Giang Vãn nửa dựa vào bồn tắm, một đầu đen nhánh tóc đẹp ướt đẫm, cô mơ mơ hồ hồ thấy một người đàn ông ngồi xổm xuống ở trước mặt, cô không thấy rõ người trước mặt là ai, chỉ có thể cảm giác được một hình dáng rõ ràng, còn có một mùi hương nước hoa rất dễ ngửi.
Dường như có một ngọn lửa ở chỗ sâu nhất trong cơ thể cô thiêu đốt lên, Giang Vãn khó chịu mà vặn vẹo thân mình, khó khăn chống thân thể lên, sờ soạng để sát vào cái bóng dáng kia, đôi tay cũng với về phía anh, giống như đang níu lấy cọng rơm cứu mạng của mình: "Cứu tôi, đưa tôi ra ngoài được không.."
Lúc đôi tay ướt kia chạm vào maetj mình, Lệ Mạc Sâm đột nhiên cứng đờ cả người.
Giang Vãn ở trước mặt anh cả người ướt đẫm, cái váy hơi mỏng dán chặt trên người, phác họa ra dáng người phập phồng quyến rũ của cô, mà váy ở trong nước hơi hơi lộn xộn, người cô gần như biến thành một nửa trong suốt.
Thậm chí có thể nhìn thấy được cảnh xuân sắc trong chiếc Bra..
Mà lúc đó, Giang Vãn đã không còn ý thức, chỉ cảm thấy mình gặp được người đến cứu, khuôn mặt nhỏ của cô trắng nõn, làn da non mềm, mà lúc đó, có lẽ là bởi vì tác dụng của thuốc mà có chút hơi hơi phấn hồng, đặc biệt là cánh môi đỏ mọng giống thạch trái cây,
Dụ hoặc vô cùng.
Mà đôi mắt cô long lanh ánh nước.
Giây tiếp theo dường như Lệ Mạc Sâm có thể đoán được Giang Vãn bị hạ thuốc!
Đôi mắt anh thâm trầm nhìn không rõ cảm xúc, không biết Giang Vãn bị hạ loại thuốc gì.
"Giang Vãn, tôi cho cô một phút, nói cho tôi biết, con trai tôi đang ở đâu?"
Lệ Mạc Sâm hung hăng mà gạt bàn tay của cô đang nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt như có ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, mà ở chỗ sâu trong lòng kia còn có một tia lửa khó phát hiện..
"Anh đang nói cái gì?" Những lời này làm Giang Vãn bừng tỉnh, Giang Vãn từ bồn tắm chống người cố gắng ngẩng đầu lên, người đàn ông trước mặt như lẫn trong đám sương mù dày đặc, cô không thể nhìn rõ được anh ta, chỉ có cặp mắt thâm thúy kia là đẹp như ánh sao mai sáng nhất bầu trời đêm.
Đây quả là một người đàn ông anh tuấn..
Dù dồn lục chú ý nhưng Giang Vãn cũng không tập trung, trong thân thể ngọn lửa thiêu đốt càng ngày càng mãnh liệt, dường như vừa rồi dụng một chút vào anh kia khiến cho cô có một loại ảo giác tìm được thuốc giải.
Cô muốn càng nhiều.
Vì thế, Giang Vãn vươn tay, muốn đụng vào anh.
Lệ Mạc Sâm nhìn cô chằm chằm, trong mắt cô như có ánh nước, hàm răng trắng tinh nhẹ nhàng cắn đôi môi như thạch trái cây, thế nhưng lại làm anh có một chút hoảng thần.
Động tác của Giang Vãn rất nhẹ, cô nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác tây trang của Lệ Mạc Sâm, tay nhỏ cách lớp áo sơmi chạm vào thân thể anh.
Bởi vì Lệ Mạc Sâm thường xuyên có thói quen tập thể hình, dáng người có thể so với người mẫu trên tạp chí, xương quai xanh gợi cảm, cơ ngực rắn chắc, còn có cơ bụng hoàn mỹ dụ hoặc..
Da thịt anh mang lại xúc cảm ấm áp khô ráo, làm Giang Vãn khát vọng càng nhiều.
Đôi tay nhỏ còn trượt xuống phía dưới dần dần chạm vào đai lưng của anh, thời khắc đó Lệ Mạc Sâm rên lên một tiếng!
Anh giữ chặt lấy đôi tay nhỏ không an phận kia, ánh mắt như lửa nhìn cô chằm chằm!
Giang Vãn ngây thơ mà ngẩng đầu, trong nháy mắt cô dường như cảm giác được cái gì đó, mà lúc này đây người trước mắt trương soái vô cùng, khuôn mặt tuấn tú, dường như có chút giống với gương mặ trong trí nhớ của cô..
Cô nhớ rõ bọn họ thời niên thiếu khi đã từng ở bên nhau, nhớ rõ lúc anh ta nắm tay cô, khóe mắt cùng với đuôi lông mày đều là ý cười ôn nhuận nhu hòa như vậy.
