Giang Vãn thở dài, lấy chăn đắp cho Tây Bảo, mới nhẹ nhàng mà kéo ra cửa đi ra ngoài, muốn báo cho người đàn ông ngoài cửa.
"Có ăn khuya không?"
Nào ngờ ngay lúc Giang Vãn từ phòng ngủ ra tới, thiếu chút nữa đâm vào lòng Lệ Mạc Sâm.
"..."
Giang Vãn sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng lại, cô cùng Tây Bảo ăn dư nhiều lắm, không thể dùng đồ ăn thừa tới tống cổ cho Lệ đại tổng tài làm bữa tối, nhưng Giang Vãn nhìn nhìn thời gian, cô cũng không nghĩ thời gian này cùng Lệ Mạc Sâm ở chung.
Vì thế, Giang Vãn châm chước một chút nói: "Nhà tôi chỉ có mì gói, bằng không Lệ tổng trở về ăn đi?"
"Mì gói cũng được." Lệ Mạc Sâm thuận miệng trả lời.
Giang Vãn đứng ở cửa, như có chút sững sờ, cô vốn là cảm thấy thân phận Lệ Mạc Sâm như vậy, nhất định không thể ở nhà cô ăn mì gói..
Kết quả, Lệ Mạc Sâm như thế nào liền đồng ý?
Giang Vãn còn muốn nói cái gì, nhưng di động trong túi Lệ Mạc Sâm vang lên, như là chuyện quan trọng, anh liền đi phòng khách nghe điện thoại.
Vì thế, Giang Vãn đành phải đi vào phòng bếp, có chút ủ rũ cụp đuôi nấu mì gói cho Lệ Mạc Sâm.
"Cần hỗ trợ không?" Lệ Mạc Sâm dựa ở cửa, ánh điện ở cửa phòng bếp mạ ở khuôn mặt tuấn lãng của anh, nhuệ khí sắc bén thiếu đi một chút.
"Không cần, Lệ tổng ở bên ngoài chờ đi." Giang Vãn xé túi mì gói, lựa chọn tính xem nhẹ Lệ Mạc Sâm.
Mà Lệ Mạc Sâm lại xem nhẹ lời cô nói, lập tức hướng tới phòng bếp đi đến, cánh tay dài lướt qua cô, không gian tràn đầy hương vị trên người Lệ Mạc Sâm..
"Anh muốn làm cái gì?" Giang Vãn có chút cảnh giác, theo bản năng mà hướng bên cạnh mà trốn.
"Thêm đi vào."
Trong tay thon dài của Lệ Mạc Sâm nắm một quả trứng gà, đưa cho cô.
Giang Vãn một phen hoảng loạn tim đập lúc này mới yên ổn một chút, có lẽ là bởi vì trong nồi ùng ục ùng tỏa hơi nước, toàn bộ không gian nhỏ hẹp trong phòng bếp đều là ấm áp, Giang Vãn khuôn mặt nhỏ có chút ửng đỏ, cô ngước mắt tiếp nhận quả trứng nắm ở trong tay anh, không may chạm vào lòng bàn tay khô ráp của Lệ Mạc Sâm.
Trên khuôn mặt anh tuấn đau khổ của Lệ Mạc Sâm, lại làm dấy lên một tia cười như không cười, cặp con ngươi như mực đen cong lên, ý cười bỡn cợt quả thật làm người ta không dám nhìn thẳng.
Anh đứng ở nơi đó, trên người tản ra một loại hơi thở ái muội.
"Lệ tổng, chờ một chút, tôi lấy một chiếc đũa."
Giang Vãn không dám nhìn khuôn mặt anh, cúi đầu muốn từ bên cạnh anh vòng qua.
"Cô giống như không muốn nhìn thấy tôi?" Lệ Mạc Sâm lại ngăn chặn đường đi của cô, thân thể thon dài cao lớn của anh, quả thật làm cô lui không thể lui.
"Không có.."
Giang Vãn bị anh vây ở giữa tủ bát và ngực anh, hoảng loạn muốn từ bên cạnh vòng đi ra ngoài, cánh tay dài của anh trực tiếp nâng lên chống ở trên tủ lạnh bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, khoảng cách giữa hai người cực gần, hô hấp của Giang Vãn đều là hơi thở của Lệ Mạc Sâm!
"Là sao?" Lệ Mạc Sâm như không chút để ý hỏi một câu, hơi hơi giơ lên thanh tuyến mang theo một cổ tà khí: "Đó chính là muốn gặp tôi?"
Khuôn mặt nhỏ của Giang Vãn rất hồng quả thực muốn tích xuất huyết tới, đáng chết, người đàn ông này là ở cố ý giả bộ sao?
"Lệ Mạc Sâm.." Giang Vãn muốn đẩy anh ra: "Mặt nấu ăn!"
"Trả lời vấn đề của tôi." Lệ Mạc Sâm lại không có muốn buông ý của cô ra.
Giang Vãn quýnh lên, dùng sức lực từ bên cạnh anh trốn thoát, không cẩn thận đánh nghiêng một chén nước bên cạnh bàn, dòng nước ấm áp tất cả đều đổ vào trên áo sơmi của Lệ Mạc Sâm.
