Môn Đăng Hộ Đối


Tại thư phòng trên tầng 3, Lăng Lạc Xuyên cầm một tập giấy chứng nhận.
Nguyễn Dung kinh ngạc nhìn hơn ba mươi giấy chứng nhận bất động sản xếp ngay ngắn trên bàn.
“Còn có một phần ở ngân hàng Thụy Hoàng, còn đây là của trung tâm thành phố cùng vùng ngoại thành, dù sao mỗi đoạn đường cũng đều có, em nhìn trúng cái nào thì ngày mai anh dẫn em đi xem phòng.

Ngoài ra, em chọn lấy ba bộ mình thích, coi như là quà tặng dành cho em.” Biểu tình của Lăng Lạc Xuyên như là đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.
Nguyễn Dung dù được nuông chiều từ bé nhưng là cũng không có tật xấu của đám con cháu nhà quyền thế, thậm chí còn không biết cha và ba ba chuẩn bị cho mình bao nhiêu của hồi môn, cuống quít lắc đầu: “Không, em không cần.”
Vẻ mặt Lăng Lạc Xuyên âm trầm.

Anh không rõ Nguyễn Dung còn làm ra vẻ cái gì? Cha mẹ anh đã chuẩn bị mười căn phòng, ba trăm triệu sính lễ, Nguyễn gia cũng nhận rồi, tại sao đến lượt người chồng như anh đưa thì lại không nhận?
Nguyễn Dung sợ hãi.

Cậu sợ Lăng Lạc Xuyên tức giận, lại ngoan ngoãn chọn.
Lăng Lạc Xuyên nhìn bộ dạng vừa đáng thương vừa sợ hãi của Nguyễn Dung, trong lòng thấy buồn cười.
Sao anh còn muốn chấp nhặt với bạn nhỏ còn kém mình năm tuổi được chứ?
“Thật ra đôi lúc anh muốn rời xa nơi thành thị phồn hoa để một chút, cũng tiện làm việc.” Lăng Lạc Xuyên cố ý nhìn Nguyễn Dung nói như vậy.
Lông mi Nguyễn Dung nhẹ nhàng kích động, nhìn Lăng Lạc Xuyên: “Nhưng lúc anh đi làm sẽ không tiện mà.”
“Biệt thự ở trung tâm thành phố cũng an tĩnh, hay vẫn sống tại chung cư đó đi.

Anh đi bộ qua chỗ em, khoảng cách đến chỗ em đi làm cũng gần.”
“Vâng.” Cậu cúi đầu, lông mi run rẩy, nhấp miệng nhỏ hồng nhuận, có chút ảm đạm.
Lăng Lạc Xuyên quả thực muốn nôn ra máu.

Chẳng lẽ để Nguyễn Dung nói thật một câu cũng khó khăn thế sao?
Anh hít sâu vài lần, chỉ vào trang viên hoa hồng: “Khoảng cách đi từ trang viên này đến trung tâm thành phố cũng không đến 40 phút, nếu em thấy đẹp thì tặng cho em.


Anh cảm thấy lấy nơi này làm nhà tân hôn cũng không tồi, dù sao chỗ này cũng đều là ——”
“Vâng, vậy lấy nơi này làm nhà tân hôn ạ ~” Nguyễn Dung ngẩng đầu, e lệ lại kiên định nhanh chóng tiếp lời, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh tràn ngập chờ mong cùng thích thú.
Lăng Lạc Xuyên: “…”
Lăng Lạc Xuyên liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu Nguyễn Dung muốn ở khu vực xa thành phố một chút.

Tuy rằng anh tò mò, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
————
Hôn lễ của hai người cử hành đúng hạn, tiếp sau đó là tuần trăng mật.

Một tháng sau, cả hai chính thức bước vào giai đoạn tân hôn.
Nguyễn Dung thực sự hạnh phúc.

Cậu cho rằng Lăng Lạc Xuyên rất bận rộn, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ đi nghỉ phép mấy ngày rồi quay lại, không ngờ rằng Lăng Lạc Xuyên lại có thể đi du lịch cùng, đi đến thật nhiều quốc gia mà trước nay cậu chưa từng đặt chân tới.
Lăng Lạc Xuyên giống y như đúc hình tượng người chồng lý tưởng trong suy nghĩ của cậu.

Anh tuấn, cao lớn, săn sóc, bác học, khuyết điểm duy nhất là hơi lãnh đạm.
Mỗi ngày, Lăng Lạc Xuyên đều đưa đón cậu đi làm, tan ca, hai người lại dắt tay đi xem phim điện ảnh, thưởng thức mỹ thực.

Khi về nhà nấu cơm, Lăng Lạc Xuyên cũng sẽ hỗ trợ, tuyệt đối không theo chủ nghĩa nam nhân không dính khói bếp.

Ưu điểm thật sự quá nhiều, bổ sung cho khuyết điểm lãnh đạm ít nói kia.
Chỉ tinh tế mới có thể cảm nhận được rốt cuộc là yêu hay không yêu.
Có điều, Nguyễn Dung vẫn có thể hiểu được, dù sao, bọn họ cũng là hôn nhân sắp đặt, tình cảm không sâu đậm bao nhiêu.

Tuy nhiên, cậu cũng không sợ hãi.


Cậu cảm thấy tình cảm giữa người với người đều do ở chung mới có được, tin rằng mình có thể kiểm soát được hôn nhân của bản thân.
Ba ba Bạch Điềm và cha Nguyễn Thanh Sơn cũng là hôn nhân chính trị.

Nghe nói lúc trước cha cậu phải dùng đủ các loại thủ đoạn mới khiến ba ba cam tâm tình nguyện gả cho cha.
Ban đầu, tình cảm giữa hai người cũng không tốt, sau khi hiểu rõ lẫn nhau, ba ba mới bắt đầu bị cha làm cho cảm động.

Hiện tại, dù họ đã đến tuổi trung niên nhưng Nguyễn Dung vẫn thường xuyên nhìn thấy cha Nguyễn Thanh Sơn ôm ba ba Bạch Điềm, dỗ ngọt trong phòng bếp rồi hai người họ cười đùa thành một đoàn.
Sức khỏe của ba ba Bạch Điềm không tốt, bởi vậy sau khi sinh cậu, Nguyễn Thanh Sơn làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, không cho ba ba tiếp tục thụ thai.
Cậu tin rằng chỉ cần một bên thật lòng ái mộ, dụng tâm vun đắp, như vậy một bên khác nhất định sẽ nhìn thấy điểm tốt của đối phương.
Do đó, khi Nguyễn Dung ôn nhu thương lượng với Lăng Lạc Xuyên về việc không cần đưa đón cậu đến quán cà phê nữa, Lăng Lạc Xuyên có chút kinh ngạc.
Nguyễn Dung thẹn thùng, nhưng lại rất lớn mật kéo cánh tay Lăng Lạc Xuyên: “Ông xã, sau này em sẽ chỉ đi làm từ thứ hai đến thứ năm, bốn giờ chiều sẽ tan làm, về sau nếu anh có thời gian thì đón em, không có thời gian thì em sẽ tự lái xe về nhà.”
Lăng Lạc Xuyên có chút nghi hoặc: “Em…”
Biểu tình đương nhiên của Nguyễn Dung làm anh không biết nói gì.
Bởi vì Lăng Lạc Xuyên biết gia cảnh của Nguyễn Dung quá ưu việt, mở quán cà phê nghệ thuật cũng không quan tâm lợi nhuận nhiều hay ít, chỉ đơn giản là hứng thú của Nguyễn Dung.

Nhưng Nguyễn Dung tình nguyện dời đam mê của mình lại phía sau, toàn tâm toàn ý đặt trọng tâm về phía gia đình làm Lăng Lạc Xuyên cảm thấy trái tim mình rung động mãnh liệt.
Dù cậu nói như thế, Lăng Lạc Xuyên vẫn cố gắng đưa đón Nguyễn Dung khiến Nguyễn Dung vô cùng vui vẻ, cảm thấy mình được coi trọng.
Mỗt ngày, hai người ăn cơm xong lại đi xem phim điện ảnh, sau đó lái xe về nhà.
Nguyễn Dung hơi thẹn thùng, nhẹ nhàng hỏi Lăng Lạc Xuyên: “Ông xã, chúng ta dự định bao giờ có con ạ?”
Hôm nay, lúc cả hai đi ăn lẩu có một bé gái rất rất đáng yêu ngồi bên cạnh, hiếm khi tâm tình Lăng Lạc Xuyên hòa ái dễ gần liền trêu đùa một chút.
Lăng Lạc Xuyên chuyên chú nhìn đường: “Không vội, hai năm sau rồi tính tiếp.”
“Vâng.” Lông mi dài rũ xuống, không nhịn được rung động, con ngươi giăng đầy sương mù trong chớp mắt, nhấp miệng nhỏ, cúi đầu, tay nắm chặt dây lưng ba lô.
Cũng phải, bọn họ mới vừa kết hôn, có lẽ cũng không vừa lòng với người vợ như cậu lắm.


Có lẽ phải ở chung một đoạn thời gian nữa anh ấy mới có thể xác định liệu cậu có phải người bạn đời phù hợp hay không.
Lăng Lạc Xuyên sẽ không có nội tâm tinh tế mẫn cảm, anh chỉ cảm thấy Nguyễn Dung quá nhỏ, mới hai mươi tuổi đã sinh con rồi lại chăm con, chẳng khác nào trẻ nhỏ trông trẻ nhỏ.

Do đó Lăng Lạc Xuyên có chút không đành lòng.

Hơn nữa, họ vẫn nên tận hưởng cuộc sống hai người một đoạn thời gian nữa, còn về vấn đề con cái, Lăng Lạc Xuyên cảm thấy nên thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.
Mỗi ngày, Nguyễn Dung đều chế biến đa dạng các món ăn, trồng đủ các loại hoa tường vy mang màu sắc mỹ lệ.

Với khả năng nghệ thuật thiên bẩm, cậu đã cải tạo căn nhà trở nên vô cùng ấm áp và xinh đẹp.

