Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn
Sở Ninh Dực quay lại nhìn bà, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là lâu rồi không thấy thím cầm điện thoại nên thấy hơi lạ thôi.
” Sở Ninh Dực nói rồi đứng dậy đi lên lầu.
Thím Vu hơi nheo mắt lại, như thể cảm thấy câu nói của anh rất kỳ lạ.
Điện thoại di động?Sở Ninh Dực quay trở lại phòng ngủ, Tiểu Bảo Bối đang lăn lộn trên giường, đây là kỹ năng mới mà nhóc học được gần đây, lăn trước lăn sau lăn phải lăn trái, lăn vui đến quên cả trời đất.
“Ha ha ha! ” Tiểu Bảo Bối vừa lăn lộn vừa cười, cái tay nhỏ bé còn không ngừng trêu chọc mẹ mình.
“Gần đây con chẳng quan tâm đến bà Vu, giờ cũng không có nhiều ảnh của con nữa rồi này.
” Thủy An Lạc ôm con trai đứng dậy rồi thở dài.
“Không, không! ” Tiểu Bảo Bối vung cái tay ngắn ngủn bày tỏ kháng nghi, nhóc không muốn bà, tuyệt đối không muốn.
Phần lớn thời gian đều là thím Vu trông nom Tiểu Bảo Bối, theo lý thuyết mà nói thì nhóc ta phải thân với thím Vu nhất mới đúng, nhưng mà bây giờ nhóc còn chẳng thèm để ý gì đến thím Vu.
Sở Ninh Dực ngồi xuống bên giường.
Tiểu Bảo Bối lập tức bò qua.
Nhóc dùng cả tay lẫn chân để leo lên người ba mình, cái tay nhỏ còn định túm lấy mặt ba.
Sở Ninh Dực nắm chặt tay của Tiểu Bảo Bối, tay của nhóc nhỏ nhỏ lại còn toàn là thịt, khiến người ta chỉ muốn cắn cho một miếng.
“Lát nữa anh phải đi ra ngoài một chuyến.
” Sở Ninh Dực vừa ôm Tiểu Bảo Bối vừa nói.
“Cứ đi đi, anh nói cứ như kiểu từ trước giờ anh không phải đi bao giờ không bằng.
” Thủy An Lạc bĩu môi rồi bắt đầu thu dọn giường chiếu.
“Ôi, sao tự dưng hôm nay lại cáu giận thế, bản thiếu gia làm gì em à?” Sở Ninh Dực vươn tay nắm lấy cổ tay của cô rồi trầm giọng nói.
“Bà dì em sắp tới, mong anh thứ lỗi.
” Thủy An Lạc cười tủm tủm nói.
Sở Ninh Dực dứt khoát buông tay luôn, khi con gái có thân thích tới thăm thì không thể bị tổn thương được.
Thủy An Lạc chỉnh lại giường xong liền quay sang nhìn Sở Ninh Dực:“Có loại bút nào mà gặp nước không bị nhòe không?”Cô không muốn sau này viết cái gì rồi bị dính nước lại bị hỏng, lúc đấy thì cô sẽ hối hận chết mất, vậy nên cách tốt nhất là kiếm được loại bút nào mà dính nước không nhòe.
“Khắc lên.
” Sở Ninh Dực nhướng mày.
Thủy An Lạc: “! ”Cô không nói chuyện với người này nữa.
Sở Ninh Dực khẽ cười một tiếng sau đó cùng Thủy An Lạc đưa con trai xuống ăn sáng, ăn xong Sở Ninh Dực mới ra khỏi nhà.
Tiểu Bảo Bối ngồi trong phòng khách chơi đồ chơi.
Thủy An Lạc ngồi cạnh con trai gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn, nhưng không có ai bắt máy cả.
“Vẫn chưa ngủ dậy sao?” Thủy An Lạc lẩm bẩm tự hỏi, sau đó lại cúi đầu nhìn con trai.
Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu lên rồi cong miệng cười toe toét với mẹ mình.
Thủy An Lạc vừa mới đặt điện thoại xuống thì Kiều Nhã Nguyễn liền gọi lại.
“Vừa rồi tao đi thay quần áo để ra ngoài một lát, mày sao thế?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa mở cửa.
“Mày đi ra ngoài á? Trời đang mưa mà mày vẫn còn đang đau bụng đấy, mày chán sống rồi à?” Thủy An Lạc khẽ kêu lên một tiếng.
“Chị hai à, không nghiêm trọng như vậy đâu, ra ngay ngoài cửa thôi mà, Sư Hạ Dương có chuyện tìm tao.
” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói xong thì đã thấy xe của Sư Hạ Dương.
“Lại là Sư Hạ Dương, được rồi, mày cứ nói chuyện với anh ta đi! Lát nữa tao nói chuyện với mày sau.
” Thủy An Lạc nói rồi cúp máy luôn.
“Sư Hạ Dương?” Thủy An Lạc nhắc lại cái tên này một lần nữa, càng ngàycàng cảm thấy kỳ lạ.
Kiều Nhã Nguyễn cúp máy rồi bật ô bước tới, Sư Hạ Dương mở cửa xe giúp cô.
“Làm phiền cô phải ra ngoài một chuyến thế này thật ngại quá.
” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi tỏ vẻ chẳng để tâm.
Có điều hôm nay trông Sư Hạ Dương có vẻ tiều tụy hơn lần trước hai người gặp nhau.
Sư Hạ Dương lấy ra một bản báo cáo từ trong túi da ra rồi đưa cho Kiều Nhã Nguyễn: “Tôi được biết cô Kiều học y, tôi đã đi tìm quân y rồi nhưng tôi vẫn muốn gặp cô Kiều để xác nhận lại một lần nữa.
”------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...