Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên |
Tháng giêng mùa xuân về, những nhành liễu vươn ra từ phía sau bức tường cung màu đỏ như son cao chót vót đã lấm tấm chồi non mơn mởn.
Con đường giữa hai bức tường cung lát đá xanh dài tít tắp chẳng nhìn thấy được điểm cuối.
Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn những tiếng bước chân rơi trên phiến đá xanh, một vững vàng, một nhẹ nhàng tựa như đang hoà tấu một làn điệu dân ca êm ái.
“Sao hôm nay sau khi tan học, thế tử không trở về đệ trạch Công chúa vậy?”
“Tôi vừa đến cung Phúc Khang ngồi chơi một lát.”
“Thật trùng hợp! Tôi cũng vừa ngồi chơi ở cung Lãnh Hương của Thất công chúa, đúng lúc đó Thái hậu cũng cho mời công chúa sang bên cung Phúc Khanh.”
Hạ Tu Ngôn khẽ nhếch khoé miệng, nói:
“Quý phi nương nương cũng đến.
Có lẽ Thái hậu gọi Thất công chúa đến để xem chân dung của các con em thế gia ở trong kinh.”
Hạ Tu Ngôn thấy nàng dường như đang suy nghĩ điều gì, khẽ gật đầu lên tiếng hỏi thăm:
“Thất công chúa tìm cô làm gì thế?”
Thu Hân Nhiên không thể nói với Hạ Tu Ngôn rằng Thất công chúa tìm mình để nhờ xem nhân duyên nên đành trả lời qua loa lấy lệ:
“Công chúa tìm tôi hỏi mấy câu thôi, chẳng phải chuyện gì to tát cả.”
Tuy nàng không nói gì, nhưng Hạ Tu Ngôn dường như đã sớm đoán ra được, không tiếp tục truy hỏi nữa chỉ mỉm cười đổi chủ đề:
“Cô thấy Trịnh Nguyên Vũ như thế nào?”
Thu Hân Nhiên không đoán được dụng ý của Hạ Tu Ngôn khi hỏi câu này, cân nhắc một hồi mới đáp:
“Trịnh thế tử nhân hậu, hiền lành, là một người tốt.”
Hạ Tu Ngôn gật đầu nói:
“Trịnh Nguyên Vũ là con trai trưởng nhà họ Trịnh, từ bé đã được tướng quân Trịnh Lữ tự tay dạy dỗ.
Tuy tính tình của cậu ta hơi mềm mỏng, nhưng không phải là loại dễ bị người ức hiếp.”
Lời của Hạ Tu Ngôn tựa như đang muốn truyền đạt điều gì cho Thu Hân Nhiên, tiếc rằng nàng chẳng để tâm ở đấy, chỉ hiếu kỳ hỏi:
“Nghe có vẻ ngài đánh giá Trịnh thế tử cũng không tệ lắm nhỉ?”
Hạ Tu Ngôn khó hiểu liếc nàng:
“Tôi đánh giá cậu ta không tệ thì kì quái lắm sao?”
“Không hẳn như thế.”
Thu Hân Nhiên giải thích quanh co:
“Vì người ta thường hay so sánh ngài với Trịnh thế tử, nên tôi…”
Không cần nàng nói hết câu, thiếu niên bên cạnh lập tức hiểu ý của nàng, cười khẩy một tiếng, đáp:
“Trịnh Nguyên Vũ có tính tình và đức hạnh không tệ, so sánh tôi với cậu ta cũng không tính là bôi nhọ tôi.
Vậy thì tại sao tôi lại thấy bất mãn chứ?”
Thu Hân Nhiên không ngờ Hạ Tu Ngôn nghĩ như vậy, lại nghe cậu nói tiếp:
“Chưa kể cậu ta và tôi không giống nhau, tựa như nước với lửa.
Nói nước không bằng lửa, ai nghe sẽ để ý chứ?”
Giọng điệu của Hạ Tu Ngôn khá hời hợt xen lẫn một chút tự phụ.
Thu Hân Nhiên nghe xong cúi đầu cười trộm.
Hạ Tu Ngôn liếc nàng, nghe nàng nghiêm túc lên tiếng:
“Thật ra thế tử hiểu rõ chính mình chẳng thua kém cậu ta nên mới không thèm bận tâm thiên hạ nói cái gì, đúng không?”
Thiếu niên sững sờ một thoáng, bình tĩnh nhìn kỹ nàng, một lúc sau mới mím môi nói:
“Cũng không tệ.
Cô cũng biết cách nói chuyện đấy.”
