Biên tập: Mộ Vũ
Vài ngày ngắn ngủi trôi qua rất nhanh.
Vào hôm tổ chức họp lớp, Quan Tử Sơn liền cho Tiểu Kiều tan ca sớm, đóng cửa tiệm.
KTV Màu Lam là một quán KTV mới khai trương ở gần Tam Trung, tuy rằng lâu rồi Quan Tử Sơn không về trường, nhưng hỏi đường đôi chút đã dễ dàng tìm thấy vị trí của nó.
Anh dựa vào tin nhắn của Đinh Nãi Xuyên tìm được số phòng, mới vừa bước vào đã nghe thấy tiếng cười nói ồn ào bên trong.
Vốn anh đã định vươn tay chuẩn bị đẩy cửa ra thì chợt khựng lại, phía sau cánh cửa là những bạn học hồi trung học nhiều năm anh không gặp, trước khi đến đây anh đã nghĩ mình sẽ rất mong đợi, nhưng tới nơi, anh lại nhận ra tâm trạng của mình rất mờ mịt.
Đã nhiều năm không gặp rồi, cho dù từng là bạn học ở chung sớm chiều, bây giờ cũng dần trở thành người xa lạ.
Giống như anh và Đinh Nãi Xuyên, chỉ là bốn năm không gặp mặt mà thôi, cũng từ mối tình đâu biến thành bạn học bình thường.
Ngay khi anh chần chờ, một tiếng cười sang sảng đã vang lên ở sau lưng.
“Nếu đã đến sao không vào vậy? Cậu là…”
Quan Tử Sơn quay đầu lại nhìn, thấy đó là một chàng trai mặc tây trang.
Khuôn mặt người này mắt to mày rậm, chỉ là thân hình hơi béo, nếu trên mặt anh ta không có quá nhiều thịt khiến ngũ quan không quá rõ rệt, có lẽ sẽ nhìn ra anh ta khá đẹp trai.
Quan Tử Sơn cẩn thận nhìn kỹ một lúc, nhận ra người mặc tây trang hơi béo này là nam sinh rất đẹp trai cùng lớp hồi trung học.
Anh còn nhớ rất rõ hồi ấy có rất nhiều bạn nữ yêu thầm người này, hơn nữa anh ta không chỉ đẹp trai, gia cảnh hình như cũng rất giàu, quần áo mặc chơi bóng đều là hàng hiệu, còn được các bạn nữ lớp khác bầu là hotboy.
Trong trí nhớ của Quan Tử Sơn, bạn học hotboy này thay bạn gái như thay áo, hình như rất lăng nhăng, nhưng cho dù như thế, nữ sinh thầm thương trộm nhớ anh ta có thể xếp thành hàng dài từ cổng chính đến tận cổng sau.
Sau khi tốt nghiệp Quan Tử Sơn cũng không hỏi thăm hướng đi của các bạn học, chỉ có điều anh nghĩ, với gia cảnh và năng lực của cậu bạn hotboy này chắc chắn sẽ chẳng gặp khó khăn bao nhiêu.
Nhìn cả người anh ta tây trang vàng lấp lánh, chắc là sống không tồi.
Nếu không tại sao lại nuôi ra một thân béo múp cơ chứ?
Chỉ là thấy anh ta béo thành dạng này, những nữ sinh ngày xưa từng thầm mến thầm thương anh ta có tan nát cõi lòng không nhỉ?
Lúc Quan Tử Sơn đánh giá anh ta, người nọ cũng lặng lẽ đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần, tựa hồ không nhận ra anh, xấu hổ chuyển chủ đề “Mau vào thôi, những người kia chắc chờ đã lâu rồi.”
Quan Tử Sơn cũng không vì bạn học không nhận ra mình mà buồn bã, bởi vì hồi trung học anh gần như có rất ít cảm giác tồn tại, trong lớp cũng chẳng hăng hái, không thích náo nhiệt.
Nhiều năm rồi không gặp, người này chẳng thể nhận ra anh cũng không có gì lạ.
Huống hồ Quan Tử Sơn ngoài nhớ rõ người này trước kia rất đẹp trai và gia cảnh tốt ra, ngay cả tên của anh ta cũng không nhớ.
Có lẽ nhìn cách ăn mặc của anh không đánh giá được thông tin gì, bạn học hotboy nhanh chóng xoay người đẩy cửa bước vào.
Quan Tử Sơn đi theo anh ta.
Trong căn phòng đã được đặt sẵn có rất nhiều người, một đám trai gái ăn mặc gọn gàng đẹp mắt đang ngồi hoặc đứng, có nói chuyện với nhau, có cười đùa, cực kỳ sôi nổi.
Bạn học hotboy vừa bước vào, thu hút sự chú ý của người khác, vài người chào đón anh ta: “Hách Suất, cậu đến rồi à.”
Quan Tử Sơn: “….”