【 vãn vãn, chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau..
】
【 sẽ sao? 】
【 sẽ, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, đời đời kiếp kiếp, anh vĩnh viễn sẽ không rời xa em.
】
Nhưng anh ta vẫn là rời đi.
Cô nhớ tới lần bị ấn ở trên ngăn tủ mà hôn kia, hình ảnh đã từng quen thuộc rồi lại xa lạ cứ lãng vảng trong đầu, có thế nào cũng vứt đi không được..
Nhưng anh ta lại là bạn trai Tô Ni..
Ở chung, nói chính thứ nói về người trưởng thành, sẽ hôn môi, sẽ phát sinh quan hệ ái tình..
Trong đầu Giang Vãn đứt quãng hiện ra từng đoạn ký ức ngắn, khoảnh khắc này hồi ức như là pha lê bén nhọn, gào thét hướng cô mà phóng tơi.
Lục Vĩ Đình, Vì sao khi nhìn anh với người khác ở bên nhau..
Tôi lại khó chịu như vậy..
"Đừng.."
Trái tim Giang Vãn như bị dao đâm, nơi yếu mềm nhất trong ngực bị thủy tinh đâm mạnh, lạnh đến thấu xương, đau đớn lan ra khắp người.
Nước mắt Giang Vãn đột nhiên không kịp chặn lại mà rơi xuống..
Mà Lệ Mạc Sâm ngồi xổm tại chỗ, thân thể như bị yểm bùa, anh bình tĩnh nhìn Giang Vãn, nội tâm cứng rắn trong một khắc đột nhiên xuất hiện một vết rách khó phát hiện.
"Giang Vãn, cô có biết cô đang làm cái gì ở đây không?"
Giọng nói Lệ Mạc Sâm có nhiễm một chút dục vọng.
Giang Vãn cả người toàn bộ ướt đẫm, có nước ấm hiện lên sương mù nhàn nhạt, mờ mịt mở ra, có chút dụ hoặc.
Cô cắn môi, không trả lời.
Lệ Mạc Sâm vươn tay, bóp lấy cằm cô, bức cô nhìn về phía mình: "Giang Vãn, cô lợi dụng con trai tôi để tiếp cận tôi? Chính là vì loại chuyện này?"
"Không có..
làm ơn..
Giúp tôi.."
Giang Vãn ưm một tiếng, ánh mắt có chút tan ra.
Nghe vậy, Lệ Mạc Sâm cười lạnh, hất tay cô ra muốn rời đi!
Thời điểm anh buông tay cô ra, Giang Vãn khủng hoảng phảng phất có một cảm giác mất mát, cô nghiêng ngả lảo đảo mà đứng lên, giữ chặt lấy anh..
Lúc Lệ Mạc Sâm bị một đôi tay nhỏ từ phía sau vòng lấy, bước chân anh đột nhiên khự lại.
Từ trong gương phòng tắm, có thể rõ ràn nhìn thấy Giang Vãn từ phía sau gắt gao mà ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ chôn ở tấm lưng rắn chắc của anh..
Người phụ nữ quần áo ướt đẫm dán chặt trên cơ thể mảnh mai, thân hình mềm mại kia đè ép ở phía sau anh, trong nháy mắt dường như Lệ Mạc Sâm rất vất vả mới đè ép được ngọn lửa dục vọng, có chút khống chế không được.
Anh là một người đàn ông bình thường!
Đặc biệt là giờ phút này..
khuôn mặt nhỏ của Giang Vãn không hề có ý thức mà cọ trên sống lưng của anh, cách qua lớp áo sơmi mỏng, anh cảm giác được cơ thể mềm mại cùng vớp nhịp tim của Giang Vãn.
"Giang Vãn!" Lệ Mạc Sâm hít một hơi thật sâu, lớn tiếng mà quát cô!
Giờ phút này, sự kiềm chế mà Lệ Mạc Sâm từ trước đến nay lấy làm tự hào đều sụp đổ rồi, thân thể của cô, dường như có một loại ma lực khác thường, nơi bị cô đụng vào, lửa nóng dụ người..
"Đừng..
Đừng buông tay.." Giang Vãn gắt gao mà ôm lấy anh, thậm chí, tay nhỏ còn không an phận..
Lệ Mạc Sâm hít vào một ngụm khí lạnh, tiếng nói anh trầm thấp: "Giang Vãn, nếu không buông tay, cô đừng có mà hối hận!"
Mà Giang Vãn chỉ cảm thấy trên người anh rất ấm áp, làm cô muốn chạm vào thật nhiều..
Sự im lặng không tiếng động này, hoàn toàn nhóm lên ngọn lửa trong lòng Lệ Mạc Sâm! Anh quay người lại, một tay đem Giang Vãn bế ngang lên, hướng tới giường lớn mà đi!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...