Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên
Sân nhỏ đằng sau đệ trạch cũ của Công chúa có lẽ từng là nơi tướng quân Hạ Hoằng Anh luyện tập võ nghệ hằng ngày.
Những ngày gần đây, Thu Hân Nhiên hầu như ngày nào cũng đứng luyện tập bắn cung ở đó.
Nàng luyện nhiều đến mức sức kéo của cánh tay dường như đã mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Nàng đứng thẳng lưng, giương cung lên nhắm vào bia, hai cánh tay nâng cao cố sức kéo dây cung ra, vẻ mặt nghiêm nghị và ánh mắt đăm đăm thoạt nhìn khá đáng sợ.
Nàng bắn cả thảy mười mũi tên, trong đó có bốn mũi tên không trúng bia ngắm, bốn mũi tên trúng bia ngắm nhưng lại ở rìa bên ngoài, còn lại hai mũi tên may mắn trúng vòng.
Nàng vui vẻ buông cung xuống, chạy lon ton đến nhặt từng mũi tên đang vương vãi trên mặt đất lên, quay đầu nhìn Hạ Tu Ngôn ung dung ngồi dưới tán cây đang nhìn chiến tích của nàng với vẻ mặt khinh thường.
“Dục tốc bất đạt [1]! Tôi mới luyện tập mấy ngày, vậy mà đã đạt được thành tích như thế này là đáng mừng lắm rồi.” Thu Hân Nhiên ôm mũi tên trở về, tự động viên chính mình.
“Ồ, cô lạc quan quá nhỉ?” Hạ Tu Ngôn giễu cợt: “Nếu bây giờ cô luyện tập với Trịnh Nguyên Vũ thì cô định giải thích với cậu ta thế nào?”
Thu Hân Nhiên luyện tập cả buổi, cổ họng đã khô khốc nên vội vàng bưng chén trà trên bàn lên uống ừng ực mấy chén rồi mới đáp lời: “Thì nói hôm đó tôi bắn lung tung nhưng may mắn trúng chứ sao?”
Hạ Tu Ngôn khẽ khịt mũi, ý giễu cợt trong lời nói càng nhiều: “Cô nghĩ người của quân Vũ Lâm đều đầu đất vô dụng cả à? Cô bắn lung tung mà có thể giết chết một gã của quân Vũ Lâm? Nếu thật vậy thì đồ vô dụng như gã kia chết là phải.”
“Vậy giờ phải làm sao?” Thu Hân Nhiên thở dài một hơi: “Nói đi nói lại, sự việc này chẳng phải là do thế tử đã bịa chuyện trước mặt Thánh thượng hay sao?”
Hạ Tu Ngôn lườm Thu Hân Nhiên, hỏi lại: “Thế thì đêm đó người nào xông vào cung Cẩn Hoà phá hỏng kế hoạch của tôi vậy nhỉ?”
Thu Hân Nhiên sợ Hạ Tu Ngôn lại lôi chuyện cũ ra lải nhải, vội vàng thừa nhận: “Phải! Phải! Phải! Thế tử, ngài nói đúng lắm.
Đây chính là gieo nhân nào gặt quả nấy.
Việc này do bần đạo gây ra nên bây giờ bần đạo phải giải quyết.”
“Hừ!” Thiếu niên hừ một tiếng, thái độ lạnh lùng.
Thu Hân Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng theo như lời của thế tử, người của quân Vũ Lâm rất lợi hại vậy lúc đó ngài bắn một mũi tên xuyên thủng áo choàng của tên đó chứng tỏ kỹ thuật bắn cung của thế tử cực kỳ tốt.”
Thu Hân Nhiên vừa nói vừa chú ý quan sát biểu hiện trên mặt của người đối diện, thấy cậu tuy có vẻ lạnh lùng như trên gương mặt đã có chút hoà nhã, trong bụng cười thầm, tranh thủ lúc tâm tình của cậu đang tốt nói tiếp: “Bần đạo có điều không hiểu sao thế tử lại tình nguyện tham gia vào cuộc thi đấu này thế?.”
Hạ Tu Ngôn lại liếc mắt nhìn nàng nói: “Nếu tôi không tham gia vào, tài bắn cung của cô bị người ta phát hiện ra là giả khi tham gia trận thi đấu vào dịp đi săn mùa thu sắp tới, chẳng phải tôi lại bị cô làm liên luỵ lần nữa sao?”
