Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Vẻ mặt của Trình Thư Nặc trống rỗng trong chớp mắt, câu hỏi này có chút mập mờ, cô chưa đến nỗi quá đáng mà suy đoán ý tứ của Lâm Yến, nhưng ít nhiều cũng có một chút bất ngờ.
Trình Thư Nặc không đáp lời, cô có ý gỡ cánh tay đang để bên eo mình của người đàn ông. Lâm Yến lại chưa buông tay, mi mắt anh buông xuống, tiếng nói trở nên trầm thấp, hỏi lại lần nữa, "Cô còn độc thân à?"
Mưa càng ngày càng lớn, Trình Thư Nặc lại lần nữa ngốc trệ, dưới chân giẫm phải một vũng nước nhỏ, cô bối rối tránh né, Lâm Yến cẩn thận che chở cho cô, Trình Thư Nặc lại khéo léo mà lui về sau, tránh khỏi anh, "Luật sư Lâm, tôi không cảm thấy..."
Lời nói vừa mới ra, một âm thanh từ bên cạnh lại chen vào: "Chị, chị không sao chứ?"
Trình Thư Nặc dừng lại, theo tiếng nhìn sang thì thấy Vu Thi cầm ô đứng cách đó hai bước, có chút cảnh giác mà nhìn Lâm Yến.
Lúc Lâm Yến nghe thấy thanh âm thì im lặng thu tay về, qua loa đút lại vào trong túi quần.
Trình Thư Nặc vẫn chưa lên tiếng, Vu Thi dường như lại hiểu lầm cái gì đó.
Lâm Yến thành thục nội liễm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lơ đãng mang lại cho người khác cảm giác áp bức, so sánh với khí chất của Lâm Yến thì Vu Thi non nớt hơn rất nhiều, nhưng thiếu niên nhẹ nhàng cau mày, đem ô giơ lên trước mặt Trình Thư Nặc, giọng điệu cứng rắn: "Chị, chị qua đây."
Cậu ta đưa dù về phía trước, nửa cơ thể của chính mình lại lộ ra bên ngoài, ban đầu Trình Thư Nặc là hẹn gặp Vu Thi, lúc này đây hai người nhìn thấy một thiếu niên đang cố chấp giơ ô lên, cô liền vội vàng mà đi đến chỗ cậu ta che ô.
Trong nháy mắt khi cô rời đi, đáy mắt Lâm Yên lướt qua một tia kỳ lạ, Trình Thư Nặc không để ý, Vu Thi mặc một cái áo lông vũ dài màu đen, Trình Thư Nặc vỗ vỗ vệt nước sau lưng cậu ta, "Mấy ngày không liên lạc được với cậu, tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì chứ."
Vu Thi lại không nhìn Trình Thư Nặc, ánh mắt cậu đối diện với Lâm Yến, ánh mắt hai người giao chiến, chàng trai cũng không để thua khí thế, ngang ngược hỏi: "Chị, anh ta vừa mới bắt nạt chị à?"
Cậu nhìn Lâm Yến, lại hỏi Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc thấy Vu Thi hiểu lầm, lập tức xoay người giới thiệu: "Không phải, đây là..." Tay phải của cô nâng lên, chỉ chỉ Lâm Yến, lại tìm không được từ nào thích hợp, nửa ngày sau, chỉ nói: "Đàn anh thời đại học, cũng là đồng nghiệp, đúng lúc gặp được nên đưa tôi đi một đoạn."
Cô nói xong, cho rằng Lâm Yến sẽ phối hợp mà giải thích hai câu, ai ngờ anh lại không nhiều lời, rất đơn giản mà gật đầu, rồi lập tức xoay người rời đi.
Trình Thư Nặc không thể nói rõ cảm xúc gì, ánh mắt có cô nhẹ dừng, đuổi theo bước chân Lâm Yến.
Vu Thi đợi một lúc, thấy Trình Thư Nặc từ đầu đến cuối cứ đứng bất động, cậu lấy cánh tay chọc cô một chút, "Chị, mưa to quá, chúng ta vào trước đi."
Vu Thi vừa nhắc như thế, Trình Thư Nặc vội vàng thu ánh mắt về, kéo Vu Thi đi về hướng toà nhà bách hoá.
...
Sau năm phút đồng hồ, Trình Thư Nặc gọi một ly cà phê, đặt trước mặt Vu Thi, hai người ngồi xuống trong một tiệm cà phê.
Trình Thư Nặc không phải người "vòng vo tam quốc", Vu Thi lại đang gấp, cô liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Bà ngoại thế nào rồi?"
