Giang Vãn duy mệnh là từ, đành phải buông túi xuống chuẩn bị đi quán cà phê gần phim trường nhất mua cà phê, nào ngờ lúc xoay người, lại thấy người đàn ông đứng ở phía sau cô.
Lục Vĩ Đình.
Giang Vãn cúi đầu, từ bên người anh ta vòng đi qua.
Lục Vĩ Đình đứng ở tại chỗ, sắc mặt giữ kín như bưng, qua một hồi lâu, trợ lý thúc giục, anh mới nâng lên bước chân đi vào phòng hóa trang, chỉ trực tiếp gõ gõ mặt bàn Tô Ni: "Chúng ta nói chuyện một chút."
Tô Ni hơi hơi sửng sốt một chút, đã nhận ra mấy tiểu minh tinh xung quanh ánh mắt tò mò, cô ta đi theo Lục Vĩ Đình đi vào phòng bên cạnh.
Lục Vĩ Đình chờ sau khi cô ta vào, đóng cửa phòng lại.
"Có chuyện gì?" Tô Ni kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
"Về sau đừng sai người khác như vậy, nếu cô thiếu trợ lý, tôi có thể điều cho cô một người." Giọng Lục Vĩ Đình bình tĩnh cực kỳ.
Lời này lại làm trái tim Tô Ni tâm lỡ một nhịp, hoảng loạn.
Cô ta hỏi: "Là bởi vì Giang Vãn?"
Lục Vĩ Đình ngồi ở phía đối diện, tay đặt trên mặt bàn mặt bàn, không có lên tiếng.
"Là bởi vì người khác nói Giang Vãn lớn lên giống cô ấy sao?" Giọng Tô Ni có chút run rẩy, hô hấp đều dồn dập một ít, một đôi mắt xinh đẹp tinh xảo gắt gao mà nhìn chằm chằm Lục Vĩ Đình.
Chỉ thấy Lục Vĩ Đình chỉ là hơi nhíu mày lại, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Ni, làm Tô Ni cảm xúc càng thêm khẩn trương lên.
Lục Vĩ Đình ở trong lòng cân nhắc, lấy hiểu biết của anh với Tô Ni, Tô Ni cũng không phải là một cô gái sẽ dễ dàng thiện bãi cam hưu.
Trực giác nói cho anh ta..
Hiện tại không thể nói cho Tô Ni biết chân tướng, hiện tại còn chưa phải lúc.
Vì thế, Lục Vĩ Đình liền nói: "Nếu em muốn cùng anh ở bên nhau, tốt nhất đừng suy nghĩ bậy bạ."
"Suy nghĩ bậy bạ?" Tô Ni mở to mắt: "Nhưng anh đầy hứa hẹn chuyện này thì giải thích sao?"
"Tô Ni." Lục Vĩ Đình thanh tuyến trầm tĩnh vững vàng: "Với chuyện riêng của anh, không hỏi đến nhiều, em có thể làm được không?"
Tô Ni há miệng thở dốc, thấy sắc mặt Lục Vĩ Đình bình tĩnh, cô ta nhắm mắt, đành phải gật đầu.
Lục Vĩ Đình lúc này mới rời đi.
Tô Ni ngồi ở chỗ cũ, trong lòng lại rất hụt hẫng.
Cô ta quá yêu Lục Vĩ Đình, lúc trước phải sức của chín trâu hai hổ mới đuổi tới anh, đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ, cô ta vì Lục Vĩ Đình, vì có thể cùng Lục Vĩ Đình ở bên nhau..
Đành phải đều nhịn xuống.
Nhưng đây cũng không đại biểu cho việc cô ta thật sự sẽ không không thèm để ý Giang Vãn.
Ngón tay xinh đẹp của Tô Ni gắt gao mà nhéo lên, Giang Vãn..
bây giờ cũng biến thành cái đinh trong mắt cô ta!
Lúc Giang Vãn trở về, vốn dĩ chuẩn bị tâm lý Tô Ni lại sẽ bất mãn với việc cô mua cà phê, nào ngờ lúc trở về, Tô Ni cái gì đều không có nói.
Giang Vãn có chút lo sợ bất an, thật vất vả mới tới giờ tan tầm, Tô Ni khoác áo khoác đi trở về, như là trước tiên kết thúc quay phim.
"Giang Vãn, cô lại đây một chút, có chút việc muốn cùng nói với cô." Tô Ni đi tới cửa, Giang Vãn lật xem tư liệu gật đầu.
Giang Vãn đành phải buông văn kiện trong tay xuống, nâng bước chân đuổi kịp Tô Ni tới phòng họp.
"Quan cửa một chút." Tô Ni khoanh hai tay đứng ở bên cửa sổ.
Giang Vãn đành phải làm theo.
"Giang Vãn, về sau cách Lục Vĩ Đình xa một chút."
Mới đóng cửa lại, tiếng Tô Ni cảnh cáo liền ở sau lưng vang lên.
Giang Vãn xoay người lại, sắc mặt hơi hơi dừng một chút: "Tô tiểu thư..
Lục tiên sinh là quốc dân ảnh đế, tôi chỉ là trợ lý nhỏ của cô mà thôi, tôi không dám mơ tưởng tới đó."
