Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên |
Hạ Tu Ngôn vừa đi khỏi sạp hàng, người dưới bàn gần như chết lặng mới dám cử động một chút, nhỏ giọng hỏi:
“Người vừa đến là ai đấy?”
“Là thế tử Hạ Tu Ngôn, con trai của công chúa Minh Dương và tướng quân Hạ Hoằng Anh.”
Chương Dung trợn mắt, nắm lấy góc áo của nàng nói:
“Cô nói cái gì? Cô nói Hạ Tu Ngôn đi tìm em gái tôi sao?”
Thu Hân Nhiên lườm người dưới chân, nghiêm giọng hỏi:
“Thật sự Chương đại nhân đã thông đồng với người Đạt Việt hả?”
“Không có chuyện đó!”
Thiếu niên khẳng định chắc chắn.
Ánh mắt của hắn tối đi, nói:
“Cha tôi bị người ta vu hãm.”
Thu Hân Nhiên gật đầu đáp:
“Nếu đúng như vậy thì Hạ thế tử sẽ tìm cô ấy.”
“Sao cô biết?”
“Trong triều có người thông đồng với người Đạt Việt để ám hại y, y đương nhiên sẽ muốn biết kẻ đó là ai.”
Thu Hân Nhiên khó hiểu nhìn hắn, tựa như ngán ngẩm hắn đến điều đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra.
“Y muốn điều tra rõ ràng thì sẽ không bỏ mặc chuyện của em gái anh.”
Chương Dung chưa từng tiếp xúc với Hạ Tu Ngôn, hắn chỉ biết y là một người trầm tĩnh, lắm bệnh, tự bảo vệ bản thân cũng là vấn đề huống chi cứu người khác, bằng không tại sao lúc ở hành cung y lại bị người ta bắt cóc một cách dễ dàng như thế? Hắn có vẻ không yên lòng, hỏi:
“Y có thể cứu được em gái tôi sao? Vạn nhất y hận cha tôi, muốn trả thù chúng tôi thì sao?”
“Nói thật, tôi cũng không biết Hạ thế tử có cứu em gái của anh hay không, cũng không rõ sau khi cứu người, y sẽ làm gì cô ấy.”
Thu Hân Nhiên thở dài nói tiếp:
“Nhưng bây giờ anh không thể ra khỏi thành, lại còn bị quan binh truy bắt.
Nhất thời tôi cũng không tìm được người nào khác, trùng hợp lúc gặp được Hạ thế tử cũng coi như lựa chọn tốt nhất.”
Chương Dung nghe nàng nói khá hợp tình hợp lý, tình thế của hắn bây giờ cũng chẳng làm gì được.
Hắn trải qua bao gian khổ mới trốn được về Kinh thành không phải vì báo thù cho cha mẹ mà muốn cứu em gái ra khỏi quan kỹ.
Nhưng không may, hắn lại gặp phải Vi Dật trên thuyền hoa, hai bên xảy ra xung đột.
Hắn chỉ có một thân một mình, không thể chống lại bên kia người đông thế mạnh nên giả vờ hô hoá có người rơi xuống sông, khiến cho đám quan binh luống cuống tay chân rồi thừa cơ chạy trốn.
Tiếc rằng hắn bị thương quá nặng nên đành bảo em gái tách ra để chạy trốn, ước định sẽ gặp nhau ở miếu thần tài bên ngoài có trồng ba cây dương liễu.
Ngặt một nỗi, giờ đây hắn bị người ta đuổi bắt không tài nào thoát thân, em gái của hắn hiện nay không biết sống chết thế nào, cũng không biết em ấy có chạy thoát hay không.
Nghĩ vậy hắn nóng lòng nóng dạ, không muốn ở đây chờ thêm nữa.
Thu Hân Nhiên thấy hắn nhất quyết muốn đi ra, chỉ nói thêm:
“Dựa vào sự hiểu biết của tôi về Hạ thế tử, y là người cẩn thận, có tài mưu lược.
Nếu anh muốn y ra tay cứu giúp thì anh nên thể hiện bản thân anh đáng giá để ý ra tay.”
“Xin cảm tạ cô nương.”
Mười mấy năm nay, Chương Dung luôn là thiên chi kiêu tử, bỗng dưng sau một đêm cửa nát nhà tan.
Sau khi hắn trốn về Trường An, tìm gặp những bạn bè đồng liêu của cha hắn ngày trước, nhưng hắn chỉ toàn bị bán đứng, mấy ngày liên tiếp hắn sống trong hoang mang lo sợ, trốn chui trốn lủi, không ngờ cuối cùng lại được vị thầy bói không quen biết này giúp đỡ.
Chỉ nửa năm ngắn ngủi đã đủ cho hắn nếm trải sự ấm lạnh của lòng người, lời cám ơn vừa rồi thật sự phát ra từ đáy lòng của hắn.
Thu Hân Nhiên không để tâm đến lời cảm tạ của hắn, khoát tay nói:
“Anh đi nhanh đi.
Nếu Chương đại nhân bị oan mà chết, tôi chúc anh sớm ngày giải oan cho ông ấy và đoàn tụ với em gái anh.”
Chương Dung băng bó qua loa vết thương trên người, liếc nàng một cái.
Thu Hân Nhiên cảnh giác nói:
“Vạn nhất anh bị bắt, chớ có khai tôi ra đấy.”
Nhìn thấy dáng vẻ như gặp khốn cảnh của nàng, Chương Dung mím môi nói:
“Nếu nhà họ Chương của tôi có ngày được rửa sạch oan khuất, Chương Dung tôi sẽ không ngần ngại xông pha khói lửa, dẫu chết cũng sẽ báo đáp ân tình này của cô nương.”
