Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối rồi lại ngẩng đầu nhìn ba mẹ mình.“Để ba mẹ tôi đưa con trai tôi đi! Tôi đi với bà!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.“Ninh Dực, Ninh Dực...” Hà Tiêu Nhiên lập tức lắc đầu nói, những giọt lệ cứ thế chảy xuống.“Để họ đi cũng được thôi, thế nhưng cả cậu và tôi đều biết rằng ở đây chẳng có mấy người có thể làm đối thủ của cậu.” Long Nhược Sơ nói.Sở Ninh Dực khẽ nhếch môi, cơ thể anh nhanh như cắt xoay mình một cái thì súng trong tay của kẻ đứng đằng sau anh đã rơi vào lòng bàn tay của Sở Ninh Dực, sau đó dứt khoát nhắm thẳng vào bắp đùi của mình mà bóp cò súng.Máu đỏ ồ ạt tuôn ra.“Ninh Dực...!!!!” Hà Tiêu Nhiên hét lên một tiếng sợ hãi, hai mắt của bà nhìn chăm chăm vào Sở Ninh Dực vẫn đứng thẳng sống lưng.“Như vậy thì đã đủ để bà yên tâm chưa?”“Được lắm, rất quyết đoán!” Long Nhược Sơ nói rồi khẽ ngẩng đầu lên:“Tiễn ngài Sở và Sở phu nhân trở về đi.”Sở Mặc Bạch nhìn con trai, lần đầu tiên ông thấy tức giận vì bản thân mình chỉ là một người trí thức như thế này.Hà Tiêu Nhiên không muốn đi nhưng Sở Ninh Dực nắm chặt lấy bàn tay của bà.
Tiểu Bảo Bối vẫn khóc thét không ngừng, bà có ở lại đây cũng không có gì lợi cả.Máy bay hạ cánh, Thủy An Lạc bắt xe về thẳng trước cửa nhà, sau khi xuống xe cô lảo đảo lao về phía nhà mình.Trong nhà đèn đuốc vấn sáng trưng, Thủy An Lạc vì quá gấp gáp chạy lên trên lầu mà bước hụt khiến đầu gối bị đụng vào bậc thang.“Cẩn thận!” Phong Phong còn chưa kịp bước qua đỡ người dậy thì Thủy An Lạc đã mặc kệ cảm giác đau đớn trên đầu gối mà tiếp tục lao lên.“Sở Ninh Dực!!!” Thủy An Lạc đẩy cửa vào rồi lớn tiếng gọi.Trong phòng khách chỉ có tiếng khóc thét đến đau lòng của Tiểu Bảo Bối, còn có ba mẹ chồng đang đứng dậy khi thấy cô trở về.
Kiều Nhã Nguyễn và An Phong Dương cũng đang ở đây nhưng lại không thấy Sở Ninh Dực đâu cả.Thủy An Lạc chống tay lên tường, cô có vẻ hơi bất ngờ một chút rồi mới đi vào: “Sở Ninh Dực đâu rồi? Sở Ninh Dực đâu?”Hà Tiêu Nhiên nghe thấy giọng nói của Thủy An Lạc thì không nhịn được che miệng khóc rấm rứt.“Để con đi tìm anh ấy, con đi tìm anh ấy!” Những người có mặt ở đây không lên tiếng, nhưng Thủy An Lạc cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.“Lạc Lạc! Chẳng phải Ninh Dực đã bảo con đi rồi sao?” Hà Tiêu Nhiên đột nhiên lớn tiếng nói.Bước chân của Thủy An Lạc hơi khựng lại.“Lạc Lạc! Tiểu Bảo Bối đã khóc lâu lắm rồi, khóc tiếp chắc nó sẽ bệnh mất.
Vì Tiểu Bảo Bối nên mày không thể đi được!” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng lấy Tiểu Bảo Bối ra làm cái cớ mà nói.Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn con trai đang khóc đến thảm thiết.Cô tựa lưng trên vách tường lặng lẽ nhìn Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Bảo Bối bước đến gần mình, nhưng giờ cô không biết Sở Ninh Dực đang ở đâu cả.“Lạc Lạc.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng gọi một tiếng.Thủy An Lạc hơi duỗi tay ra nhưng không hề đón lấy Tiểu Bảo Bối.Lúc này Tiểu Bảo Bối đã khóc đến khàn cả giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu đỏ bừng, nhìn thôi cũng thấy đau lòng rồi.“Tiểu Bảo Bối, con để mẹ đi tìm ba con có được không? Con ngoan ngoãnở nhà với mẹ nuôi chờ mẹ về nhé!” Thủy An Lạc thấp giọng thủ thỉ rồi nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt của Tiểu Bảo Bối.Tiểu Bảo Bối vẫn khóc rất đáng thương.
Thủy An Lạc mạnh mẽ dằn sự không nỡ trong lòng xuống mà xoay người rời đi.“Lạc Lạc!!!” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng lớn tiếng gọi lại, nhưng trả lời lại cô vẫn chỉ là một bóng lưng lảo đảo.“Để cô ấy đi đi, nếu không cô ấy đã không quay về làm gì rồi.” Phong Phong trầm giọng nói.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Kiều Nhã Nguyễn không chớp mắt.
Dáng vẻ của cô lúc ôm thằng bé thế này thật sự rất đẹp.------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...