Thu Hân Nhiên chợt hiểu ra, không nói chuyện đưa đẩy với Hạ Tu Ngôn nữa, thẳng thắn nói: “Thế tử nói đúng.
Nhưng ngài cũng thấy tiến độ luyện tập của tôi rồi.
Từ đây đến khi đi săn mùa thu bắt đầu, tôi không thể nào đạt được trình độ bắn một tên trúng hồng tâm trong vòng một trăm bước được.
Thế tử chắc hẳn đã có biện pháp giải quyết rồi, đúng chứ?
Hạ Tu Ngôn cười nhạt, nhìn nàng hỏi: “Cô nói tính toán của mình trước đi.”
Thu Hân Nhiên mạnh dạn nói: “Nhị hoàng tử có lòng tranh giành hơn thua rất mạnh, lại có tính sĩ diện.
Nếu tôi thắng, ngài ấy sẽ bị mất mặt.
Nhưng nếu tôi dễ dàng thua cuộc, ngài ấy lại thấy không thú vị, chắc chắn sau này sẽ tìm tôi kiếm chuyện.
Như vậy rất phiền phức.
Cho nên, tốt nhất là tôi thua, nhưng chỉ kém ngài ấy một chút, thế mới là kết quả tốt nhất.”
“Cô cũng cân nhắc kỹ lưỡng đấy.” Hạ Tu Ngôn khẽ châm chọc: “Nói tiếp đi.”
“Từng đó vẫn chưa đủ.” Thu Hân Nhiên nghiêm túc nói tiếp: “Nếu chân chính thi đấu, đương nhiên tôi không thể bằng Nhị hoàng tử được.
Thế tử ngài cũng không thể đàng hoàng bắn tên trước mặt mọi người, nên cần phải nghĩ phương pháp thi đấu thích hợp nữa.” Nàng vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Hạ Tu Ngôn, nhanh chóng bổ sung một câu: “Đương nhiên nghĩ ra phương pháp thi đấu này phải nhờ vào sự thông minh tài trí của thế tử rồi.”
Gương mặt của Hạ Tu Ngôn không biểu hiện cảm xúc gì, qua một lúc cậu mới lên tiếng: “Thu Tư thần có chút khôn lỏi——.” Nàng đang chờ câu ‘tuy nhiên’ tiếp theo của Hạ Tu Ngôn, nhưng cuối cùng cậu chỉ im lặng không tiếp tục đề tài đó nữa, chỉ nói: “Đến hôm đó tôi sẽ có biện pháp.
Mấy ngày tới cô cứ chăm chỉ luyện tập tiếp là được.”
Mặc dù Thu Hân Nhiên khá tò mò về biện pháp trong lời của Hạ Tu Ngôn, nhưng thấy Hạ Tu Ngôn đã nói vậy cũng yên tâm phần nào.
Nàng nở nụ cười rạng rỡ làm lúm đồng tiền trên má hiện ra rõ ràng, chắp tay nói: “Vậy thì cảm tạ Hạ thế tử.”
Nếu người khác làm động tác như thế này sẽ khiến người ta phản cảm vì sự nịnh nọt thái quá, nhưng có lẽ vì Thu Hân Nhiên tuổi nhỏ, nên khi làm động tác này lại cảm thấy dễ thương, đáng yêu.
Hạ Tu Ngôn bình thản, cầm cây roi bằng trúc trên bàn gõ nhẹ một cái vào tay Thu Hân Nhiên nói: “Nếu cô đã hiểu rồi thì còn ngồi chỗ này làm gì?”
Thu Hân Nhiên lập tức đứng bật dậy khỏi chiếc ghế đẩu, mấy ngày hôm nay nàng đã nếm đủ nỗi khổ của cây roi này rồi.
Nàng nén giận, rầu rĩ đi nhặt mũi tên rơi trên mặt đất, thở dài thườn thượt nói: “Thế tử quả thật là một sư phụ nghiêm khắc.” Hạ Tu Ngôn cảm thấy vẻ mặt tức giận nhưng không dám nói của Thu Hân Nhiên rất buồn cười, đứng dậy đi đến gần, sắc mặt hoà nhã nói: “Chỉ như vậy đã coi là sư phụ nghiêm khắc sao?”
“Sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung khi còn bé của thế tử là người như thế nào?”
