Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn
Khuôn mặt điển trai của Sở Ninh Dực bị sự lạnh lùng cùng vẻ hung tợn bao trùm, từng bước chân của anh như thể đang đạp trên con đường của sự chết chóc.
Anh bước tới đá bay hai người đàn ông đang ở cạnh Thủy An Lạc đi, sau đó vội vàng cởi chiếc áo khoác đã bị ướt một nửa của mình ra khoác lên vai Thủy An Lạc rồi ôm lấy cơ thể trần trụi của cô, hai tay của anh siết chặt lấy cơ thể đang run rẩy kia: "Chờ anh một chút!"Giọng của Sở Ninh Dực rất dịu dàng nhưng ẩn trong đó là một cảm giác lạnh đến thấu xương.
Anh nhìn về phía Thủy An Kiều rồi đứng phắt dậy.Thủy An Kiều lập tức xoay người muốn bỏ chạy, nhưng lại bị An Phong Dương chặn lại ngay ở cửa."Thằng nào đã động vào cô ấy?" Sở Ninh Dực bẻ bẻ hai bàn tay, từng khớp xương ở mười ngón tay vang lên những tiếng vang khô khốc.Năm gã đàn ông quay ra nhìn nhau, nhưng sau lại nghĩ chẳng lẽ năm thằng bọn họ không đánh lại một người hay sao? Vậy nên bọn chúng chẳng hề sợ hãi mà cùng nhau xông lên.Lúc Sở Ninh Dực đánh nhau với đám người kia.
Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng chạy tới bên cạnh Thủy An Lạc rồi cởi toàn bộ dây trói trên người cô ra, nhìn cổ tay cùng cổ chân sưng đỏ của Thủy An Lạc, lại nhìn thấy gò má rớm máu của cô, một người chẳng mấy khi khóc như Kiều Nhã Nguyễn lúc này cũng phải rơm rớm nước mắt."Mẹ mày, con khốn nạn!!!" Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng chửi.
Thấy Thủy An Kiều đang cố tìm một cơ hội chạy trốn, cô lập tức đứng dậy.
Sở Ninh Dực không rảnh tay đập mày nhưng bà đây thì có đấy!Thủy An Lạc tựa người vào tường, cảm giác đau đớn tràn lan khắp cơ thể khiến cả người cô run rẩy, tuy đã được cứu nhưng cô vẫn chưa thấy nguôi ngoai nỗi sợ hãi trong lòng.An Phong Dương thấy Phong Phong tiến vào liền giao thẳng nhiệm vụ canh cửa cho anh ta, sau đó đi tới ngồi xuống cạnh Thủy An Lạc thấp giọng hỏi: "Em không sao chứ?""Em cho là em sẽ chết." Thủy An Lạc khàn khàn lên tiếng.Nhưng nhân vật bí ẩn vừa nãy giúp cô rốt cuộc là ai nhỉ?"Đứa ngốc này, sao lại không tin bọn anh sẽ đến cứu em chứ?" An Phong Dương dịu dàng nói rồi móc một viên kẹo thỏ trắng từ trong túi ra: "Nhìn này, kẹo mà em thích nhất."Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, nhưng bất kể có thế nào thì giờ cô cũng không cười nổi, hiện tại cô chỉ muốn khóc thôi.An Phong Dương cất viên kẹo đi, đau lòng xoa xoa đầu cô.Phong Phong đứng ngoài cửa nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang cưỡi trên người Thủy An Kiều, ra sức đánh đập cho cô ta một trận.
Trong lòng anh ta thầm nhủ, cô gái này đúng là đàn ông mà.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ xem thời gian rồi lại nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Năm gã đàn ông lúc nãy đang ôm đầu lạy lục xin tha, còn Sở Ninh Dực thì vẫn chưa thèm dừng tay.
Lúc này, anh đang đánh cái tên vừa nãy vừa nhào lên người Thủy An Lạc, đánh đến đỏ cả mắt, nếu không can ngăn thì có khi đánh chết người luôn mất."Sở Đại, đánh nữa là tên đó ngỏm luôn đấy." Phong Phong cau mày nói, bên tai đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.Nhưng Sở Ninh Dực cứ như không nghe thấy gì cả, vẫn tiếp tục đấm đá tên kia.
Dám đụng vào người phụ nữa của ông à, mày đúng là chán sống rồi.Tiếng còi hú của xe cảnh sát càng ngày càng gần.
Phong Phong nhanh chóng chạy qua kéo Kiều Nhã Nguyễn cũng đang hăng máu lại: "Đủ rồi, đánh chết cô ta thì cô cũng vào tù luôn đấy!""Mẹ nó chứ! Bà đây phải đập chết con khốn nạn này!" Kiều Nhã Nguyễn gắt ầm lên.An Phong Dương nhìn gã đàn ông gần như đã nằm bất động trên mặt đất liền đứng dậy kéo Sở Ninh Dực lại: "Sở Đại, đừng đánh nữa, còn đánh nữa là thành án mạng thật đấy!" An Phong Dương trầm giọng nhắc nhở.Nhưng Sở Ninh Dực đang đánh đến hăng máu vẫn hất tay anh ra, sau đó giơ chân đạp thẳng lên "đường con cháu" của một gã đàn ông khác gần đó."Á!!!" Tiếng kêu đau đớn đến rung trời vang lên thảm thiết."Sở Ninh Dực..." Một giọng nói nhẹ nhàng bỗng vang lên.------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...