Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn
Kiều Nhã Nguyễn hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, nếu như không phải bây giờ anh ta đang bị thương nặng thì chắc chắn cô sẽ tát anh ta lật mặt.
Kiều Nhã Nguyễn cười giả lả rồi ngồi xuống bên mép giường: “Được, anh cũng đủ ác đấy.
”Lời này xen lẫn đầy giễu cợt.
Sao Phong Phong có thể nghe không hiểu ý cô chứ, chẳng qua anh ta đang cố gắng dằn nỗi đau của mình xuống thôi.
Tuy đúng là anh ta đã dùng thủ đoạn này thật, nhưng anh ta đâu thể thật sự làm gì cô được?Nhưng thái độ của cô lúc này rõ ràng cho thấy cô đã chắc chắn rằng anh ta sẽ tố cáo cô vào giây phút cuối cùng.
Trái tim tại sao lại đau đớn như vậy?Khoảng thời gian đi đường cũng lâu nên giờ cháo cũng nguội hết cả rồi.
Kiều Nhã Nguyễn một tay bưng hộp đồ ăn, chân mày của cô khẽ cau lại một cái nhưng vẫn cầm thìa lên đút cho Phong Phong ăn.
Tất nhiên là Phong Phong không bỏ lỡ nếp nhăn chỉ thoáng qua một rồi biến mất ấy, sự tủi thân dường như đã bay đâu hết, con tim đau đớn gì gì đó giờ cũng không còn nữa.
Ban đầu anh ta có ý muốn đùa giớn cô thì lúc này lại đàng hoàng, ngoan ngoãn ăn hết bát cháo.
“Rằng Mềm, em! ”“Câm mồm, đừng có nói chuyện với tôi.
” Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng ngắt lời anh ta.
Phong Phong chớp chớp mắt tiếp tục làm nũng: “Không nói gì tôi sẽ thấy khó chịu.
”“Vậy thì nhịn đi!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đứng dậy mở canh xương heo ra, cô thấy bên trên đã đóng một tầng váng mỡ trắng trắng.
Phong Phong thấy Kiều Nhã Nguyễn bưng cặp lồng định rời đi thì vội kêu lên: “Em đi đâu thế? Tôi đã cho em đi chưa?”Lời này rất có ý uy hiếp.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Bây giờ anh có lý do uy hiếp tôi rồi phải không?”Phong Phong há mồm, cổ họng tắc nghẹn.
“Em không thể đi được, hiện tại em phải nghe lời tôi.
” Phong Phong vô lý nói.
Kiều Nhã Nguyễn ôm hộp đồ ăn đứng cách đó không xa nhìn anh ta: “Phong Phong, anh lấy chuyện như vậy ra uy hiếp tôi quả thật khiến tôi phải nhìn anh bằng con mắt khác đấy.
”Bàn tay của Phong Phong siết chặt lại, cột sống bị kéo căng đến đau đớn cũng chỉ có thể cố nhịn xuống.
Sự tin tưởng giữa anh ta với Kiều Nhã Nguyễn đã kết thúc khi cô quỳ xuống cách đây ba năm rồi, bây giờ có thể nói đã hoàn toàn không còn chút tin tưởng nào nữa.
“Tin tôi đi, tôi có nhiều điều sẽ khiến em phải nhìn tôi bằng con mắt khác xưa, bây giờ thì quay lại đi.
” Phong Phong cố nhịn xuống cảm giác đau lòng, lời anh ta nói ra khỏi miệng cũng có chút đùa cợt.
Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi, cô vốn định đi hâm nóng canh xương heo cho anh ta nhưng xem ra là cô uổng công vô ích rồi.
Kiều Nhã Nguyễn quay lại, đặt canh xương heo lên bàn: “Được, anh giỏi, anh biết rõ phải làm cách nào để để nắm lấy mạch máu của người khác, dù sao thì Phong Ảnh đế cũng là thiên tài y học hiếm có mà.
”Phong Phong hít vào một hơi lạnh, tại sao cô nói chuyện cứ phải ác như vậy chứ?Trái tim của anh ta cũng vỡ nát rồi.
“George thế nào rồi?” Phong Phong quyết định đổi đề tài, dù sao trước đây George với Kiều Nhã Nguyễn cũng có mối quan hệ không tồi.
“Bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa còn phải gánh tội cho người nào đó.
” Kiều Nhã Nguyễn ngồi trên băng ghế, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu càng thêm châm chọc.
“Em có thể đừng nói như vậy được không? Tim tôi đau lắm.
” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ui chao, anh mà cũng có tim cơ à, đúng là hiếm thấy thấy đấy.
” Kiều Nhã Nguyễn hờ hững nói.
Phong Phong: “! ”“Phong Phong, anh không biết đó là đèn đỏ sao? George là do anh hại!” Kiều Nhã Nguyễn giận dữ nói, nhưng cô vẫn cố gắng nhịn xuống.
May mắn anh ta tránh kịp, nếu không anh ta sẽ bị thương còn nặng hơn cả George nữa, thậm chí cả cái mạng nhỏ cũng chưa chắc đã giữ được.
Nghĩ tới đây, Kiều Nhã Nguyễn không tự chủ được mà toát đầy mồ hôi lạnh sau lưng.
Phong Phong vừa nghĩ đến George thì sắc mặt cũng trầm xuống.
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...