Hai người sóng vai đi đến một lối rẽ giữa hai thành cung, chợt thấy ở đằng xa phía trước có một cỗ kiệu dừng lại.
Bước xuống kiệu là một người phụ nữ khá trẻ tuổi, mặc trang phục bằng gấm in hoa, trên đầu cài một cây trâm đỏ rực, nhan sắc kiều mị, dáng người thướt tha, thoạt nhìn hẳn là một vị phi tần nào trong hậu cung.
Từ trước đến nay, Hạ Tu Ngôn ở trong cung đều cố gắng tránh chạm mặt các phi tử của Hoàng đế, vì vậy cậu lập tức dừng bước, Thu Hân Nhiên đi bên cạnh cũng dừng lại theo.
Từ đằng xa họ thấy được người phụ nữ kia bước xuống kiệu nhưng không đi vào trong ngay mà quay đầu lớn tiếng quát người bên cạnh:
“Hôm trước tại yến tiệc, chính ngươi đã đồng ý, bây giờ lại muốn đổi ý sao? Ngươi coi đây là trò đùa hả? Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi lúc này đi, đừng nói Phụ hoàng của ngươi nhìn thấy sẽ chán ghét, đến ta cũng thấy chướng tai gai mắt!”
Mấy kiệu phu, kẻ hầu ai nấy đều cúi đầu thật thấp, chẳng dám lên tiếng.
Vị phi tần kia lại nói:
“Ngươi cút về hối lỗi cho ta! Chuyện này đã định, không thể sửa đổi.
Lần sau nếu Phụ hoàng của ngươi cho đòi ngươi vào hầu, nếu ngươi vẫn giữ cái bộ dáng như hôm nay thì đừng bao giờ đến cung của ta nữa!”
“Mẫu phi!”
Không chờ người thanh niên kia biện hộ, vị phi tần kia đã phất ống tay áo, chẳng cần cung nữ dìu, nổi giận đùng đùng đi vào, đám cung nữ và nội thị ở sau lưng vội vàng đuổi theo.
Chờ cả đoàn người đi hết, Thu Hân Nhiên mới nhìn rõ đứng bên ngoài chỉ còn một mình Đại hoàng tử Lý Hàm Đài.
Thu Hân Nhiên chẳng có tí ấn tượng nào với vị hoàng tử này.
Nàng vào cung thì vị này đã không còn ở Học cung nữa, hơn nữa vị này rất ít đến hậu cung.
Dựa vào mấy lần gặp trên yến tiệc, nàng đoán chừng hắn là một người khá điềm tĩnh.
Vì vậy nàng cũng chẳng đoán ra được rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến Thục phi lại trách mắng con của mình ở trước mặt bao nhiêu kẻ hầu người hạ như vậy.
Lúc Lý Hàm Đài bị mẹ của mình mắng té tát, hai tay của hắn luôn giữ tư thế vái chào bây giờ hắn mới buông thõng hai tay xuống, bàn tay nắm chặt thành quyền, trên mặt lộ rõ vẻ chán nản.
Sau khi các cung nữ và nội thị hầu hạ bên cạnh Thục phi đi hết, một lúc lâu sau vẻ mặt của Lý Hàm Đài chán chường, đứng thừ người ở bên ngoài cửa cung của Thục phi không biết đang nghĩ gì, mãi lâu sau mới quay người rời đi.
Chờ đến khi lối rẽ bên kia chẳng còn ai thì Thu Hân Nhiên và Hạ Tu Ngôn mới đi ra.
Bọn họ dừng lại chỗ này vốn là cố ý tránh phiền phức, ai ngờ lại vô tình nghe được một chuyện riêng tư như thế, cũng may không chạm trán Lý Hàm Đài, bằng không thì đôi bên đều xấu hổ và khó xử.
“Lần đầu tiên tôi thấy Thục phi như vậy đó.”
Thu Hân Nhiên nhỏ giọng thì thầm:
“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Trong bốn phi tử [1], Thục phi là người đang được Thánh thượng sủng ái nhất.
Nghe nói tính tình của bà ta rất dịu dàng, mềm mỏng.
Bà ta đã hầu hạ vua Tuyên Đức từ trước khi đăng cơ, bà cũng là cũng là người sinh hạ được con trai trưởng là Đại hoàng tử, sau này bà ta lại sinh thêm Ngũ công chúa.
Nhiều năm như vậy mà bà ta vẫn giữ được sự ưu ái của Hoàng đế, nhà mẹ đẻ của bà ta cũng được thơm lây.
