Long Nhược Sơ càng nhíu chặt mày hơn.“Bạch Dạ Hàn? Tôi biết ngay là tên khốn đó mà.” Người biết được ân oán giữa cô và Lan Hinh chắc cũng chỉ có Bạch Dạ Hàn thôi.“Con người của Bạch Dạ Hàn không tệ.
Hắn có năng lực, tuy có kém hơn Sở Ninh Dực một chút.”“Cho nên tên đó là người ba bà định tìm cho con gái của tôi sao?” Thủy An Lạc trào phúng, “Hiện giờ bà là bà ngoại của tôi, chứ không thì với loại người như bà, chắc tôi sẽ phải chửi bậy mất.”Trong lòng Thủy An Lạc như có ngàn vạn con lạc đà đang chạy qua nhưng ngoài mặt thì vẫn cố giữ vẻ bình thản.“Thủy An Lạc, đây là sứ mạng của cháu.” Long Nhược Sơ trầm giọng nói.“Đừng nói sứ mạng gì đó với tôi.
Tôi đâu có thân thiết gì với bà.” Thủy An Lạc nói xong liền tựa bên cửa xe, nhìn ngọn núi dưới ánh trăng.“Cho dù cháu có đồng ý hay không, cháu cũng không thể tránh được số mệnh của mình đâu.” Long Nhược Sơ rõ ràng cũng không muốn nhiều lời với cô.Thủy An Lạc nắm chặt hai tay lại, trong lòng âm thầm hỏi thăm tông chi họ hàng nhà Bạch Dạ Hàn một lượt.Trong chiếc xe đằng sau, cửa sổ đã bị bịt kín hoàn toàn để đề phòng Sở Ninh Dực quan sát địa hình.Có thể nói, Long Nhược Sơ đã đề phòng Sở Ninh Dực đến ba trăm sáu mươi độ không góc chết luôn rồi.Hai tay Sở Ninh Dực bị còng bởi một chiếc còng tay.
Lần đầu tiên anh đeo thứ này, lại còn là do chính người anh em mình đeo cho.“Cậu hiểu mà, không kẻ nào dám không đề phòng cậu.” Bạch Dạ Hàn mở miệng nói, có chút bất đắc dĩ.“Đề phòng một người bước một bước đi cũng có vấn đề à?” Sở Ninh Dực chế giễu, ánh mắt vẫn dõi về phía trước.Nhưng Bạch Dạ Hàn hiểu rất rõ, cái còng tay này cũng không giữ nổi anh.“Qua đỉnh núi trước mặt xe sẽ không thể đi tiếp được nữa, chúng ta sẽ chuyển sang đi bộ.” Bạch Dạ Hàn nói.“Đằng trước là núi gì?” Ở núi Châu, có một số địa hình anh vẫn có thể nhận biết được.“Là...”“Anh Bạch, tông chủ nói anh nhiều lời quá.” Gã tài xế trước mặt bỗng mở miệng.Bạch Dạ Hàn hơi sững người, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.Chiếc xe nhanh chóng đi qua ngọn đèo xóc nảy.
Phía trước là một con đường hẹp quanh co không thể nào lái xe qua được.
Qua đoạn đường này, cách đó không xa đã là biên giới.Bạch Dạ Hàn xuống xe rồi bước qua đỡ Sở Ninh Dực xuống, lại bị Thủy An Lạc nhào tới đẩy ra.“Anh tránh ra đi.” Thủy An Lạc tức giận nói, vươn tay đỡ lấy cánh tay Sở Ninh Dực.
Nhưng khi cô nhìn thấy chiếc còng trên tay anh, cả người liền nổi điên lên: “Các người có ý gì đây hả?”Bọn họ coi Sở Ninh Dực là phạm nhân sao?Sở Ninh Dực vươn tay nắm lấy tay Thủy An Lạc, lắc đầu.Bạch Dạ Hàn bỗng bị đẩy ra, phải một lúc mới sau mới đứng vững lại được, nhìn hai con người đang ôm lấy nhau ở phía trước, trong lòng quặn đau.“Không sao, mặc thêm áo vào đi.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, bởi vì đang đeo còng tay, không thể nào ôm cô khiến anh cảm thấy đau đớn âm ỉ trong lòng.Thủy An Lạc vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn cẩn thận khoác thêm áo khoác cho Sở Ninh Dực, tiện thể chui vào trong lòng anh, nhỏ giọng ghé sát tai anh nói: “Em vừa trộm cho anh nửa cái bánh mì.”Dưới ánh trăng, Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng đắc ý của cô, khẽ tì trán lên trán cô, trong lòng cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.Không phải anh chưa từng rơi vào tình cảnh mấy ngày mấy đêm không có gì bỏ bụng, nhưng cô gái này lúc nào cũng nghĩ đến anh.Anh biết, trong khi anh đang bị thương, đưa cô ấy theo sẽ rất nguy hiểm.
Bản thân cô cũng biết, nhưng cô không sợ, không khóc, không gây sự, vẫn có thể cười tít mắt nhìn mình.------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...