"Không dám là tốt nhất." Tô Ni khoác áo khoác chậm rãi hướng cô đi tới, kề sát vào Giang Vãn: "Tôi cũng hy vọng cô biết, Lục Vĩ Đình là của tôi, cô không có tư cách cùng tôi tranh dành!"
"Sẽ không." Giang Vãn bình tĩnh trả lời.
Từ đầu cô đã biết Lục Vĩ Đình đã cùng Tô Ni ở bên nhau, trong nháy mắt kia, Giang Vãn cũng đã từ bỏ anh ta.
Chẳng sợ đã từng thời niên thiếu Giang Vãn là thích Lục Vĩ Đình như vậy thích, nhưng sớm đã cảnh còn người mất.
"Tô tiểu thư, không có việc gì nữa thì tôi đi trước." Giang Vãn gật gật đầu với cô, thấy Tô Ni không nói nữa, Giang Vãn mới mở cửa rời đi.
Tô Ni ngồi ở bên cửa sổ, sắc mặt có chút khó coi.
Giang Vãn phản ứng quá mức bình tĩnh, mới làm Tô Ni trong lòng càng thêm bất an, cố tình cũng là Lục Vĩ Đình, cũng không có đối với chuyện về Giang Vãn bất luận giải thích gì thêm.
Giang Vãn hiện tại, giống như là một quả bom hẹn giờ, bởi vì Tô Ni phát hiện, chính mình với Lục Vĩ Đình quen biết, kỳ thật là nông cạn vậy, liền tỷ như, cô ta thậm chí không thể xác định, thanh mai trúc mã hôn mê của Lục Vĩ Đình kia đến tột cùng là như thế nào về bối cảnh cùng tình huống? Cô ta có tỉnh lại hay không? Hoặc là cô ấy bây giờ ở nơi nào?
Mà hiện tại, mọi người đều nói Giang Vãn cùng thanh mai trúc mã của anh ta tương tự như vậy..
Đã từng có lúc thật sự thật là đuổi tới Lục Vĩ Đình, Lục Vĩ Đình lại đối với những việc đã từng im bặt không nhắc tới, cô ta cho rằng Lục Vĩ Đình là phòng bị cô ta, nhưng hiện tại nghĩ đến..
Lục Vĩ Đình có lẽ chỉ là không đủ tín nhiệm cô ta, thậm chí là không đủ yêu cô ta.
Trong lúc nhất thời, trong trái tim Tô Ni dấy lên bất an.
Trong lòng Tô Ni là một trận bực bội, trở về phòng hóa trang tháo trang sức.
Mà bên kia, Giang Vãn trở về phòng nghỉ thu dọn đồ đạc, đột nhiên nhớ tới Lệ Mạc Sâm nói để cô đi đón con, Giang Vãn nhìn thoáng qua di động, thế nhưng đã sáu giờ!
Không xong rồi, cô vừa mới đã quên chuyện này!
Giang Vãn vội cầm túi ra đi, kết quả lúc tới cửa phim trường, lại thấy một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi ở trên ghế đại sảnh!
Là Tây Bảo!
Giang Vãn vội vàng chạy tới: "Tây Bảo, chờ ở chỗ này bao lâu rồi?"
"Mommy!" Tây Bảo vừa quay đầu lại, liền thấy được cậu bé hướng Giang Vãn chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo tức khắc cong lên vẻ tươi cười, cậu bé từ trên ghế nhảy xuống, nhào vào trong lòng Giang Vãn, mềm mại làm nũng.
Trái tim Giang Vãn như muốn tan ra, duỗi tay bế Tây Bảo lên, cô quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa, cũng không có thấy kia chiếc siêu xe màu đen kia: "Tây Bảo, sao lại đến đây?"
"Mommy, hôm nay daddy không có làm tài xế đưa đón con, con tự mình ngồi xe buýt tới đây, từ trường học đến nơi đây, phải ngồi chín xe mới tới." Tây Bảo thật hiểu chuyện mà trả lời.
Giang Vãn vừa nghe, nháy mắt có chút đau lòng, duỗi tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tây Bảo: "Tây Bảo, về sau không được một mình ngồi xe tới tìm mommy, quá nguy hiểm, về sau ngoan ngoãn ở trường học chờ, mommy đi tới đón con."
"Vâng!" Tây Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu: "Vậy, mommy, chúng ta về nhà sao?"
"Ừ, chúng ta bây giờ liền về nhà! Tây Bảo muốn ăn cái gì? Mommy đi mua đồ ăn.."
Giang Vãn sủng nịch mà ôm Tây Bảo hướng bên ngoài đi ra.
Mà bên trong cánh cửa, một bóng dáng xinh đẹp từ bên trong đi ra, Tô Ni đầy mặt khiếp sợ --
Cái gì? Bé trai kia gọi Giang Vãn là mommy?
Giang Vãn đã có con?
Nhưng mà, Tô Ni cũng không có nghe nói qua Giang Vãn có bạn trai, lần trước cô ta còn hỏi qua, Giang Vãn thật là độc thân a.
Như vậy đứa nhỏ này..
Chẳng lẽ, Giang Vãn là mẹ đơn thân?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...