sao?

“Cậu không cần vội vã rời đi” Dương Tử Văn cư nhiễn cũng đi ra, giữ khoảng cách nhất định theo sát ta: “Tôi nói nghiêm túc, Phương Thụ Nhân có tình nhân mới, cậu cần gì đau khổ mà thắt cổ ở một cây? Hắn có tiền, tôi cũng có, hắn làm gì cho cậu, tôi cũng làm được, nói đến công phu trên giường tôi sẽ không kém hắn, sao cậu không thử xem?”

Cái tên khốn khiếp chết vì tiền, loại sự tình này cũng có thể ví như thay quần áo. Ta bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại, vừa đúng lúc đối mặt với Dương Tử Văn, hắn lại càng hoảng sợ, đúng lúc dừng bước, hai chúng ta chóp mũi gần như chạm nhau, ta tàn bạo nói: “Họ Dương ngươi, ngươi nghe cho rõ, ta chính là nhất thời mê muội mới để con rùa Phương Thụ Nhân kia đắc thủ, thế nhưng ta tuyệt đối, tuyệt đối không thua con rùa khác một lần nữa!”

Nói ra lời tuyên bố hùng hồn, ta cảm thấy chính mình tràn ngập tình cảm bi tráng, từ lúc bị Phương Thụ Nhân thuận lợi bắt giữ ta cuối cùng cũng có thể đứng thẳng. Ta ngẩng đầu bước ra khỏi khách sạn, chuẩn bị gọi taxi về thẳng nhà mình. Con mẹ nó, Phương Thụ Nhân, đừng tưởng chỉ có ngươi biết qua đêm ở ngoài.

“Tôi và Phương Thụ Nhân không giống nhau” Dương Tử Văn như một cái bóng bám sát ta, hơn nữa hắn vẫn duy trì bộ dáng tao nhã: “Hắn là con rùa đen ngang ngược có chấm xanh, tôi là con rùa vàng nhạt nhu hòa, chấm xanh nhẹ nhàng, bất luận là trang phục ở nhà hay ra ngoài đều được chọn lựa tốt nhất nha.”

Ta chết lặng, tưởng tượng đến cảnh hai con rùa ở cùng một chỗ, còn tưởng tượng đến dáng vẻ của hai vị tổng tài đạo mạo biến thành hai con rùa đốm xanh ở cùng một chỗ, nhịn không được ôm bụng cười to, cười đến không thở nổi. Thật vất vả bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn nhìn, Dương Tử Văn cách ta một thước, vẻ mặt ‘không liên quan đến ta’, hắn vô liêm sỉ thế nào cũng không nguyện ở cửa khách sạn năm sao thất thố a.

Xoa xoa cái bao tử đau vì cười, ta nói: “Ta phải về.”

“Thế nào, cậu không muốn tiếp nhận lời mời của con rùa vàng nhạt đốm xanh sao? Cậu không cần sợ, con rùa vàng có thể làm gì a? Khẳng định ngoài uống rượu tâm sự sẽ không có gì khác.”

Ta không khỏi nhìn Dương Tử Văn với con mắt khác: Người này, tựa hồ cũng chỉ đơn giản hôn môi có một cái, chí ít cũng là một nụ hôn tương đối thú vị. Còn Phương Thụ Nhân đang điên loan đảo phượng ở đâu đó, ta về sớm làm cái gì? Gác đêm sao?

“Thế nhưng ta không giỏi uống rượu ca hát.”

Dương Tử Văn cười không biết là hài lòng hay gian trá: “Vậy chúng ta đi uống cà phê, trà.”

Chần chừ một chút: “Được rồi.” Lại bồi thêm một câu: “Ngươi mời.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui