Lâm Thiến Thần cúi xuống nhìn mu bàn tay đang nổi lên những đường gân xanh của Lan Hinh, cô ta bình thản nói: "Mannyer, tôi phải nhắc cô điều này, Sở Ninh Dực không dễ đối phó như thế đâu, cô muốn lấy được mạng của Thủy An Lạc thì phải tránh được ánh mắt của anh ấy trước đã.
""Chuyện này tất nhiên là tôi sẽ có cách của mình.
" Lan Hinh nói xong đứng lên nhìn Lâm Thiến Thần, "Nhưng biểu hiện của cô khiến tôi thật thất vọng, có điều nếu đã như vậy, tôi cũng sẽ để cô nhìn thấy xác của Thủy An Lạc.
" Lan Hinh nói rồi đứng dậy đi thẳng.
"Người mà cô yêu, là Mặc Lộ Túc hả?" Lúc Lan Hinh đang định rời đi thì Lâm Thiến Thần liền nói, "Đáng tiếc là trong mắt Mặc Lộ Túc chỉ có một mình Thủy An Lạc.
"Khi Lan Hinh nghe thấy cái tên Mặc Lộ Túc, hai bàn tay cô ta siết chặt lại thành nắm đấm, nhưng vẫn không quay lại: "Cô vẫn nên nghĩ cách để mà thoát tội đi, đừng để đến lúc Thủy An Lạc chết rồi mà cô vẫn chưa ra ngoài được, như vậy chẳng phải là hời cho con nhỏ đó quá rồi sao.
"Lan Hinh sải bước rời đi, phòng thăm gặp lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Lâm Thiến Thần ngẩng lên nhìn màn mưa lớn ngoài cửa sổ, nhếch miệng nói, "Mannyer, tôi chờ tin tốt của cô đấy.
"Mưa to tầm tã suốt cả một đêm, sáng sớm Thủy An Lạc đã bị tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối đánh thức, vì Tiểu Bảo Bối ị đùn nên cậu nhóc đang khó chịu lắm.
Thủy An Lạc ngáp một cái rồi mới mơ mơ màng màng bế Tiểu Bảo Bối dậy, sau đó đi vào toilet xử lý hậu quả cho cậu nhóc.
Lúc này Sở Ninh Dực không có trong phòng mà đang ở ngoài hành lang gọi điện thoại, vì mưa to quá nên hai phần ba các công ty của thành phố A đều phát công văn xuống cho nhân viên làm việc tại nhà hoặc nghỉ một ngày, tập đoàn Sở Thị cũng không phải là ngoại lệ, nên giờ Sở Ninh Dực cũng đang sắp xếp chuyện này.
Thủy An Lạc xử lý cho Tiểu Bảo Bối xong xuôi rồi thì hết cả buồn ngủ.
Lúc này Tiểu Bảo Bối cũng đang rất có tinh thần, được mẹ cho bú xong liền ê a tự chơi một mình.
Sở Ninh Dực cúp máy quay về phòng thì thấy hai mẹ con đang trên giường, nghĩ một hồi liền nói: "Hôm qua Tiểu Bảo Bối gọi mẹ rồi đấy.
"Thủy An Lạc vốn định lờ anh đi nhưng vừa nghe thấy câu này liền quay phắt lại nhìn Sở Ninh Dực: "Anh nói cái gì?"Sở Ninh Dực nhún vai một cái, dựa vào cửa nhìn cô, ý tứ rõ ràng là đang nói: Em đã nghe thấy rồi đấy!"Ờ, hôm qua Tiểu Vương cũng ở đó, nếu không tin thì em có thể hỏi cậu ta.
" Có vẻ vì sợ Thủy An Lạc không tin mình nên anh còn cố tình chêm thêm một câu nữa.
Thủy An Lạc nhìn anh xong lại quay ra nhìn Tiểu Bảo Bối, cô bế Tiểu Bảo Bối đang tự chơi một mình lên người mình, nghiêm túc nhìn câu bé: "Tiểu Bảo Bối, gọi mami đi, mami! ""A ý?" Tiểu Bảo Bối chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mẹ mình, hình như đang muốn nói, mami, sao tự dưng mẹ lại không để con chơi đồ chơi nữa thế?"Không phải là a ý, là mami, mami! " Thủy An Lạc chạnh lòng, sao lần đầu tiên con trai cô gọi mẹ mà cô lại không nghe thấy chứ, quan trọng là còn bị Sở Ninh Dực nghe được nữa.
"Ha ha! " Tiểu Bảo Bối bỗng bật cười khanh khách, mặc cho Thủy An Lạc có dỗ kiểu gì cũng không chịu mở miệng lần nữa.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực đầy căm phẫn, như thể đang rất bực vì lần đầu tiên con trai gọi mẹ lại bị anh nghe được.
Sở Ninh Dực cười lạnh một cái: "Đáng đời!" Rồi quay người đi ra khỏi phòng, khổ nỗi cái miệng vẫn không chịu buông tha cho người ta: "Ai bảo có người hôm qua cứ khăng khăng đi theo đàn anh gì đó của mình cơ, không nghe thấy cũng đáng đời thôi.
""Anh! " Thủy An Lạc tức muốn xì khói, cô lại cúi xuống nhìn Tiểu Bảo Bối: "Tiểu Bảo Bối, con gọi mẹ lại lần nữa đi, gọi lại lần nữa đi mà.
""Có gọi thì cũng không phải là lần đầu tiên nữa rồi.
" Người đã đi xa rồi nhưng mà cái giọng vẫn cứ vọng vào trong phòng.
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...