Tể tướng đương triều – Trung thư thị lang Ngô Quảng Đạt chính là anh trai của bà ta.
[1]
Hạ Tu Ngôn bỗng nhiên cất lời:
“Mấy ngày gần đây Hoàng hậu đang lựa chọn đối tượng cho Đại hoàng tử.”
“Hoá ra là vậy.”
Thu Hân Nhiên bỗng nhiên hiểu rõ, nhưng có điều vẫn băn khoăn nên hỏi lại:
“Không biết Đại hoàng tử có ý chọn con gái nhà nào?”
Hạ Tu Ngôn liếc nàng hỏi:
“Cô quan tâm chuyện này lắm à?”
“Cũng không phải.”
Thu Hân Nhiên quay đầu nhìn quanh một vòng, nhích lại gần Hạ Tu Ngôn một tí, thấp giọng nói một cách thần bí:
“Lần trước Hoàng hậu nương nương đã cho gọi tôi đến để hợp bát tự của hai người.
Mặc dù nương nương không nói đó là xem cho ai, nhưng tôi đoán hẳn là đã nhắm được ai đó cho Đại Hoàng Tử rồi đấy.”
Hạ Tu Ngôn thấy khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa tới một nắm tay, vạt áo của hai người gần như đang dính sát vào với nhau, vậy mà người bên cạnh vẫn hồn nhiên tựa như không biết gì, lắc đầu tiếp tục lải nhải:
“Chỉ là tôi tính đi tính lại mấy lần, kết quả cũng không quá tốt.”
“Không tốt là sao?”
“Tôi đã bốc cho Đại hoàng tử một quẻ, kết quả là hung, sợ là nhân duyên không thuận.”
“Cô đã nói y nguyên cho Hoàng hậu sao?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Thu Hân Nhiên nghe thấy giọng điệu của Hạ Tu Ngôn hơi lạnh lùng, ngượng ngùng nói:
“Tôi chỉ nói là cát-hung khó phân rõ, việc này không thể vội được.”
Hạ Tu Ngôn lạnh lùng lườm nàng tựa như muốn nói:
‘Xem ra cô cũng còn có chút đầu óc đấy.’
“Hôn nhân của hoàng tử liên luỵ quá rộng, cô cũng không nên nhúng tay vào mớ bòng bong này.”
Cuối cùng cậu vẫn cố tình nhắc nhở một tiếng.
Thu Hân Nhiên gật đầu, biết được cậu có ý tốt nên ghi nhớ câu này.
Đang trò chuyện thì phát hiện đã đến cửa cung, xe ngựa của đệ trạch Công chúa đã dừng ở bên ngoài, cách đó không xa còn có một người quen mặt.
“Hiển Dĩ?”
Thu Hân Nhiên giật mình hỏi:
“Cậu làm gì ở đây thế?”
Chu Hiển Dĩ thấy nàng bình an vô sự từ trong cung đi ra thì thở phào nhẹ nhõm, bước lên trước mấy bước nói:
“Tôi thấy Thất công chúa gọi cô đến thì lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện gì.”
Chu Hiển Dĩ hẳn là đã đứng chờ một lúc lâu, trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi, mặt mày vui vẻ khi thấy nàng bình an khiến cho Thu Hân Nhiên rất cảm động:
“Hiển Dĩ…”
Nàng còn chưa nói hết câu thì Hạ Tu Ngôn đã chui vào trong xe ngựa, ngồi trong buồng xe, vén rèm lên thản nhiên nói:
“Người đã ra khỏi cung, vậy tôi xin phép về trước.”
Chu Hiển Dĩ đứng ở một bên vội vàng chắp tay từ biệt:
“Cảm tạ thế tử.”
Hạ Tu Ngôn chẳng đáp lại, buông rèm xuống và ra hiệu cho xe ngựa chạy ra khỏi cung.
Thu Hân Nhiên hiểu ra được chút gì, quay đầu hỏi:
“Cậu đã tìm Hạ thế tử giúp đỡ sao?”
Chu Hiển Dĩ hơi ngượng ngùng, nói:
“Cô đi như thế tôi có chút không yên tâm, đúng lúc ở cửa cung gặp Hạ thế tử.
Lúc đó cậu ấy đang chuẩn bị đến cung Phúc Khang nên tôi nhờ cậu ấy tiện đường ghé sang xem cô một tí.
Chỉ là tôi không ngờ cậu ấy sẽ tiễn cô đi ra như thế.”