…
Hạ Tu Ngôn đi chầm chậm đến gần đình Khúc Giang, thấy bên bờ có mấy thuyền hoa đang neo đậu.
Cậu xoay người đi vào một quán trà ven sông, lên lầu hai ngồi xuống một cái bàn cạnh cửa sổ.
Không lâu sau, Cao Dương đã đến.
Hắn báo cáo sự việc vừa điều tra xong không khác với câu chuyện của Thu Hân Nhiên.
Hạ Tu Ngôn trầm ngâm nhìn ra bờ sông, qua một lúc mới lên tiếng:
“Anh đi làm việc này giúp tôi…”
Cậu vẫy tay, ghé sát tai Cao Dương nói gì đó.
Cao Dương nghe xong, trên mặt thoáng chút do dự.
“Sao vậy?”
“Việc này có chút kỳ lạ, thuộc hạ lo lắng…”
“Không sao, việc này không liên quan đến chúng ta.
Dù là bẫy thì cũng đến xem thật giả thế nào.”
Hạ Tu Ngôn lại căn dặn:
“E rằng phủ Kinh Triệu đã phái người đi tìm kiếm rồi, anh thúc ngựa chạy nhanh đến, nhất định phải đến trước bọn họ,”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Sau khi Cao Dương lãnh mệnh rời đi, Hạ Tu Ngôn vẫn ngồi ở quán trà một lúc lâu.
Khi du khách ở hai bên bờ sông tản đi gần hết, khi mặt trời bắt đầu xuống núi cậu mới đi về lầu Tuý Xuân.
Khi đi ngang qua gian hàng coi bói lúc nãy, Hạ Tu Ngôn bất giác nhìn thoáng qua, trông thấy người mặc trang phục vàng nhạt kia vẫn còn ở nơi đó.
Trước sạp hàng đang có một vị khách nữ, bên cạnh có một cô hầu gái đi theo đang chờ giải xăm.
Cậu đi lại gần nghe nàng nói:
“…Nếu như quẻ đoán không nhầm, bần đạo nghĩ cô nương phải chăng đã có người trong lòng rồi?”
Nàng vừa dứt lời, cô hầu gái đứng cạnh vị khách nữ trợn mắt, nhỏ giọng mắng:
“Ngươi… Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
“Cẩm Khâm! Chớ vô phép như thế.”
Vị khách nữ ngồi trước sạp hàng đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi:
“Đạo trưởng còn đoán được gì nữa?”
Thu Hân Nhiên cúi đầu nhìn lá xăm, thần bí nói tiếp:
“Người này số mệnh bất phàm, hẳn là vị thế tử nào đó.
Tiếc rằng cha mẹ của người này số phận không tốt, có lẽ một người đã về cõi tiên, người đó lại…”
Nàng vừa ngẩng đầu, thấy Hạ Tu Ngôn đang đứng sau vị khách nữ nọ, không khỏi giật mình một cái.
Vị khách nữ trước sạp hàng hơi xúc động, không hề phát hiện ra sự khác thường của nàng, dồn dập hỏi thăm:
“Người đó lại như thế nào?”
Thu Hân Nhiên giả vờ trấn tĩnh, nói tiếp lời đang còn dang dở:
“Người đó lại có sức khoẻ không tốt lắm.”
Vị cô nương trước sạp hàng thở một hơi, nắm lấy tay của nàng hỏi:
“Vậy đạo trưởng xem giúp tôi và chàng có duyên phận với nhau hay không?”
Hạ Tu Ngôn khoanh tay như cười như không nhìn nàng.
Thu Hân Nhiên mặt mày tự nhiên, ôn hoà đáp:
“Duyên phận vốn đã được sắp đặt trước, nếu vô duyên thì cả đời sẽ không có.
Tôi chỉ có thể nói, duyên phận trên đời này có ngàn vạn loại nhưng không phải tất cả đều là tình duyên.”
Vị cô nương kia nghe vậy lộ ra mấy phần bi thương, nhưng vẫn chưa từ bỏ, hỏi lại:
“Thực sự không có sao?”
Cô hầu gái thoáng thấy có một thanh niên đang đứng gần, sắc mặt lo lắng, lặng lẽ giật góc áo của cô nương nhà mình, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Cô nương, chúng ta về nhà thôi.”
Vị nữ khách kia vẫn lưu luyến không muốn đứng lên, trả tiền xem bói như đã hẹn trước rồi nhịn không được hỏi thêm:
“Ngày nào đạo trưởng cũng đến đây xem bói sao?”
Thu Hân Nhiên đang mang mạn che mặt càng làm tăng vẻ thần bí, nói:
“Bần đạo và cô nương có duyên phận một quẻ này, nếu như còn có duyên ắt sẽ gặp lại.”
Vị nữ khách tiếc nuối đứng dậy quay đầu đi, lúc này mới phát hiện ra có một vị thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang đứng ở sau lúc nào không hay, anh ta cũng đến xem bói sao?
Thiếu niên có ngũ quan tuấn tú, môi hồng răng trắng khiến cho vị khách nữ đó phải liếc nhìn thêm một lần, bắt gặp ánh mắt của thiếu niên thì hai má đỏ bừng, cuống quýt dẫn theo cô hầu gái rời đi.
Sau khi leo lên xe ngựa đang chờ cách đó không xa, từ trong xe vị khách nữ và cô hầu gái lén nhìn thanh niên đang ngồi trước sạp hàng xem bói.
Vị khách nữ kia cảm thấy bóng lưng của người thiếu niên khá quen mắt, nhưng chẳng nhớ ra đã gặp chàng trai ấy ở nơi nào.
– Hết chương 27 –.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...