Hạ Tu Ngôn trầm mặc một hồi, đưa tay cầm một cây cung, nhỏ giọng nói: “Còn nghiêm khắc hơn gấp trăm lần so với tôi dạy cho cô.”
Thu Hân Nhiên thật lòng nói: “Thế tử thật sự đã có một vị sư phụ tốt.”
Hạ Tu Ngôn nghiêng đầu hỏi: “Không phải cô vừa mới chê tôi quá nghiêm khắc đó sao?”
Thu Hân Nhiên vừa kéo cung, mắt nhắm hồng tâm vừa nói: “Thế tử sao có thể so sánh với tôi? Tôi học bắn cung chẳng qua để đối phó với khó khăn tạm thời, còn thế tử là con trai của tướng quân, vị sư phụ kia nghiêm khắc với ngài chính là vì nghĩ đến sau này ngài sẽ có cơ hội trở thành tướng lãnh chỉ huy binh lính giết địch.”
Thu Hân Nhiên vừa nói xong thì bắt một mũi tên.
Một tiếng “vù” vang lên, mũi tên cắm ở bên ngoài vòng thứ ba.
Thu Hân Nhiên lắc đầu tiếc nuối, đây xem như là mũi tên tốt nhất mà nàng đã bắt được trong suốt hai ngày luyện tập chăm chỉ vừa qua.
Thiếu niên bên cạnh chẳng nói gì, cậu rút một mũi tên cài vào dây cung rồi nheo mắt nhìn mục tiêu phía trước.
Bộ dạng gương cung của thiếu niên lúc này hoàn toàn khác hẳn với vị thế tử họ Hạ ốm yếu thường ngày.
Khoảnh khắc cậu thiếu niên thả tay khiến mũi tên bay thẳng đến hồng tâm đó tựa như cậu thật sự đang ở trên chiến trường đầy gió cát và mũi tên của cậu không chỉ nhắm vào mục tiêu đang ở ngoài trăm bước kia mà đang nhắm vào trái tim của kẻ địch.
Chỉ trong chớp mắt, một tiếng “phập” vang lên, mũi tên kia đã cắm xuyên qua hồng tâm, cọng lông ở đuôi tên vẫn còn hơi lay động.
Ngay chính lúc này, Thu Hân Nhiên cảm thấy dưới cái bộ dạng yếu ớt kia mới thật sự là một Hạ Tu Ngôn mười sáu tuổi.
Thiếu niên vẻ mặt hửng hờ, nhìn mũi tên đang cắm tại hồng tâm kia một hồi lâu mới buông cung xuống, thấp giọng nói: “Cô đã đoán sai! Người đó chưa từng nghĩ đến việc cho tôi ra trận giết địch.”
Chớp mắt đã đến dịp đi săn mùa thu.
Hằng năm cứ đến dịp này, vua Tuyên Đức sẽ đi săn cùng với văn võ bá quan ở vùng phụ cận của bãi săn.
Thu Hân Nhiên hôm nay mặc trang phục của nam theo kiểu người Hồ, tóc được búi gọn gàng ở sau đầu, thoạt nhìn trông nàng giống như một cậu thiếu niên hoạt bát.
Thu Hân Nhiên vừa nhảy xuống xe ngựa thì Nguyên Chu cũng xuống theo ngay sau đó, hai người có vóc dáng tương đương nhau, lại ăn mặc không quá khác biệt, nhìn từ xa họ trông rất giống là hai anh em.
Chuyến đi này có rất nhiều người đi theo hầu hoàng đế, xung quanh ai nấy đều có dáng vẻ rất bận rộn, trái ngược với bộ dạng nhàn rỗi hết sức nổi bật của hai người.
Do đường từ hành cung đến chỗ săn bắn khá gập ghềnh nên Nguyên Chu hơi bị say xe, Thu Hân Nhiên dìu cậu đến dưới một gốc cây nghỉ ngơi.
Lúc Nguyên Chu thấy khoẻ hơn một chút thì nghiêng đầu liếc nhìn người đang treo gương mặt buồn chán ở bên cạnh, nói: “Hôm nay cô thi đấu cùng Nhị hoàng tử phải không? Cô nắm chắc phần thắng?”
“Cậu đoán xem tôi sẽ thắng hay thua?”
Nguyên Chu cười một cái: “Ồ, sáng nay cô bốc quẻ xem thử rồi?”
“Ừ, đã bốc một quẻ.”