Chu Hiển Dĩ nghĩ lại lúc trước coi Hạ Tu Ngôn là người lạnh lùng, quái gở đúng là đã nghĩ oan cho cậu ta, trong lòng nổi lên chút áy náy.
Thu Hân Nhiên bây giờ mới nhớ ra, lúc vừa ra khỏi cung Lãnh Hương đã gặp Hạ Tu Ngôn, hẳn là khi đó cậu ta đang cố ý chờ mình?
Lúc nàng đang ngẩn người suy nghĩ thì Chu Hiển Dĩ đứng bên cạnh vỗ vai nàng một cái, sau đó hai người cùng nhau đi bộ ra ngoài cung.
Trên đường đi, Chu Hiển Dĩ lên tiếng hỏi:
“Hai ngày nữa là tới tết Thượng Tỵ [2], hôm đó cô có được nghỉ phép hay không?”
[2]
Thu Hân Nhiên tính toán thời gian, gật đầu một cái.
Thiếu niên bên cạnh vui vẻ nói:
“Vậy cô cũng nên ra khỏi cung đi xem đây đó một chút.
Tết Thượng Tỵ ở Trường An náo nhiệt lắm đó.”
“Ồ?”
Mùa xuân năm ngoái Thu Hân Nhiên đã đến Trường An, nhưng lúc đó lại không trúng dịp tết Thượng Tỵ nên bây giờ nghe Chu Hiển Dĩ nói như vậy, nàng hứng thú hỏi:
“Nơi nào náo nhiệt nhất thế?”
Chu Hiển Dĩ suy nghĩ một chốc, đáp lời:
“Đoán chừng là bên phía bờ sông Khúc Giang là náo nhiệt nhất.”
Hai người chia tay nhau ở cửa cung, Thu Hân Nhiên trở lại Tư Thiên Giám tìm gặp Nguyên Chu.
Hôm qua Nguyên Chu phải trực đêm nên bây giờ mới dậy đang vừa ngồi trước bàn biên soạn văn thư vừa ngáp dài.
Thu Hân Nhiên cùng Nguyên Chu bàn đến chuyện đi chơi vào tết Thượng Tỵ, thiếu niên suy nghĩ rồi gật đầu:
“Được, đến lúc đó tôi và cô đi cùng nhau.”
Nói đoạn, cậu chợt nhớ đến một chuyện, quay sang nói với nàng:
“Đúng rồi, lần trước cô nhờ tôi kiếm cửa hàng mặt tiền để mua, tôi vừa tìm được một chỗ khá tốt, vị trí cũng không tệ lắm.”
Thu Hân Nhiên nghe vậy thì mừng rỡ nói:
“Ở đâu thế?”
“Ở phường An Nhân.
Vài ngày nữa có thời gian tôi dẫn cô đi xem.”
“Được, vậy lúc nào tôi đãi cậu bữa cơm.”
Nguyên Chu bất đắc dĩ cười một tiếng:
“Nhưng sao đột nhiên cô lại nghĩ đến việc mua nhà ở Trường An thế?”
Thu Hân Nhiên vừa bấm đốt ngón tay vừa tính cho cậu ta nghe:
“Hiện nay tôi dành dụm được chút tiền, nếu để trong ngân hàng tư nhân cũng chẳng được cái gì, chi bằng mua một cửa hàng mặt tiền rồi cho thuê lại, ít nhất mỗi tháng có thể kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.”
“Cô muốn kiếm tiền nhiều như thế làm gì?”
“Ai lại ghét nhiều tiền chứ?”
Thu Hân Nhiên khó hiểu nhìn cậu, nói tiếp:
“Ở Trường An cái gì cũng đắt đỏ, không có tiền làm sao sống?”
Nguyên Chu nghẹn lời, buồn bực nói:
“Chẳng lẽ cô định ở Trường An cả đời hả?”
Thu Hân Nhiên nhíu mày hỏi:
“Ý cậu là muốn tôi mau mau rời đi hả?”
“Đúng thế, tôi cầu mong cô mau mau trở về núi đi thôi.”
Thiếu niên nghe nàng nói như vậy hơi tức giận, cúi đầu tiếp tục biên soạn văn thư, nói:
“Sư bá cho cô xuống núi để vào hồng trần rèn luyện đạo tâm.
Thế mà tôi xem cô là bị tiền tài làm mờ mắt rồi.”
Thu Hân Nhiên cười hì hì nói:
“Hồng trần vô vàn biến hoá, nếu có thể dựa vào vàng bạc châu báu ngộ ra được “đạo” của chính mình thì cũng coi là có phong cách riêng đấy chứ.”
– Hết chương 24 –.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...