Mối Tình Dễ Thương Của Chanh Chanh

“Em có dị nghị gì đối với thân phận này sao?” Chử Dực bình tĩnh nói.

Liễu Chanh Chanh còn không thể nhìn thẳng vào Chử Dực, trong lòng lúc này đã có hơn chục con nai đang chạy loạn, cô tỏ vẻ trấn định rồi đẩy anh ra: “Chuyện gì… Phim… Sắp bắt đầu rồi.” Nói xong liền quay đầu đi, cầm theo cốc coca đi thẳng về phía cửa ra vào mà không quay đầu lại.

Chử Dực có chút sửng sốt, sau đó khóe miệng anh cong lên, đi nhanh tới cầm lấy tay cô: “Phim chiếu không vội, so với chuyện này thì anh càng muốn nghe câu trả lời của em hơn.”

Liễu Chanh Chanh lập tức phát hoảng. Mẹ nó chứ, nam thần, anh đang bức hôn sao!

A… Dùng từ như vậy có vẻ không đúng, nhưng nói tóm lại là có chuyện như vậy. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trái tim cô dường như được bao phủ bởi đường mật vậy, ngọt ngào, béo ngậy.

Cô chu môi, vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy Chử Dực cúi đầu ghé vào bên tai cô, nói: “Chanh Chanh, anh thích em.”

“…” Đại não của Liễu Chanh Chanh lập tức ngừng hoạt động.

Trước đây khi xem Weibo của Chử Dực, cô ít nhiều gì cũng đã biết về điều này, nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ tới Chử Dực sẽ nói thẳng trực tiếp như vậy. Cô nên làm gì bây giờ… Cô nên trả lời như thế nào bây giờ?

Thấy cô im lặng hồi lâu, Chử Dực cũng im lặng: “Nhìn biểu cảm của em thì hình như anh tự mình đa tình rồi thì phải?”

“Không phải!” Liễu Chanh Chanh lập tức phản bác.

Chử Dực nghe xong câu nói này của cô, ý cười trên môi càng sâu đậm hơn: “Ồ? Vậy có nghĩa là em cũng thích anh, đúng không?”

“Vâng…” Mẹ nó chứ, tại sao lại nhảy xuống hố nữa chứ. Liễu Chanh Chanh khóc không ra nước mắt.

Chử Dực bên này tràn đầy vui mừng, anh nắm tay cô chặt hơn: “Vậy đi xem phim thôi.”

Từ chiều nay hôm nay trở đi, Liễu Chanh Chanh cảm thấy thân phận của mình dường như đã được nâng lên một tầm cao mới. Sau khi xem phim cùng Chử Dực xong, hai người lại đi ăn tối. Trước khi trở về ký túc xá, Chử Dực còn cố tình ghé qua tiệm bánh ngọt ở bên cạnh khu Tây để mua bánh kem Black Forest, nói là mua cho hai người bạn cùng phòng của Liễu Chanh Chanh.

Vì vậy, khi Liễu Chanh Chanh xách hai hộp bánh ngọt trở về ký túc xá, An Dao và Ôn Đồng đều cảm nhận được sự kỳ lạ. Ôn Đồng đi tới hỏi trước: “Cậu không cho tớ ăn bánh của cậu, vậy cậu tự đi mua bánh làm gì?”

Liễu Chanh Chanh xấu hổ nói: “Đây là Chử Dực mua cho hai người.”

“…”

Đối với những lời này của Liễu Chanh Chanh, cả hai người bọn họ đều cho rằng lượng thông tin được cung cấp vô cùng lớn: “Buổi chiều cậu đi ra ngoài cùng với Chử Dực sao?”

“Ừ.”

“Anh ấy tới tìm cậu?”

“Ừ.”

“Hai người…”


“Ừ.”

An Dao cạn lời: “Tiểu Chanh Tử, ngoại trừ từ “Ừ” ra em có thể nói từ gì đó có thể tạo thành câu được không?”

Ánh mắt của Liễu Chanh Chanh có chút đờ đẫn, cô ngơ ngác quay đầu nhìn hai người bọn họ: “Vậy nếu em nói em với Chử Dực ở bên nhau rồi thì hai người có cảm thấy những từ này có thể tạo thành một câu được không?”

“…” Tin tức này giống như sét đánh ngang giữa bầu trời quang đãng, hung hăng đập vào mặt hai người bọn họ.

Ôn Đồng ngẩn người: “Vậy… Chước Diễm phải làm sao bây giờ?”

An Dao giả vờ lau nước mắt: “Chẳng lẽ Tiểu Chanh Tử em định bội tình bạc nghĩa sao?”

Khóe miệng Liễu Chanh Chanh giật giật, cô bình tĩnh nhét hai hộp bánh vào tay hai người bọn họ, sau đó bước đến tủ quần áo của mình lấy đồ ra chuẩn bị đi rửa mặt: “Em cũng không định bội tình bạc nghĩa.”

“Vậy…”

“Bởi vì Chử Dực và Chước Diễm vốn là một người.”

“Hả?”

“Đúng rồi, nhân tiện nhắc đến chuyện này, Chử Dực nói với em Sơ Không chính là Cố Anh Kiệt, còn Mèo Con Meo Meo chính là cô hoa khôi bên đại học E.”

Liễu Chanh Chanh nói xong liền ôm chậu rửa mắt bước ra khỏi phòng, để lại An Dao và Ôn Đồng ở trong phòng, chỉ còn lại gió cuốn mây tan.

Ôn Đồng chớp mắt nhìn hộp bánh trong tay, sau đó mới quay đầu sang nhìn An Dao ở bên cạnh: “Chị Dao, tại sao em lại có cảm giác thế giới này rối tung lên cả rồi nhỉ.”

An Dao sững sờ hai giây rồi mới mở miệng: “Tiểu Đồng Đồng, em chắc chắn không một mình.”

Phải mất cả tiếng đồng hồ thì Ôn Đồng và An Dao mới có thể tiêu hóa được hết tất cả sự thật mà Liễu Chanh Chanh nói. Tóm lại —— Vô cùng ngạc nhiên. Đặc biệt là An Dao, sau khi biết Sơ Không là Cố Anh Kiệt, Mèo Con Meo Meo là Lâm Tịch Nhan thì cô ấy càng không thể nhìn thẳng vào vị sư huynh này.

“Tiểu Chanh Tử, em phải tha thứ cho chị, chị thật sự không biết Cố sư huynh là một tên cặn bã.” An Dao chảy nước mắt nước mũi ngả vào vai Liễu Chanh Chanh, hăng say giải thích.

Liễu Chanh Chanh vô cùng bình tĩnh nói: “Chị Dao, bây giờ chị biết thì cũng không muộn.”

Ôn Đồng nhún vai: “Chanh Tử, theo cậu, sau này tớ phải đối mặt với Cố sư huynh như thế nào đây.”

Lúc này Liễu Chanh Chanh đã đăng nhập vào trò chơi, cô quay đầu lại nói: “Nhưng hai người không cảm thấy như vậy rất thú vị sao? Em biết anh ta, nhưng anh ta lại không biết em…”

Ôn Đồng đột nhiên ngẩn người: “Không phải cậu dự định đùa giỡn anh ta đó chứ?”

An Dao đột nhiên cảm thấy buồn nôn: “Đừng dùng cái từ đùa giỡn như này chứ. Chị muốn xem Tiểu Chanh Tử định báo thù như nào.”

“Sao có thể chứ?” Liễu Chanh Chanh tỏ vẻ: “Em dịu dàng, hiền lành, đức hạnh, ân cần như vậy, sao em có thể làm cái loại chuyện đó chứ?”


Ôn Đồng và An Dao đều không nói nên lời. Này này, trước đây là ai hiểu lầm Chử Dực xong giết anh thành gió trong trò chơi vậy? Cậu nham hiểm như vậy chắc hẳn Chử Dực không biết đâu nhỉ!

Ba người bọn họ náo loạn một hồi, cuối cùng cũng vào được trong game. Vừa mới tiến vào trong game, Liễu Chanh Chanh liền nhận được lời gia nhập tổ đội của Chử Dực.

[Tổ đội] Chước Diễm: Sao giờ mới online?

[Tổ đội] Irina: Vì để rửa sạch lịch sử đen tối một chân đạp hai thuyền của anh trong trò chơi và hiện thực nên em đã giải thích với họ mất hồi lâu.

[Tổ đội] Chước Diễm: _ (: 3∠) _ Ai, thật đáng tiếc khi trong mắt một số người anh vẫn chỉ là một tên cặn bã một chân đạp hai thuyền.

[Tổ đội] Irina: Ý anh là bạn cùng phòng của anh á?

[Tổ đội] Chước Diễm: Đương nhiên là không phải rồi, bọn họ đều đã biết từ lâu rồi.