Tên người này thế mà lại là Hách Suất, cha mẹ của anh ta cũng quá không khiêm tốn rồi.
Lúc này, một người hói đầu để ý đến sự tồn tại của Quan Tử Sơn, hắn bước lại gần nhìn anh chằm chằm một lúc lâu “Cậu là…..?? Cậu trước tiên đừng nói gì, để tôi nhớ lại….
Cậu là Trương Sam hả? Hay Lý Thạch?”
Nhìn Quan Tử Sơn liên tục lắc đầu, hắn xấu hổ gãi gãi đầu “Chẳng lẽ là Vương Võ?”
Quan Tử Sơn rất sợ hắn cứ gãi thêm hai cái thì đám tóc kia sẽ rụng hết không còn sợi nào, chỉ mới tốt nghiệp trung học được bốn, năm năm thôi, phần tóc mái kia đã rụng khiến người ta không thể chịu được, chẳng hay qua mấy năm nữa có thể thành trọc lóc luôn hay không.
Tuy trong lòng thầm oán, trên mặt Quan Tử Sơn lại treo lên nụ cười xã giao không chê vào đâu được “Sau khi tôi tốt nghiệp chưa từng đi họp lớp, cậu không nhận ra tôi là chuyện bình thường….
Tôi là Quan Tử Sơn.”
“Quan Tử Sơn…” Bạn học hói đầu vẫn gãi gãi trán suy nghĩ một lúc, có vẻ như vẫn không nhớ ra anh là ai, xấu hổ cười hai tiếng “Thì ra là bạn học Quan à, lâu rồi không gặp.”
Quan Tử Sơn cười nhạt nhẽo, không nói gì.
Rất nhanh sau đó, bạn học hói đầu xoay người đi tới chỗ người khác.
Hắn có vẻ nói khá nhiều, lập tức đã hòa đồng với những người đó thành một đám ồn ào.
Mắt thấy vài người bạn học bên cạnh đều tụ tập mấy nhóm nói chuyện, hoặc những vấn đề linh tinh như chuyện thăng chức hay tăng lương, hoặc mấy chuyện bạn trai bạn gái, vợ chồng.
Là một người độc thân, Quan Tử Sơn căn bản không chen vào được, hơn nữa anh cũng không có hứng thú với những đề tài này.
Vì thế anh tìm một góc vắng ngồi xuống, yên lặng đánh giá những người khác trong phòng.
Quan Tử Sơn gặp được hoa khôi của lớp hồi trung học, nữ sinh xinh đẹp nhất lớp khi đó.
Hoa khôi của lớp lớn lên rất xinh đẹp, vẻ đẹp của cô tương đối thuần khiết, mặt mày sáng sủa, da dẻ trắng nõn, cả người như một đóa bách hợp trong trắng đẹp đẽ.
Lúc cô cười tươi, hai bên má sẽ hiện lên hai cái lúm đồng tiền nhỏ, dáng vẻ cực kỳ ngọt ngào.
Hồi ấy, không ít nam sinh trong lớp thương thầm nhớ trộm cô bạn hoa khôi này, ngay cả Quan Tử Sơn trước khi thích Đinh Nãi Xuyên cũng từng có chút khao khát với cô nàng ấy.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, hoa khôi vẫn là dáng vẻ thuần khiết thoát tục, cô mặc váy trắng đơn giản, cho dù từ đầu đến cuối chỉ ngồi an tĩnh một chỗ cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của những bạn học nam ở đây.
So với bạn học hotboy đã mập ra, hoa khôi của lớp quả thật xinh đẹp thanh thuần không vướng chút bụi nào.
Quan Tử Sơn nhớ rõ hồi trung học cô bạn ấy cũng đã rất an tĩnh, trong lớp ít khi tạo không khí náo nhiệt, nhưng trong buổi tối biểu diễn văn nghệ năm hai, trên sân khấu cô biểu diễn một khúc đàn tranh đã gây chấn động cả trường, sau đó không biết bao nhiêu nam sinh lén lút hỏi thăm về cô.
Bây giờ cô vẫn rất an tĩnh, chỉ im lặng ngồi một chỗ, cũng không tham gia vào cuộc nói chuyện của những người khác, mặc dù có người chủ động đến gần nói chuyện với cô, cô cũng rất ít khi đáp lời, chỉ thỉnh thoảng cười nhẹ.
Quan Tử Sơn nhịn không được nhìn chằm chằm lúm đồng tiền bên má của cô ngây người một lúc.
Vì thế khi Đinh Nãi Xuyên bước vào, đã nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Quan Tử Sơn đang mở to hai mắt bình tĩnh nhìn hoa khôi của lớp, giống như những bạn học nam khác đang lén lút nhìn cô trong phòng.
Ánh mắt của cậu hơi trầm xuống, chỉ có điều biến mất ngay lập tức.
Rất nhanh sau đó cậu bình tĩnh lại, mang theo vẻ mặt tươi cười đi vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...