Chàng trai hơi cụp mắt, thấp giọng nói: "Tốt hơn một chút rồi ạ, sáng nay xuất viện."
Trình Thư Nặc nhìn cậu ta, nhẹ giọng hỏi: "Vẫn còn thiếu tiền sao? Cậu đừng ngại, coi như là tôi cho mượn, sau này trả lại cho tôi là được."
Vu Thi và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, thân thể bà lại không tốt, khoảng thời gian trước sinh bệnh nặng, cũng đã kề cận ranh giới sinh tử.
Phía dưới bàn, Vu Thi căng thẳng mà xoa lòng bàn tay, "Chị, chị đã cho tôi mượn rất nhiều lần rồi, lần trước phí phẫu thuật cũng là chị cho tôi mượn, tôi..."
Không chờ cậu ta nói xong, Trình Thư Nặc cắt ngang, "Tiểu Ngư Ti, cậu nói như vậy nghe khách khí quá rồi."
Vu Thi cúi đầu, vẻ mặt hơi ảm đạm, mang theo một chút áy náy.
Trình Thư Nặc nhớ tới tấm ảnh nhìn thấy ở phòng tư vấn, cô rất lo lắng tình huống của Vu Thi, trong lúc nhất thời lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu, Vu Thi quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm người ta phải đau lòng.
Trình Thư Nặc không biết cách an ủi người khác, nghĩ một lúc, vẫn là không trực tiếp hỏi ra miệng, mà dịu dàng nói: "Có chuyện gì thì có thể gọi cho tôi, nếu như thỉnh thoảng không liên lạc với tôi, thì còn có bọn Tống Diệc Dương, Tôn Ngộ, cậu biết chưa? Đừng có chuyện gì cũng không nói, nếu cậu cảm thấy có một số việc không tiện nói với tôi, thì tìm bọn Tống Diệc Dương ấy, mấy chàng trai các cậu tán gẫu chuyện gì thì cũng tiện hơn."
Lời nói của Trình Thư Nặc sâu xa mà xuyên suốt, trong từng câu chữ tràn đầy sự quan tâm, Vu Thi rất rung động,nhưng nhiều hơn là bất ngờ, Trình Thư Nặc ngoài mặt thì tuỳ tiện, thẳng như ruột ngựa, rất ít thể hiện cảm xúc chân thật nơi nội tâm, tuy rằng cậu ta và Trình Thư Nặc quen nhau chưa dược một năm, nhưng lại hiểu biết ít nhiều, Trình Thư Nặc giỏi nhất là che dấu tình cảm, giấu đầu lòi đuôi.
Lời nói trước mắt có chút thẳng thắn, nhưng quả thật làm cậu cảm động, trong lòng chàng trai cảm thấy ấm áp, tự hỏi phải cảm ơn như thế nào thì tiếng chuông lại không đúng lúc vang lên.
Cậu vội càng nhìn điện thoại gọi đến, lại nhìn về phía Trình Thư Nặc, "Chị à, tôi phải về căn cứ rồi, buổi chiều có mở họp, buổi tối phải huấn luyện lần nữa."
Trình Thư Nặc cũng không muốn làm trễ nải công việc của Vu Thi, thấu hiểu nói: "Ừ." Vu Thi nhanh chóng sửa sang lại quần áo, lại để lại ô cho cô.
Vị trí ngồi của cô vừa khéo là bên cạnh cửa sổ, xa xa nhìn Vu Thi chạy vào màn mưa, nhìn bóng dáng chàng trai đi xa, tâm tư của Trình Thư Nặc cũng theo đó bay đi, khác với bọn Tô Hàng, cô vẫn luôn có chút quan tâm hơn đối với Vu Thi.
Cha mẹ Vu Thi đã bỏ rơi cậu ta từ nhỏ, ném cậu cho bà nội. Trong mắt cha mẹ cậu ta là một đứa trẻ cả ngày chơi game không làm việc đàng hoàng nên càng thêm khinh thường đứa bé này, không quan tâm đã đành, thậm chí bọn họ còn cảm thấy Vu Thi làm bọn họ mất mặt, có lúc nóng nảy còn động tay động chân. Mấy tháng trước bà nội Vu Thi bệnh nặng, nghe thấy phải trả một khoản phí phẫu thuật như thế, thân là con cái lại có thể ném một người già ở bệnh viện rồi mặc kệ, một mình Vu Thi phải gánh lấy tất cả.