[Tổ đội] Hạo Nhiên Đẹp Trai Nhất: Tao giết mày, mày có cần phải bán đứng bọn tao một cách dứt khoát như vậy không.

[Tổ đội] Con Diều Hỏng: Bé Bò Sữa, thật ra bọn anh chỉ biết sớm hơn em một chút thôi.

[Tổ đội] Hoa Lạc Tần Lăng: Mẹ nó, không nghĩ tới Chử Dực thật sự sẽ chìm đắm cùng với Bé Bò Sữa.

“…” Liễu Chanh Chanh im lặng. Lúc này cô mới phát hiện ra trong tổ đội còn có ba người khác nữa.

[Tổ đội] Irina: Ba vị sư huynh đây che giấu thật tốt, tiểu nữ cảm thấy vô cùng bội phục!

[Tổ đội] Con Diều Hỏng: Sư muội đừng nói như vậy, em bây giờ chính là chị dâu của bọn anh.

[Tổ đội] Hạo Nhiên Đẹp Trai Nhất: Chị dâu đại nhân tha mạng.

[Tổ đội] Hoa Lạc Tần Lăng: Đều là Chử Dực không cho bọn anh nói!

[Tổ đội] Chước Diễm: …

Liễu Chanh Chanh tức khắc liền thấy vui vẻ, thật ra cô cũng không cảm thấy tức giận về chuyện này. Nói như vậy lần trước cô gặp ba người bạn cùng phòng của Chử Dực ở quán nước của Khâu Như Tuyết, giờ nhìn ID cũng có thể thấy được bọn họ rất hợp nhau.

[Tổ đội] Chước Diễm: Khó có một buổi tụ hội như này, chi bằng gọi luôn hai người bạn cùng phòng của em vào đây rồi chúng ta cùng nói chuyện nhỉ?

[Tổ đội] Irina: Cũng được.

Liễu Chanh Chanh lập tức nói cho An Dao và Ôn Đồng, hai người bọn họ được mời vào tổ đội cùng lúc.


Nhưng có một người bắt đầu không bình tĩnh.

[Tổ đội] Hoa Lạc Tần Lăng: Kem Đánh Răng Nhỏ?

[Tổ đội] Nạp Ái Tư: Ai da, sư phụ Hoa. Từ sau khi xuất sư chúng ta rất ít khi gặp nhau nha.

[Tổ đội] Hoa Lạc Tần Lăng: Tao giết mày, Chử Dực, chuyện này là như thế nào? Không phải nói là bạn cùng phòng của Bé Bò Sữa sao?

[Tổ đội] L’Oréal: Kem Đánh Răng Nhỏ đúng thật là bạn cùng phòng của bọn em.

[Tổ đội] Con Diều Hỏng: Nếu tao nhớ không lầm thì đồ đệ của Hoa Hoa là con trai mà nhỉ?

[Tổ đội] Hạo Nhiên Đẹp Trai Nhất: Hình như trong nháy mắt tao đã biết chuyện không nên biết rồi.

[Tổ đội] Irina: Hình như bọn em luôn nói rằng cô ấy là người đồng tính, nhưng bọn em chưa từng phủ nhận cô ấy là con gái.

[Tổ đội] Hoa Lạc Tần Lăng: …

[Tổ đội] Chước Diễm: Hoa Hoa, đừng buồn.

[Tổ đội] Nạp Ái Tư: -w- Sư phụ…

[Tổ đội] Hoa Lạc Tần Lăng: Tất cả đừng cản tôi!

[Tổ đội] Chước Diễm: …

Vì vậy, ngay khi Tần Lạc vừa mới gõ xong những chữ này, Chử Dực liền nhận được cuộc gọi của anh ta. Kết quả còn chưa kịp mở miệng thì người ở đầu dây bên kia đã nói trước: “Chử Dực, tên khốn nạn, uổng công anh em tập hợp bày mưu tính kế cho mày. Bây giờ mày biết thân phận của cô ấy rồi mà mày không nói gì cho tao biết cả! Mày còn là người không vậy!”

“…” Kiểu cổ hủ không thể giải thích này là như nào vậy? Chử Dực nhíu mày: “Không phải là tao không muốn nói cho mày biết, nhưng mà chính Kem Đánh Răng Nhỏ cũng không cho tao nói, dù sao tao cũng phải tôn trọng ý kiến của con gái chứ?”

“Vậy sao mày lại nói mẹ nó Kem Đánh Răng nhỏ là anh trai của L’Oréal hả?”