Ngoài ra, cậu còn sa thải người hầu, chỉ có người giúp việc dọn dẹp định kỳ.

Quản gia ở một mình trong phòng người hầu, chỉ cần chủ nhân ở nhà, ông liền không ra quấy rầy.
________
Thời gian từng ngày qua đi, chớp mắt một cái, hai người đã kết hôn được 180 ngày.
Hôm nay là lễ tình nhân ở đế quốc, cũng là sinh nhật Lăng Lạc Xuyên.

Nguyễn Dung tự mình làm một bàn mỹ vị lớn, nướng bánh kem, ở chai rượu vang đỏ, trang điểm cực kỳ xinh đẹp, ngọt ngào chờ đợi chồng yêu về nhà.
Công ty Lăng Lạc Xuyên lại có việc gấp cần xử lý, đành phải gọi điện thoại cho Nguyễn Dung.
“Nguyễn Dung, em ăn cơm trước đi, không cần chờ anh.

Hôm nay anh có việc gấp phải tăng ca, đến khuya mới có thể trở về.” Thanh âm Lăng Lạc Xuyên dồn dập.
Nguyễn Dung vừa hiểu chuyện lại săn sóc, vội nói: “Vâng, anh mau làm đi, chú ý thân thể.”
Nhìn một bàn thức ăn được chế biến tỉ mỉ, Nguyễn Dung có chút cô đơn thất vọng, nhưng cũng cũng không quá đau lòng.

Dù sao ai cũng có lúc bận rộn, người làm vợ như cậu hẳn nên thấu hiểu cho chồng mình, khồn nên tăng thêm phiền toái cho anh ấy.
“Phu nhân, tiên sinh tặng hoa cho ngài.” Quản gia mỉm cười cầm một bó hoa hồng đỏ siêu to đưa cho Nguyễn Dung.
Nguyễn Dung cười nhàn nhạt: “Cảm ơn ngài.”
Cho dù không thể về nhà ở cạnh mình, lễ nghĩa cũng chu đáo làm người ta không thể chỉ ra bất luận tật xấu gì cả.

Khách khí đến tận bây giờ ————
Quản gia định an ủi phu nhân đang có vẻ không vui lắm, nhưng nhìn biểu tình không muốn nghe bất cứ điều gì của Nguyễn Dung lại không dám nói gì nữa, đi xuống.

Truyện Xuyên Không
Nguyễn Dung tùy tiện ăn một lát, lại đem bó hoa hồng mỹ lệ kiều diễm đi xấp nước, cắm vào bình hoa trong phòng ngủ rồi rút ra một bông, đi vào thư phòng.
Cậu cập nhật blog của mình.
Từ mười sáu tuổi, cậu bắt đầu viết blog.

Hiện tại khá nổi tiếng với nick name “Võng lộ văn nghệ thanh niên” (?), quần thể fans khổng lồ, blog có nhiều tác phẩm nghệ thuật giám định và thưởng thức, truyện ký về du lịch, kỳ văn các nơi, chỉ cần quảng cáo cùng lưu lượng tương tác mỗi quý cũng đủ tiêu.
Gần đây cậu viết rất nhiều tiểu thuyết về tình yêu, hôn nhân.

Rất nhiều fans nhắn lại chúc phúc cậu, khen cậu như một người vợ nhỏ hiền huệ lại mẫn cảm, muốn cậu bày suy nghĩ của mình với chồng.

Cũng có rất nhiều người khuyên cậu nên biểu đạt tình yêu của mình, chủ động một chút.

Cũng có người nói đợi thời gian trôi qua, mọi chuyện sẽ tốt lên.
Nguyễn Dung cảm thấy thời gian là liều thuốc hữu hiệu.

Bây giờ cậu vẫn luôn lý tưởng hóa, lãng mạn hóa mọi thứ, từ chí thân đến bạn đời, rất nhiều lời không thể tùy tiện nói ra, có lẽ, cậu không muốn biết Lăng Lạc Xuyên liệu rằng có thật sự có tình cảm với mình hay không.

Cậu rất sợ hãi.
Chồng cậu chưa từng khen hoa viên cậu dốc lòng tu sửa, vĩnh viễn đều chỉ biết dùng từ “ăn ngon” hình dung đồ ăn cậu làm, ngoại trừ lúc lên giường thì chưa từng chủ động ôm hôn cậu.

Chồng cậu không muốn sinh con với cậu, sau mỗi lần thân thiết, anh ấy đều sẽ để cậu một mình đi tắm rửa, lại tỷ như chồng cậu luôn gọi cậu là Nguyễn Dung…
Càng viết, tròng mắt Nguyễn Dung càng ướt, vành mắt hồng hồng, sau khi đăng bài xong liền gục xuống bàn khổ sở khóc.
“Huhu, hức…”
Ai có thể nói cho cậu biết, cậu nên làm thế nào bây giờ?
Cậu thật sự không muốn cuộc hôn nhân mà cả hai lại tôn trọng nhau như khách thế này, cậu thật sự thực sự thích Lăng Lạc Xuyên….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui