Trình Thư Nặc hoàn toàn không thể ngờ được Lâm Yến sẽ nói cái loại lời nói này, thậm chí cô còn bắt đầu nghi ngờ người ở trước mặt này rốt cuộc có phải Lâm Yến hay không đây.
Trong chốc lát, Trình Thư Nặc đẩy anh ra, nhưng lại không biết phải nói gì, “Lâm Yến, anh…”
Ngược lại thì Lâm Yến đáp lời rất thoải mái, có thể nghe ra được tâm trạng không tệ, “Anh đây.
”
Trình Thư Nặc tiếp tục đẩy anh, cô không mắng ra được lời khó nghe nào, đành phải nói: “Anh bỏ ra…cút sang một bên đi.
”
Lâm Yến không phản ứng.
Trình Thư Nặc: “…”
Hành động này thật sự quá vô lại.
Trình Thư Nặc quả thật là bị Lâm Yến ghì chặt, cô không đẩy ra được, giữa lúc đang kéo đẩy thì đúng lúc nhìn thấy Lâm Hủ vừa gặm bánh mì vừa chậm chạp đi đến, cô làm mặt lạnh với Lâm Hủ, “Lâm Hủ, mau kéo chú nhỏ của cậu ra cho tôi!”
Lâm Hủ sợ tới mức run lên, bánh mì trong tay cũng suýt rớt.
Cậu dụi dụi mắt, nhìn thấy chú nhỏ nhà mình đang dựa vào người Trình Thư Nặc, giống như chú cún lông vàng ấm ức, cậu ta có hơi dở khóc dở cười, cậu là dạy anh phải lựa thời cơ thích hợp thì mới nhào vào lòng người ta, chứ không phải xấu xa ép mua ép bán một cách “mặt dày” như vậy mà.
Lâm Hủ thấy vẻ mặt Trình Thư Nặc thật sự khó coi, cậu ta nhét cả cái bánh mì trên tay vào miệng, hàm căng ra, còn chưa kịp nuốt xuống thì Trình Thư Nặc đã mở miệng lần nữa, “Lâm Hủ! Kéo anh ta ra!”
Lâm Hủ không rảnh lo giữ hình tượng nữa, bước nhanh về phía trước, cầm cánh tay Lâm Yến kéo ra sau, “Ôiiiiii chú nhỏ à chú không thể…”
Lâm Yến bị cậu ta kéo lùi ra sau, anh liếc mắt nhìn Lâm Hủ, trong miệng Lâm Hủ còn nghẹn hơn nửa cái bánh mì, nhưng vẫn cực kì cố gắng làm một cái mặt quỷ.
Lâm Yến hất tay cậu ta, sắc mặt tối xuống, anh lén nhìn Trình Thư Nặc cách đó mấy bước, rồi lại nghiêm trang thấp giọng: “Chẳng phải cháu dạy chú sao?”
Lâm Hủ một miệng bánh mì, quai hàm vẫn di chuyển, nhưng chẳng có câu nào là nghe rõ được.
Lâm Yến nghe xong thì như lọt vào sương mù: “…Cái gì?”
Vừa rồi Lâm Hủ vẫn luôn cố gắng nói chuyện, nhưng kích động một cái thì bị sặc luôn, sắp nhả bánh mì ra, Lâm Yến thấy không ổn, anh nhanh chóng lấy một tờ giấy trong túi ra đặt bên miệng Lâm Hủ.
Vẻ mặt Lâm Hủ bất ngờ.
Vẻ mặt Lâm Yến vô cảm, “Nuốt xuống đi.
”
Lâm Hủ: “…”
Ba phút sau, Lâm Hủ ngồi xổm ở ven đường, mặt đỏ bừng, ho khan liên tục, ho xong, có lẽ là cảm thấy quá uất ức, nước mắt cũng chảy ra.
Cậu lau nước mắt, “Chú nhỏ, chú thật sự chẳng thèm quan tâm cháu chút nào cả.
”
Đôi tay Lâm Yến đút trong túi quần, dáng người cao lớn, đứng cách hai bước, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, làm như chuyện chẳng liên quan đến mình liếc nhìn cậu một cái, khoé miệng khẽ trễ xuống, có hơi không che giấu được vẻ ghét bỏ.
Lâm Hủ vô vọng, “Được rồi, là cháu tưởng bở, cháu cho rằng cháu cực khổ làm nhiều như vậy thì sẽ khiến chú cảm động, nhưng không ngờ cho dù cháu có làm gì thì chú vẫn lạnh nhạt vô tình như vậy.
