Thượng Phẩm cưng chiều Tiểu Hồ Đồ là chuyện cả nhà đều biết. Tiểu Hồ Đồ từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Thượng, chính bản thân cô cũng thường bảo mình là con dâu nuôi từ bé. Cô xem Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu như cha mẹ ruột, thậm chí còn thân hơn cha mẹ ruột. Uất ức, tâm trạng không vui, cô sẽ nghịch ngợm ôm Hạ Hâm Hữu, gọi mẹ. Hạ Hâm Hữu dĩ nhiên cũng yêu cô nhóc dễ thương này, thương cô hơn cả Thượng Tâm khiến Thượng Tâm nhiều lần phát ganh.
Tốt nghiệp THPT, Tiểu Hồ Đồ đậu đại học G. Cô nhóc Thượng Tâm ngờ nghệch điểm chuẩn không đủ, dỗi kêu gào đòi thi lại, người trong nhà nói sao cũng không nghe đành để cô học thi lần thứ hai.
Hồ Tiểu Đồ thi đậu, Đồ Nghiêm sớm chuẩn bị vé máy bay đi Newyork nghỉ hè cho cô và Thượng Phẩm. Thượng Tâm học thi lại tất nhiên không thể theo, nhìn anh trai dẫn Hồ Tiểu Đồ đi chơi mà lòng đầy chua xót, nước mắt rơi lã chã.
Thượng Phẩm không nỡ để Hồ Tiểu Đồ khóc theo bèn dắt nhanh cô lên máy bay. Hồ Tiểu Đồ trách anh: “Anh, nếu em không thi đậu có phải anh cũng đối với em giống Tâm Tâm không?”
Thượng Phẩm gập tài liệu lại, nhìn cô, lắc đầu.
“Thế sao anh nghiêm khắc với Tâm Tâm thế?”
“Em là vợ anh, nó là em gái anh.”
“Có gì khác chứ?”
“Vợ là để yêu, mưa to gió lớn có anh che cho em, nên em không cần phải quá kiên cường. Em gái là để dạy, bên ngoài nhiều kẻ xấu, nó lại ngây thơ, nên nó nhất định phải kiên cường.” Thượng Phẩm nói xong bèn nhấn chuông gọi nữ tiếp viên hàng không cho tấm chăn cùng ly sữa, trông cô uống sữa, đắp chăn cho cô rồi liền bảo cô ngủ ngoan đi, đừng nhiều chuyện nữa.
Hồ Tiểu Đồ le lưỡi, nhắm mắt, khoé môi cong cong. Thượng Phẩm dù lịch sự tao nhã nhưng trong xương tuỷ vẫn tồn tại chủ nghĩa đàn ông. Anh hy vọng mình sẽ là bầu trời của cô, chắn tất cả mưa gió cho cô. Tình yêu của anh như một tấm khiên kiên cố, chở che cô, bảo bọc cô, không để cô chịu thương tổn. Hồ Tiểu Đồ cũng nguyện làm một cành hoa nhỏ bé trong lồng kính của anh, vĩnh viễn là cô gái cần anh yêu thương.
Nói sang Newyork nghỉ hè nhưng thật ra nghỉ hè chỉ có mình Hồ Tiểu Đồ. Thượng Phẩm vừa tới Newyork liền bị Đồ Nghiêm ném vào Nghiêm thị học hỏi. Mỗi ngày Hồ Tiểu Đồ lái xe đạp một mình dạo đông dạo tây, mua một đống đồ lỉnh kỉnh về, đa số đều chẳng dùng được vào việc gì.
Mỗi ngày Thượng Phẩm từ công ty trở về nhiệm vụ đầu tiên chính là nghe cô giận giận dỗi dỗi kể hôm nay đi đâu, mua cái gì, hơn nữa còn bình luận chung về mỗi món đồ mình mua. Sự kiên nhẫn đó không thể không làm Hồ Định Duệ và Đồ Nghiêm giơ ngón tay cái với Thượng Phẩm, thầm than trong bụng rằng con rể tốt thế này đốt đèn lồng đi tìm cũng khó.
“Anh, anh kể một chút hôm nay ở công ty anh làm gì đi.” Hồ Tiểu Đồ tắm xong liền chạy qua phòng Thượng Phẩm, thấy anh nằm trên giường đọc sách bèn nhào vào chui vô chăn rúc trong lòng anh.
Thượng Phẩm bỏ quyển sách xuống, vỗ mông cô. “Theo uncle Nghiêm tham gia một cuộc đàm phán thú vị. Uncle Nghiêm rất tuyệt, cậu là một nhà đàm phán tài ba.”