“Bởi vì ngày hôm đó Kem Đánh Răng Nhỏ không xuất hiện ở trong quán nước, cho nên tao chỉ có thể nói như vậy thôi.” Chử Dực cười nói.

Tần Lạc lập tức ngậm miệng, một lúc sau đột nhiên bật cười như uống nhầm thuốc: “Ha ha ha, thật tuyệt!”

Chử Dực khó hiểu mà chớp mắt: “Mày uống nhầm thuốc đấy à?”

“Đâu có, bây giờ tao đã biết cô ấy là con gái nên càng yên tâm hơn! Mẹ nó chứ, thì ra ông đây không phải người đồng tính!”

“…” Thì ra người anh em này luôn lo lắng về chuyện này sao? Chử Dực sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói: “Mày… Thích Kem Đánh Răng Nhỏ sao?”

Tần Lạc ở bên kia dừng lại một chút: “Mày có thể thích Bé Bò Sữa, chẳng lẽ tao không thể thích Kem Đánh Răng Nhỏ sao?”

Chử Dực thở dài: “Có cần giúp đỡ gì không?”

“Tao đây anh minh thần võ, anh tuấn bất phàm…” Tần Lạc cười đắc ý, nói: “Đương nhiên là… Cần!”

“…” Người anh em, mày có thể cho tao chút tin cậy được không!


Sau khi mọi người trong tổ đội diệt sạch bản sao, Liễu Chanh Chanh và Chử Dực liền rời khỏi tổ đội trước, những người còn lại trong tổ đội đã tới khu dã chiến làm nhiệm vụ thăng cấp.

[Tổ đội] Irina: Nhắc mới nhớ, anh vừa nói trong mắt một số người nào đó anh là người một chân đạp hai thuyền không phải là nhắc đến ba vị sư huynh, chẳng lẽ anh đang nhắc đến Cố sư huynh sao?

[Tổ đội] Chước Diễm: Vợ, con mắt nhìn người của em thật tốt!

Vợ… Liễu Chanh Chanh ngẩn người, cô cảm thấy có khi mình vẫn phải tập làm quen dần với nó thôi.

[Tổ đội] Irina: Anh không sợ anh ta sẽ lợi dụng điều này để bôi đen anh ở trong khuôn viên trường sao?

[Tổ đội] Chước Diễm: Anh ta không có năng lực đó đâu.

[Tổ đội] Irina: Ý anh là gì?

[Tổ đội] Chước Diễm: Anh biết tất cả các quản trị viên của diễn đàn Weibo Tieba chính thức.

[Tổ đội] Irina: …

Nam thần, sao anh lại im như thóc như vậy chứ?

Chờ một chút, nếu anh quen biết quản trị viên… Vậy lần đầu tiên, bức ảnh chụp bung dù trong mưa đó…

Liễu Chanh Chanh tức khắc cảm nhận được sự ác ý to lớn của Chử Dực. Thì ra anh cố tình!

[Tổ đội] Irina: Anh mau giải thích đi, có phải anh đã thích em từ rất lâu rồi đúng không.

[Tổ đội] Chước Diễm: Đúng.

“…” Không nghĩ anh lại thừa nhận nhanh như vậy.

[Tổ đội] Irina: Nếu như vậy, tốt hơn hết nên nói cho Cố sư huynh biết em là ai.

[Tổ đội] Chước Diễm: Em sẵn lòng sao?

[Tổ đội] Irina: Vì chứng minh sự trong sạch của anh, em chỉ có thể từ bỏ kế hoạch báo thù to lớn của mình!

[Tổ đội] Chước Diễm: _ (: 3∠) _ Không được, anh biết em còn muốn trêu chọc anh ta nhiều hơn nữa.

[Tổ đội] Irina: Bị anh nhìn thấu lập tức rồi!

Nhưng suy cho cùng thì chuyện đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Bởi vì chuyện Chử Dực đến dưới ký túc xá đón cô ngày hôm nay sớm muộn gì Cố Anh Kiệt cũng sẽ biết, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

[Tổ đội] Chước Diễm: Nhắc mới nhớ, lần trước khi kết hôn, chúng ta đã không tổ chức được tiệc cưới. Chi bằng chúng ta chọn một ngày nào đó để tổ chức đi?

[Tổ đội] Irina: Anh không sợ sẽ có ai đó đến quấy rối sao?

[Tổ đội] Chước Diễm: Không sao đâu, người nào tới quấy rối thì cứ giết là được.

[Tổ đội] Chước Diễm: Anh sẽ bảo vệ em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui