Sau đó, sau khi mọi người tranh cướp lì xì xong, tất cả đều chìm vào im lặng.
Tiểu Bảo Bối cười khanh khách vỗ vỗ tay nhìn ba mình, nhóc có cảm giác mình vừa làm được một chuyện cực kỳ vĩ đại đấy nhé.
Khi ông chủ của bạn phát lì xì, phát hẳn ba hào, lại còn vẫn chia thành hai mươi bao, lúc ấy thì bạn có cảm giác gì?Hiện tại cấp dưới của Sở Ninh Dực đang có cảm nhận y như vậy.
Bọn họ muốn hỏi: Tổng giám đốc đại nhân, ngài gửi nhầm rồi sao?Nhưng mà bọn họ đâu có dám!Cái chuyện như phát bao lì xì thế này thì làm sao mà hỏi cho được?Vậy nên đại Boss trước giờ phát lì xì chưa bao giờ nói nửa lời giờ đã lên tiếng.
Sở Ninh Dực: Con trai đang nghịch.
Tiểu Thái tử à, rốt cuộc thì cậu tiếc tiền đến mức nào thế hả!Tiểu Bảo Bối cười sung sướng, có vẻ như nhóc chơi di động của ba đến nghiện luôn rồi, dỗ kiểu gì cũng không chịu buông.
Sở Ninh Dực bèn lấy di động của Thủy An Lạc rồi ném di động của mình cho con trai mình chơi.
Thủy An Lạc định cùng mọi người xem chương trình đón xuân, cô liếc thấy di động của mình bị cướp lấy thì không nhịn được quay đầu về phía Sở Ninh Dực: “Anh làm gì thế?”“Phát lì xì.
” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời, sau đó lấy di động của mình kéo tài khoản của Thủy An Lạc vào nhóm của công ty, hoàn toàn không có cảm giác lấy tài khoản của vợ đi phát lì xì cho cấp dưới là tội ác đến cỡ nào.
“Phát cho em à?” Thủy An Lạc kích động nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu rồi hơi cúi người tới gần vợ mình, sau đó nhỏ giọng nói cái gì đó bên tai cô.
Thủy An Lạc: “! ”Hai má của Thủy An Lạc lập tức đỏ lên, cô quyết định đi xem tivi, ai thèm tinh hoa của anh chứ!Cái người này đúng là không biết xấu hổ!Sở Ninh Dực cong môi, giờ càng ngày anh càng không biết mặt mũi là gì trước mặt vợ anh nữa rồi.
Tiểu Bảo Bối tiếp tục mân mê thêm một hồi, một bao lì xì nữa cũng không gửi được, dù sao nhóc cũng không biết chơi, lần trước chẳng qua mèo mù vớ được cá rán thôi, có điều móng vuốt nhỏ của nhóc vẫn chọc xuống, chẳng biết là đang chọc cái gì.
Đám quản lý nghĩ thầm, Sở tổng hãy nhanh nhanh sinh thêm một người con nữa đi, chứ để vị Tiểu Thái tử nên nhậm chức thì bọn họ làm gì còn đường sống nữa chứ?Vì thế rất nhiều năm sau, khi Tiểu Hoàng tử được các đại thần nhất trí tiến cử lên ngôi hoàng đế, lại thấy anh trai mình ung dung tự tại trong quân đội thì mới biết được rằng, hóa ra tên anh trai yêu nghiệt này đã bắt mình phải đổ vỏ ngay từ lúc mình còn chưa sinh ra rồi!Tiểu Bảo Bối cầm di động của ba chơi, Thủy An Lạc vốn tưởng rằng Sở Ninh Dực lấy điện thoại của mình để đăng nhập vào tài khoản của anh để phát lì xì cho nhân viên, ai ngờ anh Sở không hề lên tài khoản của anh mà lại dùng tài khoản của cô để phát lì xì, là dùng tài khoản của cô!Cô vô tình liếc mắt một cái liền thấy một tràng dài cảm ơn phu nhân tổng giám đốc, lúc đó cả người bỗng đần thối ra.
“Sở Ninh Dực!!!” Thủy An Lạc lớn tiếng hét lên khiến Tiểu Bảo Bối giật mình suýt nữa thì quăng luôn cả di động của ba đi.
Thủy An Lạc lập tức cướp lấy di động của mình, một dãy lời cảm ơn thì thôi không nói, quan trọng là tiền đều lấy trong thẻ của cô, chính cô cònkhông nỡ dùng nó đấy có biết không hả???Trong nháy mắt, Thủy An Lạc cảm thấy con tim vỡ nát.
Sở Ninh Dực, tổ sư anh!“Mẹ ơi, anh ấy lấy tài khoản của con phát tiền lì xì!” Thủy An Lạc tỏ ra đáng thương nói, mắt cũng đỏ lên, tiền của cô cứ thế mà chắp cánh bay đi mất rồi.
Ơ! Hà Tiêu Nhiên làm mẹ hơn ba mươi năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có một đứa nhỏ làm nũng, mách lẻo với mình, cảm giác này đúng là rất mới lạ.
Hà Tiêu Nhiên vỗ vỗ mu bàn tay của cô: “Không sao, phát bao nhiêu mẹ bù lại cho con.
” Ở Sở gia, cái không thiếu nhất chính là tiền.
Thủy An Lạc: “! ”Cô có thể để mẹ chồng cho mình tiền được sao, thế nên cuối cùng cũng chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực mà thôi.
------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...