Hồ Tiểu Đồ bĩu môi. “Cậu cả em là gian thương xảo trá thì có. Mẹ em bảo cậu luôn lấy mè đen của mình đổi dưa hấu của người khác, cho nên mẹ tuyệt chẳng bao giờ muốn làm ăn với cậu cả em, bởi ai làm ăn với cậu đều bị cậu tính kế. Anh biết cậu tính kế lừa mợ cả em thế nào không?”
“Xin chờ kể nghe.” Thượng Phẩm lộ vẻ tò mò để cô nói tiếp.
Hồ Tiểu Đồ ngồi trên bụng anh, khua chân múa tay kể: “Bà ngoại em là mẹ kế của mợ em. Mợ em khi đang đi du học ở nước ngoài gặp rắc rối, bản thân bà ngoại giao cho mẹ em nhiệm vụ chăm sóc mợ nhưng lúc ấy mẹ em không có thời gian nên đành nhờ cậu cả. Ai ngờ cậu cả lại dụ mợ chạy trốn, bấy giờ mợ cả mới học cấp II mà cậu dám ra tay. Sau mợ cả gặp tai nạn ngoài ý muốn, mất trí nhớ, về nước. Ông cậu ghê tởm của em cũng về theo buộc mợ phải khôi phục trí nhớ. Khi đó tin này nổi như cồn, ngay cả báo nước ngoài cũng đăng tin.”
Chuyện này Thượng Phẩm cũng từng nghe qua. Mợ cả Hồ Tiểu Đồ là một ngôi sao lớn thuộc công ty Ôn thị, sau rời làng giải trí một thời gian dài, đột nhiên một ngày xuất hiện trở lại trên trang bìa tạp chí với danh hiệu Nghiêm phu nhân.
Làm người nhà họ Nghiêm rất khổ. Không kể đến Nghiêm Thi, ngay bố vợ, mẹ vợ tương lai của mình trước khi kết hôn cũng chiến một trận sôi sùng sục. Chỉ là Nghiêm Thi sau khi kết hôn vẫn phải gánh vác sự nghiệp của Nghiêm thị, Nghiêm thị trong tay ông cậu càng ngày càng phá triển. Còn bố vợ, mẹ vợ mình rảnh là liền tót đi chơi, chả rõ trốn nghỉ phép ở hòn đảo nào, hoàn toàn không quan tâm thiếu mình công ty có sao không.
Thượng Phẩm bất đắc dĩ thở dài, dỗ Tiểu Hồ Đồ gục trên vai mình nằm thẳng ra. “Bảo bối, đến giờ đi ngủ rồi.”
Hồ Tiểu Đồ tức thì từ chối. “Trông vậy thôi chứ em không mệt. Em vẫn chưa quen giờ giấc bên này, không ngủ được.”
“Chúng ta tới đây nửa tháng rồi đấy!”
“Nửa tháng kệ nửa tháng. Em chưa buồn ngủ, anh trò chuyện tiếp với em. Nói chuyện ở công ty đi, hoặc không em kể anh nghe tiếp chuyện thời trẻ của mợ em.”
“Bảo bối, anh không có hứng thú với mợ em.”
“Vậy anh hứng thú ở em cái gì?” Hồ Tiểu Đồ chợt hạ thấp người, mắt to trong suốt dán chặt vào anh, cổ áo ngủ trễ xuống chỉ cần anh cúi đầu là sẽ thấy hết. “Có hứng thú… với em không?”
Thượng Phẩm đau đầu. Lại nữa! “Chưa đến lúc.”
“Lần nào anh cũng bảo chưa đến lúc! Rốt cuộc bao giờ mới đúng lúc?!” Hồ Tiểu Đồ tức tối. Bạn học cùng lớp nhiều đứa đã kinh nghiệm đầy mình, còn cô với vị hôn phu từ tấm bé này vẫn mãi giậm chân tại chỗ. “Giờ chính là lúc.” Hồ Tiểu Đồ một mực cởi quần áo Thượng Phẩm, dáng vẻ không cởi không tha.
Trời ạ! Thượng Phẩm thật sự sợ mình không nhịn được muốn măm măm cô. Nhưng… giờ chưa được! Ít nhất phải chờ cô trưởng thành. Giữ đôi tay đang làm bậy của cô, Thượng Phẩm lật người đè cô xuống dưới thân. “Đừng ồn, về phòng ngủ đi…”
“Hai đứa đang làm gì đấy?!”
Thượng Phẩm và Hồ Tiểu Đồ đồng thời quay đầu. Ngoài cửa là bộ mặt tức xịt khói của một người.
“Bố…” Hồ Tiểu Đồ lúng túng gọi nhỏ, cố gắng co mình lại dưới ngực Thượng Phẩm. “Sorry, em quên đóng cửa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...