”
Lâm Yến: “…”
Vốn là Trình Thư Nặc không định xen vào chuyện của người khác, nhưng Lâm Hủ ngồi xổm ven đường, vừa lau nước mắt vừa lau miệng, thoạt nhìn thật sự rất đáng thương.
Cô cầm chai nước khoáng trong xe ra, đi sang đưa cho Lâm Hủ.
Lâm Hủ run rẩy đưa tay nhận lấy, cậu muốn đứng lên, nhưng mà vì ngồi xổm nên chân có hơi tê, làm mặt khổ nói: “Chị, à không không không, Trình Thư Nặc, chị có thể đỡ tôi một cái không?”
Trình Thư Nặc không hề nghĩ ngợi duỗi tay ra với Lâm Hủ, nhưng ai biết Lâm Yến với khuôn mặt vẫn luôn vô cảm đang đứng một bên bỗng vượt trước, đi thẳng đến chỗ giữa cô và Lâm Hủ.
Trình Thư Nặc không hiểu nổi nhìn anh, “Anh lại làm cái gì thế?”
Ban đầu vẻ mặt Lâm Yến vốn chỉ thản nhiên, thấy Trình Thư Nặc nhìn về phía mình thì lập tức nhếch khoé miệng, lộ ra nụ cười, cực kì dịu dàng nói: “Cháu trai của anh vẫn nên để anh kéo đi.
”
Anh nói xong, lúc cúi đầu nhìn Lâm Hủ thì lại khôi phục khuôn mặt vô cảm vốn có, dưới cái nhìn đáng thương chăm chú của Lâm Hủ, anh nâng chân phải lên, giày da không chút khách khí đá một cước vào mông Lâm Hủ, “Chạy nhanh lên.
”
Lâm Hủ: “…” Đồ vương bát đản hai mặt.
Ba người không nán lại chỗ trạm phục vụ lâu, Trình Thư Nặc không biết Lâm Yến tới bằng cách nào, nhưng tóm lại vẫn lên xe cùng bọn họ.
Lâm Hủ bị đá một cái, bảo không muốn lái xe, Lâm Yến ghé mắt nhìn thì lại sợ hãi ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái.
Trình Thư Nặc kéo cửa ghế phó lái ra, vừa định lên xe thì Lâm Hủ lại rưng rưng mở miệng: “Trình Thư Nặc, chị ngồi phía sau đi, chị xinh đẹp như vậy, ngồi ghế phó lái ảnh hướng đến việc tôi lái xe lắm.
”
Trình Thư Nặc: “…Tôi đã ngồi hơn nửa buổi sáng rồi, vì sao đến giờ cậu mới nói?”
Lâm Hủ khuyên nhủ tận tình: “Tôi cũng mới nhớ tới thôi, trong xe có ba người lận, vẫn không nên lấy chuyện an toàn ra đùa giỡn, mau ngồi vào ghế sau đi.
”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc đóng sầm cửa xe phó lái một tiếng “Rầm”, rồi lại kéo cửa xe ghế sau ra, cô cúi người lên xe, lại dùng thêm sức đóng sầm cửa xe lại.
Ô tô lên đường lần nữa.
Lâm Hủ lái xe ra đường giao nhau, không nhịn được nhìn kính chiếu hậu, ở ghế sau hai người mỗi người ngồi một bên, ở giữa cách một khoảng đủ cho một người ngồi.
Là một khoảng cách rất thoải mái.
Trình Thư Nặc cúi đầu nhìn di động, còn chú nhỏ lại đang cúi đầu nhìn cô ấy.
Lâm Hủ cân nhắc trong lòng, hai người cũng xứng đôi thật đấy, nhưng mà hình như chú nhỏ nhà mình đang thích đơn phương thì phải.
Thật ra Lâm Hủ cũng hiểu Lâm Yến, trong đầu ngoài mấy quyển sách về pháp luật thì đâu có biết làm sao để theo đuổi một cô gái đâu, cả người lạnh lẽo như băng, chẳng thân thiết với ai cả.
Nhưng mà, khoảng thời gian sau khi quay lại từ thủ đô này thế nhưng lại khá hơn nhiều.
Thật ra không phải lúc nào cũng thế, lúc nhỏ tuy Lâm Yến cũng không thích nói năng, nhưng ít nhất là không có tính công kích, không đến mức như bây giờ, vào lúc làm mặt lạnh không nói lời nào thật ra cũng khiến cậu có hơi sợ, nhưng cậu cũng hiểu được, tính cách của chú nhỏ không xấu, thậm chí cũng là một người biết quan tâm.
Lâm Hủ nhớ tới chuyện gia đình nhà chú nhỏ năm đó, thầm cảm thấy đau lòng, sau khi đau lòng thì cậu lại tự cổ vũ cho bản thân, thầm nghĩ, nhất định phải nhân cơ hội nghỉ phép lần này giúp chú nhỏ theo đuổi được Trình Thư Nặc.
