Tuy không muốn nhưng cũng không thể phủ nhận, Trúc Nhã cũng có phần hơi bị lay động về chuyện này.
Không phải là Trúc Nhã quá dễ thuyết phục mà là bởi vì những chuyện cô đã phải trải qua.
Nhưng..
Còn Minh?
Tuy sợ, nhưng tình cảm giữa Trúc Nhã và Minh rất lớn.
Liệu Minh có sẵn sàng vì Trúc Nhã mà bỏ việc học, việc làm, gia đình..
về quê cùng cô sống trong "một túp lều tranh, hai quả tim vàng" không?
Chưa kể là tình yêu của Minh dành cho sân khấu rất lớn.
Trúc Nhã vẫn còn nhớ, Minh từng nói:
"Anh mong ước sau này anh có thể trở thành một diễn viên thật nổi tiếng, có thể đi lưu diễn khắp nơi và có thật nhiều người hâm mộ."
Trúc Nhã không muốn làm Minh phải khó xử, nhưng mà..
Không còn cách nào khác, Trúc Nhã đành tạm thời nghe theo lời mẹ, việc ba mất đã khiến mẹ suy nhược cơ thể, cô không muốn làm mẹ bận lòng thêm.
Trúc Nhã nói dối Minh là muốn ở lại chăm sóc mẹ thêm một thời gian, nói Minh đừng quá lo lắng.
Nhưng Minh làm sao có thể không lo lắng, sốt ruột được.
Trước đây, lúc nào hai người cũng dính với nhau như hình với bóng, bây giờ đã mấy tháng trời rồi không gặp mặt.
Chưa kể là nếu xét theo lý, trong hoàn cảnh khó khăn như lúc này, một người bạn trai cần phải điểm tựa vững chắc cho bạn gái.
Và cả lấy lòng mẹ vợ tương lai nữa!
Minh quyết định sẽ bí mật về Cần Thơ thăm người yêu, trước đây có lần Trúc Nhã đã chỉ đường về nhà của mình cho Minh biết.
Nếu là người bình thường, chỉ nghe qua một lần như vậy sẽ khó có thể tìm được nhà ngay, nhưng Minh thì có khả năng "mò đường" rất siêu nên Minh khá tự tin là sẽ tìm được nhà của Trúc Nhã.
Minh sắp xếp quần áo, đồ đạc để lên đường ngay sáng mai.
Chiều ngày hôm đó..
"Anh đang làm gì vậy?"
Trúc Nhã gửi tin nhắn cho Minh từ trưa, nhưng không hiểu sao vẫn chưa thấy Minh trả lời.
Trúc Nhã nghĩ có thể điện thoại Minh hết pin nên cũng chờ một lúc nữa xem sao.
19h – Trời đã sụp tối!.
Có gì hot? Chọt thử trang + ???? ???? ???? ???? ???? ???? ???? Y Ệ N.????n +
"Sao hôm nay anh ấy không trả lời tin nhắn, cũng không thấy online vậy nè?"
Bất ngờ tiếng chuông điện thoại reo lên..
"A! Là anh Minh gọi."
Bắt máy..
"Nè! Hôm nay anh bận chuyện gì hả? Sao sáng giờ em nhắn tin anh không trả lời vậy? Biết là người ta lo lắm không?"
Vừa bắt máy Trúc Nhã đã giả vờ giận dỗi để làm nũng với người yêu, nếu là bình thường Minh đã lập tức dỗ ngọt bạn gái, nhưng lần này..
"Chị là người yêu của chủ số điện thoại này đúng không?"
"Ơ..
Đúng rồi! Số điện thoại này là của Minh, bạn trai tôi! Anh là ai vậy?"
"Người yêu của chị đã gặp tai nạn giao thông, chúng tôi đã đưa anh ấy đến bệnh viện, tôi sẽ gửi địa chỉ bệnh viện tới cho chị."
Trúc Nhã vừa nghe tin đã lặng người đến không nói nên lời, thông tin này đột ngột như sét đánh, Trúc Nhã như đứng hình mất một lát.
"Alo! Chị vẫn đang nghe máy chứ?"
"Có..
Tôi vẫn đang nghe..
Anh làm ơn..
gửi cho tôi địa chỉ bệnh viện."
Trúc Nhã thì thào vài tiếng không ra hơi.
Cuộc gọi tắt, tuy chưa bình tâm nhưng Trúc Nhã đã chạy vội ra sân, tính chạy ngay đến bệnh viện.
Trúc Nhã lúc này trong đầu hoàn toàn trống rỗng, bên tai cô chỉ văng vẳng câu nói của anh chàng báo tin khi nãy.
"Anh Minh ơi.."
"Trúc Nhã! Con tính đi đâu vậy? Sao không đội nón bảo hiểm?"
"Mẹ..
Anh Minh bị tai nạn rồi, con phải đi đến bệnh viện với anh ấy ngay"
Trúc Nhã vừa nói vừa mếu máo, bà mẹ nghe mà cũng không hiểu chuyện gì.
"Con bình tĩnh lại đi, Minh là người nào? Sao con lo lắng dữ vậy? Trời ơi! Tay chân con lạnh ngắt vậy nè?"
Trúc Nhã không giữ được bình tĩnh, khóc nấc lên khiến bà mẹ cũng bối rối theo.
"Có gì bình tĩnh kể mẹ nghe coi!"
"Anh Minh là bạn trai con..
Anh ấy đang ở trên thành phố..
Mới hồi nãy có người gọi cho con bằng điện thoại của anh ấy..
Nói là..
nói là..
Bây giờ anh ấy đang nằm trong bệnh viện.."
"Con có bạn trai từ khi nào sao mẹ không biết?"
"Con quen anh ấy đã gần nửa năm nay rồi..
Lần này về đây..
con..
thấy ba mới mất..
Nên con chưa nghĩ tới lúc..
để nói..
Mẹ ơi! Con đang gấp lắm, có gì con sẽ kể cho mẹ sau"
Trúc Nhã càng nói càng không còn giữ được bình tĩnh, nói xong lại gấp rút đòi đi.
Nhìn tình hình lúc này của Trúc Nhã, có là người dưng cũng không an tâm để cho cô lái xe chứ đừng nói chi là mẹ của cô.
"Khoan đã, con nhìn con đi! Tay chân thì lạnh ngắt, run lẩy bẩy, mắt mũi thì tèm nhem, còn không đội nón bảo hiểm nữa, làm sao mà lái xe được."
"Nhưng con phải đi, anh Minh gặp tai nạn chưa biết thế nào, sao con ngồi yên ở đây được hả mẹ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...