Nhưng cô cũng bất chấp, đem mì gói hâm nóng, cô thậm chí không dám nhìn Lệ Mạc Sâm: "Tôi gặp anh chỉ là bởi vì Tây Bảo, hy vọng Lệ tổng không cần nghĩ quá nhiều."
Nói xong, cô như bỏ trốn bước nhanh đi ra ngoài.
Lệ Mạc Sâm đứng ở trong phòng bếp, nhìn bóng dáng Giang Vãn rời đi, lại nhìn thoáng qua khói mì gói lượn lờ tỏa ra trên bàn, anh lấy chiếc đũa ở bên cạnh ngồi xuống, gắp mặt nếm một gắp.
Ngày xưa lọt vào anh một vạn cái khinh thường thức ăn nhanh rác rưởi, hiện giờ, lại cảm thấy rất là mỹ vị.
Thậm chí, có một loại hương vị "Gia Đình".
Lệ Mạc Sâm lần đầu tiên cảm thấy, mì gói thế nhưng so với bất luận đồ ăn nào anh từng ăn trong dĩ vãng đều làm anh cảm thấy thỏa mãn.
Giang Vãn chạy vào phòng ngủ của mình đóng cửa lại, cô lưng để ở trên cửa, hít sâu mấy hơi, bình phục nhịp tim đập loạn của mình.
Đáng chết, Lệ Mạc Sâm rốt cuộc làm cái gì?
Ngày hôm qua hét lên với cô, hôm nay lại tính làm cái gì?
Nếu không phải vì Tây Bảo, cô sao có khả năng nguyện ý gặp anh?
Giang Vãn có một loại cảm giác nguy hiểm, không được, cô không thể cùng Lệ Mạc Sâm tiếp xúc như vậy được, bọn họ cần nói chuyện từ từ.
Giang Vãn ở trong đầu châm chước từ ngữ, lúc kéo cửa đi ra ngoài, lại kinh ngạc mà bất động bước chân --
Lệ Mạc Sâm cả người trần trụi, ở phòng khách nhà cô nơi nơi đi lại!
"Lệ Mạc Sâm, anh lại ở đây làm cái gì vậy?" Giang Vãn mặt đỏ bừng, trực tiếp bước đi ra.
"Máy sấy ở nơi nào?" Lệ Mạc Sâm trong tay còn cầm áo sơmi bị nước làm ướt nhẹp, dưới ánh đèn phòng khách, dáng người anh hoàn mỹ không thể bắt bẻ, cơ ngực cường tráng, còn có cơ bụng rắn chắc, cùng với xuống chút nữa nhân ngư tuyến..
Gợi cảm quả thật so với người mẫu còn muốn câu nhân hơn!
Giang Vãn quay mặt đi: "Lệ tổng, nhà tôi không có máy sấy."
"Vậy làm sao bây giờ?" Lệ Mạc Sâm xách theo áo sơmi hướng cô đi tới, rõ ràng là một loại tin tức nguy hiểm!
Giang Vãn nhanh chóng lui ra sau một bước, kéo ra khoảng cách: "Nhà tôi có máy sấy tóc, Lệ tổng có thể tạm chấp nhận dùng một chút!" Nói xong, Giang Vãn hỏa tốc lắc mình vào toilet, đóng cửa lại một khắc kia, Giang Vãn thật vất vả mới bình phục tâm tình lại bị anh đảo loạn, Giang Vãn một trận mờ mịt, từ trong ngăn tủ lấy máy sấy kéo cửa ra, Lệ Mạc Sâm lại xách áo sơmi đứng ở ngoài cửa.
Trong nháy mắt, Giang Vãn suýt chút, liền đâm vào trong lồng ngực anh..
"Lệ tổng, máy sấy!" Giang Vãn ánh mắt trốn tránh, không nghĩ muốn nhìn anh trần trụi như vậy, có chút không biết làm sao.
Thấy Lệ Mạc Sâm cũng không có kịp thời tiếp nhận, Giang Vãn vội vàng đem máy sấy hướng trong lòng anh dúi vào, liền vội vàng xoay người đi ra ngoài.
"Mommy!" Tây Bảo cũng đã tỉnh lại, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đứng ở phòng khách, có chút tò mò nhìn vào toilet: "Daddy vì sao không có mặc quần áo vậy?"
"Daddy của con quần áo ướt, đi thôi, Tây Bảo, chúng ta đi thu dọn sách vở, chuẩn bị daddy đưa con về nhà." Giang Vãn trong lòng có chút âm thầm cảm thấy thẹn, vừa mới một màn kia, thế nhưng bị Tây Bảo thấy, hơn nữa mặt còn cô đỏ như vậy
"Mommy, vậy mẹ vì sao mặt đỏ a?" Tây Bảo vẫn cứ mờ mịt.
Đứa nhỏ này..
Thật là cái hay không nói, nói cái dở! Giang Vãn trộm hướng toilet nhìn thoáng qua, Lệ Mạc Sâm xách theo áo sơmi đi vào, như là hơi hơi cong cong môi, trong nháy mắt kia, Giang Vãn mặt nóng rát: "Có chút nóng!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...