Cậu có thể, Lâm Hủ có thể.
Máu nóng trong người Lâm Hủ có hơi sôi lên, không nhịn được cất tiếng hát.
Mấy ngày nay Lâm Yến vẫn luôn tăng ca, đêm qua thức trắng, sáng sớm lại từ văn phòng luật đuổi theo đến ngoại ô thành phố, thể lực quả thật có hơi không chống đỡ nổi.
Lúc này ngồi ở ghế sau, anh cúi đầu nhìn Trình Thư Nặc, cô hoàn toàn không để ý đến anh, trong lòng anh có hơi hụt hẫng, nhưng cũng cảm thấy yên lòng.
Anh lẳng lặng nhìn cô, không lâu sau thì có hơi buồn ngủ.
Lâm Yến nghĩ, dịch đến gần bên cạnh Trình Thư Nặc, đầu dựa lên vai Trình Thư Nặc.
Vốn dĩ Trình Thư Nặc đang giết thời gian, nhàm chán lướt weibo, nhưng ai mà biết được bả vai bên trái bỗng bị đè nặng, quay đầu thì nhìn thấy sườn mặt Lâm Yến, và cái đầu đang tựa trên vai cô.
Ban đầu anh mở to mắt, thấy cô nhìn sang thì lập tức khẽ khép mi mắt lại, nói càng khẽ: “Anh ngủ một lát.
”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc thật sự là hết nói nổi, rốt cuộc là Lâm Yến điên rồi hay cô điên rồi đây, hay là đàn ông mà không được ở “mặt kia” đều sẽ đổi tính, thiếu thốn tình yêu.
Trình Thư Nặc đẩy đầu anh, Lâm Yến không nhúc nhích, giọng anh có hơi thấp, “Chỉ dựa một lúc, một lúc thôi.
”
Trình Thư Nặc: “…”
Chẳng lẽ là vì sinh bệnh, chịu đả kích lớn quá nên tinh thần cũng không bình thường luôn ư?
Hai người tạo ra tiếng động nhỏ, Lâm Hủ nhìn thấy, đương nhiên là sẽ nói đỡ cho chú nhỏ của mình, “Trình Thư Nặc à đừng có keo kiệt vậy chứ, dựa một chút cũng có sao đâu!”
Trình Thư Nặc đã hoàn toàn hết nói nổi với đôi chú cháu này, hơn nữa còn cực kì hối hận khi đi theo, gằn từng chữ một chất vấn: “Tôi đây là keo kiệt ấy hả?”
Lâm Hủ gật gật đầu: “Sao chị lại tức giận thế, cứ lần nào động tới chú nhỏ của tôi là chị sẽ bực bội cả ngày, tôi thấy là trong lòng chị có quỷ thì có.
”
Trình Thư Nặc: “…Mấy cái mánh khoé đó của chú nhỏ cậu là do cậu dạy hả?”
Lâm Hủ nuốt nước miếng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Không thì như này, chị cho chú nhỏ tôi dựa một lát, tính phí được không? Một phút thì bao nhiêu tiền, chờ chú nhỏ tôi tỉnh thì sẽ gửi qua Alipay* cho chị?”
(*) Ví điện tử giống airpay, momo bên mình.
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc thật sự cạn lời, cô còn chưa kịp oán giận câu gì với Lâm Hủ, Lâm Yến đang dựa người vào cô ngủ bỗng mệt mỏi mở miệng: “Anh không có tiền.
”
Trình Thư Nặc cúi đầu nhìn anh, thấy anh vẫn nhắm mắt như trước, vẻ mặt thanh tú, lông mi dài mảnh, quầng thâm mắt có hơi đậm, trạng thái tinh thần quả thực không tốt lắm.
Lòng cô mềm xuống, không đẩy anh tiếp nữa, im lặng một lát, bên tai lại đột nhiên truyền đến một tiếng nói cố ý đè thấp xuống, chỉ có hai người nghe được: “Lấy thân báo đáp được không?”
Trình Thư Nặc: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗ Lục: “Ngắn thật đấy, lí do còn phải hỏi sao? Đương nhiên là…”
Lâm Yến: “Đừng nói nữa, nói nữa tôi sẽ tự sát đó,”
Bốn nhóc đáng yêu và tiểu nhị họ Hàn: “Dùng thanh đao này đi, vừa mới mài xong, thích hợp để giết heo.
”
Trình Thư Nặc: “Hì hì, xem trò hay.
”
Lâm Yến OST: “Không có ai yêu thương tôi.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...