["S ao nào, bà mẹ đê tiện của mày biết không níu kéo được Mặc Vân nữa nên bảo đứa con đê tiện của bà ta tới đây quyến rũ Sở Ninh Dực à?""Dì Hai, tôi đợi dì lâu lắm rồi đấy, còn tưởng cả đời này dì sẽ không tới gặp tôi cơ.""Ồ, con tiện nhân con này cũng học được cách ăn nói sắc sảo thế rồi cơ à.""Không sắc bén thì làm sao mà bảo vệ được mình? Dù gì thủ đoạn của dì Hai cũng cao quá mà, trước tiên là mang một đứa gọi là "con gái" tới để lấy được sự đồng cảm của mẹ tôi, lợi dụng mẹ tôi để cướp chồng của bà.
Dì Dai, dì thật sự rất hợp với mấy vai nữ phụ ác độc trong phim truyền hình tám giờ tối đấy dì có biết không?""Con ranh đê tiện này, mày nói cái gì?""Dì Hai, dì là người muốn làm chuyện lớn mà, phải bình tĩnh chứ, ngay đến báo cáo giám định DNA của tôi mà dì còn dám sửa, thế mà lại không nghe nổi chút chuyện cỏn con này à?""Mày đang nói vớ vẩn cái gì thế?""Dì Hai, ở đây chỉ có một mình tôi, dì đóng kịch cho ai xem thế? Hơn nữa dì cũng đâu phải là người dám làm không dám nhận, ít nhất dì cũng giỏi hơn đứa con gái bị thịt của dì nhiều.”"Thủy An Lạc mày nói cái gì? Mày có giỏi giang đến thế nào chẳng phải vẫn bị mẹ tao đuổi khỏi nhà họ Thủy đấy sao.
Đúng là mẹ tao sửa báo cáo giám định của mày đấy thì làm sao? Sao nào?"]Từng câu, từng chữ rành rọt rõ ràng truyền vào tai mỗi người.Mặt An Giai Tuệ thoáng cái trắng bệch, bà ta khẩn thiết nhìn qua sắc mặt u ám của Thủy Mặc Vân, "Mặc Vân, đó không phải là em, không phải em, là Lạc Lạc cố tình giàn xếp để hãm hại em." An Giai Tuệ càng nói lộ ra sự hốt hoảng.
Bà ta tiện đà nhìn về phía Thủy An Lạc: "Dì với ba con là thật lòng yêu thương nhau, sao con nỡ đối xử với dì như vậy?" An Giai Tuệ đau đớn nói."Diễn quá thành lố đấy." Sở Ninh Dực mở miệng, sau đó đưa tay lên, chú Sở ở phía sau lập tức đặt một tập tài liệu vào tay anh."Thủy tổng, xưa nay thói đời vốn luân hồi, có những thứ rồi sẽ phải trả lại nguyên vẹn, có thứ này tôi vẫn muốn Thủy tổng xem cho kỹ, đừng để đến cuối cùng ai là con của mình cũng không biết."An Giai Tuệ vừa run rẩy nhìn tập báo cáo trong tay Sở Ninh Dực, vừa siết chặt lấy cánh tay Thủy Mặc Vân: "Mặc Vân, bọn họ có chuẩn bị rồi mới tới đây đấy, những thứ này đều là giả cả, giả cả..."Thủy Mặc Vân không hề nhìn An Giai Tuệ mà chỉ nhìn tập tài liệu do Sở Ninh Dực đưa tới, bàn tay buông bên người hơi siết lại.Có lẽ vì tâm trạng bất an quá mức mãnh liệt, nên trán Thủy Mặc Vân đã rịn ra vài giọt mồ hôi lạnh."Mặc Vân..." An Giai Tuệ ai oán kêu lên."Ba...!" Rốt cuộc lúc này Thủy An Kiều cũng biết sợ rồi, chỗ cổ phần đó cô ta còn chưa lấy được, nếu giờ Thủy Mặc Vân đột nhiên thu hồi lại, vậy chẳng phải là..."Thủy An Lạc, con khốn này mày lại giở trò gì đây?" Thủy An Kiều lớn tiếng quát mắng.Thủy An Lạc lại chẳng buồn để ý đến Thủy An Kiều mà chỉ nhìn Thủy Mặc Vân, "Mẹ tôi từng nói, trên đời này, nếu đối xử tốt với một người, kiểu gì cũng sẽ thu phục được trái tim người đó, nhưng đáng sợ nhất là, bản thân đã động lòng nhưng người làm mình động lòng lại...!thay đổi."Thủy An Lạc buồn rầu nói, sau đó vòng qua sau Sở Ninh Dực, vịn vào xe lăn của anh: "Thủy Mặc Vân, hôm nay, là Thủy An Lạc tôi muốn đoạn tuyệt tất cả mọi quan hệ với ông.
Nhưng, riêng Viễn Tường, tôi sẽ không chắp tay mà nhường cho kẻ khác!"Thủy An Lạc nói xong, liền đẩy Sở Ninh Dực rời khỏi nơi này, có những cảm xúc không phải cứ muốn đè nén là đè nén được, bởi vì cô không muốn rơi lệ trước mặt Thủy Mặc Vân, cho nên cô chỉ có thể ra đi...Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc lầm lũi bước đi, trong ánh mắt tràn ngập thương cảm, cô xoay người định đuổi theo nhưng Mặc Lộ Túc lại vươn tay ra nắm lấy tay cô, "Để cô ấy yên tĩnh đi, hiện giờ người cô ấy cần không phải là chúng ta." Nói xong, anh cũng rời khỏi bữa tiệc có thể nói là như một tấn hài kịch này.------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...