Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn
Sở Ninh Dực vỗ vỗ đầu của cô nhưng không nói gì mà để cô đỡ mình bước đi.
“Còn không về nữa thì mắt em sẽ mù mất, đeo cái này thật khó chịu.
” Lâu rồi không thay lens nên lúc này Thủy An Lạc cảm thấy mắt khô đến cùng cực.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, anh cũng biết là cô mang cái này sẽ khó chịu nhưng cũng chẳng dám tháo ra, bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết LongNhược Sơ sẽ bất thình lình xuất hiện bên hai người họ lúc nào.
“Em ráng nhịn chút nữa đi, qua tối nay là được rồi!” Hiện tại Long Nhược Sơ còn không biết chuyện về mắt của Thủy An Lạc, nếu như để bà ta biết thì chỉ e bọn họ sẽ hết đường chạy trốn mất.
Thủy An Lạc gật đầu, giờ cũng chỉ biết vậy thôi chứ làm sao bây giờ.
Bên ngoài gió thổi rất to, một cái áo lông căn bản là chẳng đủ ấm chút nào.
Thủy An Lạc lại còn mất sức đỡ Sở Ninh Dực.
Lúc này cô chỉ hận sao không thể chui tọt vào lồng ngực của anh.
Bạch Dạ Hàn cầm một cái áo khoác màu đen bước đến trước mặt bọn họ: “Mặc cái này vào đi! Phải đi xe đến sườn núi nữa, quãng đường còn xa lắm.
”Thủy An Lạc cúi đầu không muốn để ý đến anh ta.
Thân thể của Sở Ninh Dực hơi nghiêng, dường như là do vết thương trên đùi nên anh không thể đứng thẳng nổi.
Sở Ninh Dực đưa tay nhận lấy cái áo khoác, đồng thời còn nhận cả khẩu súng lục mà Bạch Dạ Hàn giấu dưới áo khoác.
“Cảm ơn!” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
“Cảm ơn anh ta cái gì chứ hả?” Thủy An Lạc tiếp lời.
Sở Ninh Dực khoác thêm áo khoác rồi kéo Thủy An Lạc vào lồng ngực, tiện đường còn đặt luôn khẩu súng vào lòng bàn tay của cô: “Cất đi, đồ cứu mạng em đấy!”Thủy An Lạc ngẩng đầu lên rồi lại liếc Bạch Dạ Hàn một cái, được rồi, coi như là người này vẫn còn chút lương tâm.
Lần này Long Nhược Sơ vì muốn tóm Thủy An Lạc nên mang theo không ít người, đoàn xe trước sau cũng có đến hơn mười chiếc.
Thủy An Lạc vừa định lên xe thì bị đám người của Long Nhược Sơ kéo đi, bất kể cô có giãy giụa kiểu gì đi chăng nữa cũng không có cách nào thoát được, mãi cho đến khi bị đẩy lên xe của Long Nhược Sơ.
Cô biết ngay là Long Nhược Sơ sẽ không đơn giản để bọn họ ở chung với nhau mà.
Có điều trước khi bị kéo đi thì Sở Ninh Dực có nói nhỏ một câu bên tai cô, “làm bà ta tức giận“.
Bà ta?Là chỉ Long Nhược Sơ sao?Tại sao lại phải chọc giận Long Nhược Sơ chứ?“Bà muốn làm gì?” Thủy An Lạc đề phòng nói, cả người cô dựa sát lên cánh cửa xe, dường như chỉ cần nó hơi mở ra là cô đã có thể ngã xuống.
Long Nhược Sơ ra lệnh khởi hành, đoàn xe nối đuôi nhau xuất phát rời khỏi đây.
“Cháu sợ bà?” Long Nhược Sơ hời hợt nói.
“Ai mà thèm sợ bà chứ, tôi chỉ không muốn tiếp xúc với bà thôi!” Thủy An Lạc nói rồi lại quay đầu nhìn về phía sau.
“Yên tâm, bà không làm cũng như không có khả năng giết chết cậu ta trên đường đi đâu.
” Long Nhược Sơ nói rồi nhìn thẳng vào Thủy An Lạc: “Cháu và mẹ cháu rất giống nhau nhưng cũng lại rất khác nhau.
”“Tôi không muốn ôn chuyện xưa với bà!” Thủy An Lạc nói rồi lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
“Bà là bà ngoại của cháu!” Long Nhược Sơ trầm giọng nói.
“Vậy thì đấy chính là bi kịch của tôi!” Thủy An Lạc cưởi khẩy một tiếng, nhưng có lẽ vì trên người cô còn có súng lục cho nên cũng căng thẳng hơn vài phần.
“Cháu hận bà đến vậy sao?” Chân mày của Long Nhược Sơ càng thêm nhíu chặt.
Thủy An Lạc nghe vậy thì cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn bà ta: “Bà hại tôi thành cái bộ dạng như thế này, bà cảm thấy tôi có thể bỏ qua hết mọi chuyện mà gọi bà một tiếng bà ngoại sao?”Thanh âm của Thủy An Lạc nhẹ tênh nhưng lại có mùi vị giễu cợt.
“Cháu là con gái của Long gia.
”“Bà lầm rồi, tôi là con gái của Thủy gia.
Ba của tôi là Thủy Mặc Vân!” Thủy An Lạc nhìn chằm chằm Long Nhược Sơ: “Nếu muốn nói chuyện thì tôi có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi bà, bà đang canh giữ cái gì?”“Long gia.
”“Lại một kẻ dối trá! ”“Chát! ”Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì bàn tay của Long Nhược Sơ lập tức quất tới.
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...