“Kết quả thế nào?”
Thu Hân Nhiên ngừng một chút: “Quẻ rất xấu!”
Nguyên Chu khẽ lắc đầu tiếp lời: “Vậy quá tốt rồi! Dù sao thầy bói không thể tự bói chính xác mình được.”
“…” Trong phút chốc Thu Hân Nhiên không biết nên đáp lời thế nào.
Đột nhiên tiếng vó ngựa từ cách đó không xa truyền đến, một đám thiếu niên trẻ tuổi đang cưỡi ngựa đến gần hai người, nhìn kỹ chính là đám người Nhị Hoàng Tử Lý Hàm Ý.
Thu Hân Nhiên và Nguyên Chu thấy bọn họ đến thì đứng dậy làm lễ chào.
Lý Hàm Ý vẫn ngồi ngạo nghễ trên ngựa, mắt liếc nhìn thị uy, giọng khêu khích nói: “Không phải cô đã học cưỡi ngựa với Nguyên Vũ rồi hả? Sao lại ngồi xe ngựa đến thế?”
Thu Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn đám thiếu niên đang ngồi trên ngựa.
Trừ Cửu công chúa Lý Hàm Viên còn nhỏ nên ngồi chung xe với Hoàng hậu, hầu như tất cả học trò ở Học cung đều có mặt ở đó, ngay cả Thất công chúa Lý Hàm Như cũng cưỡi ngựa đến.
Thu Hân Nhiên vừa cười vừa nói: “Thần lần đầu đến hành cung, sợ cưỡi ngựa một mình đến sẽ bị lạc, làm ảnh hưởng đến cuộc thi đấu với Nhị Hoàng Tử.”
Lý Hàm Ý khẽ khịt mũi một cái: “Vậy thì nhanh lên, ta đến chỗ tập kết trước bãi săn trước chờ cô!”
Lý Hàm Ý dẫn đám học trò đi trước còn Hạ Tu Ngôn thì tụt lại phía sau đi cùng với mấy thị vệ.
Hôm nay Hạ Tu Ngôn cũng cưỡi ngựa đến.
Cậu ngồi trên lưng ngựa, một tay cầm dây cương, tay kia che miệng tránh đám bụi mù do đám người vừa nãy phóng ngựa đi gây nên.
Hạ Tu Ngôn ho sặc sụa không ngừng, cả người cứ nghiêng qua nghiêng lại trên lưng ngựa.
Mỗi lần như thế lại khiến mấy thị vệ đang đi theo phía sau sợ hãi, giật mình thót tim liên tục.
Hạ Tu Ngôn không vội vàng đuổi theo đám người Nhị Hoàng Tử mà thong thả cưỡi ngựa đi phía sau, khi đi ngang qua Thu Hân Nhiên còn liếc mắt nhìn nàng một cái.
Thu Hân Nhiên vẫn giữ bộ dáng cúi đầu chờ cậu rời đi.
Qua một lúc lâu thấy cậu vẫn còn đứng yên ở đó, nàng ngẩng đầu lên lườm lại cậu một cái.
“Sao hôm nay cô lại không cài trâm?” Hạ Tu Ngôn bỗng nhiên hỏi một câu không ai ngờ được.
Thu Hân Nhiên vô thức đưa tay lên sờ búi tóc nhỏ trên đầu, khó hiểu hỏi: “Sao thế tử lại hỏi như vậy?”
“Vạn nhất có lúc cần đến nó.”
Thu Hân Nhiên hai mắt tròn xoe, biểu hiện không thể nói nổi nhìn lại cậu.
Hạ Tu Ngôn có vẻ khá thích thú với vẻ mặt của Thu Hân Nhiên lúc này, cậu đưa nắm tay lên giả vờ ho để che đi nụ cười khẽ trên môi sau đó phi ngựa rời đi.
Nguyên Chu không hiểu chuyện gì, bối rối nói: “Rốt cuộc Hạ thế tử muốn nói gì thế?”
Thu Hân Nhiên cũng không biết lúc nãy Hạ Tu Ngôn có phải đang nói đùa với mình hay không, dù sao Hạ Tu Ngôn không giống một người biết nói đùa.
Một lúc lâu sau, Thu Hân Nhiên vừa bấm đốt ngón tay vừa nói: “Hôm này… Chắc là Hạ thế tử bị trúng tà!”
– Hết chương 16 –.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...