Vì Trình Thư Nặc cảm thấy đồng cảm cho nên lúc nhìn thấy ảnh chụp ở chỗ bác sĩ Trương tới giờ vẫn mất hồn mất vía, cô hoàn toàn hiểu được, bà nội có ý nghĩa như thế nào với cậu ta.
Nghĩ có chút nhiều, Trình Thư Nặc không biết mình đã ngồi bao lâu, cà phê trên bàn đã sớm nguội lạnh, cô thu lại suy nghĩ đẩy ghế dựa ra đứng dậy, rời khỏi quán cà phê.
Mới vừa đẩy cửa kính ra, Trình Thư Nặc liếc mắt một cái liền thấy được người đàn ông đứng cách đó vài bước.
Anh lại có thể chưa đi, hay là trở lại lần nữa đây?
Quán cà phê ở tầng một toà bách hoá, đang trong giờ làm việc nên người tới cũng không nhiều lắm, anh thẳng lưng mà đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía cô, tay trái đút trong túi, tay phải xách cái túi mua sắm, Trình Thư nặc có chút ấn tượng đối với nhãn hiệu này, có một khoảng thời gian cô rất thích bông tai trân châu mà họ chế tác.
Trình Thư Nặc đi đến cửa, đang do dự có nên chào hỏi một cái không thì Lâm Yến đúng lúc xoay người, ánh mắt hai người đồng thời giao nhau, Trình Thư Nặc đành phải bước lên trước, chào hỏi đơn giản: "Luật sư Lâm vẫn chưa đi sao, đang chờ ai à?"
Trình Thư Nặc liếc mắt nhìn túi mua hàng trong tay anh, vừa khéo nhìn đến mu bàn tay có mấy vết trầy của Lâm Yến, giống như là vết cào móng tay, vết thương này hình thanh như thế nào, rất khó để không khiến người ta hiểu lầm, Trình Thư Nặc ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Mua cho bạn gái à? Luật sư Lâm thật có tâm."
Câu khen ngợi này là thật lòng, nếu cô nhớ không lầm thì một năm cô và Lâm Yến ở bên nhau đó, trước giờ Lâm Yến cũng không tặng món quà gì. Chỉ có duy nhất một lần, cô quả thật có chút ấn tượng, ngày đó là sinh nhật cô, Lâm Yến rất muộn mới trở về từ văn phòng luật, Trình Thư Nặc nói bóng nói gió nhắc nhở, Lâm Yến lại căn bản không nhớ rõ, cho đến khi đi ngủ, Trình Thư Nặc mới nói hôm nay là ngày mấy, trước 0 giờ, khi cô nghe được Lâm Yến chúc sinh nhật một câu, lại vẫn kích động mà hốc mắt đỏ lên.
(Mẫn: Nói thật kiểu người như thế này nữ chính không chịu nổi là đúng, đọc mà thương thay cho chị, thế nên giờ mới có truyện cho tụi mình đọc đó =)))
Không thể nói cảm xúc bây giờ là gì, Trình Thư Nặc cũng không chờ Lâm Yến đáp lại, xoay thân rời đi về phía cửa, hai người không có gì hay mà nói, nhìn thấy mà chào hỏi một tiếng chỉ là cho phải phép, trừ cái đó ra, Trình Thư Nặc không có ý định thân thiết.
Mưa đã tạnh, sắc trời vẫn xám xịt như cũ.
Những giọt nước chảy trên mặt đá cẩm thạch nhạt màu, gần cửa là tấm thảm đỏ trải trên đất, xa hơn một chút thì không ai để ý.
Trình Thư Nặc dẫm lên giày cao gót, lúc xuống bậc thang thì hết sức cẩn thận, phía sau truyền đến âm thanh giày da va chạm với mặt đất, "cộc cộc cộc" vang lên, Trình Thư Nặc nhìn về sau, thấy Lâm Yến đi theo, cô hơi phân tâm, lòng bàn chân vừa trượt, cả người ngã về phía sau.
Thấy thế, Lâm Yến phản ứng cũng nhanh, bước nhanh lên, đúng lúc đỡ được cô, Trình Thư Nặc theo cái nâng của anh đứng vững, "Cảm ơn."
Cô đứng thẳng, bỏ tay ra, không để Lâm Yến tiếp tục đỡ cô, cô vốn tưởng là không sao, mắt cá chân bên trái lại âm ỉ đau, cô nhanh nhàng hít một tiếng.
Lúc đầu Lâm Yến đã buông tay ra, nghe được động tĩnh lại đến đỡ cô, Trình Thư Nặc lại lui ra ngoài, cố ý tránh khỏi cái nâng của anh, khập khiễng mà đi về phía trước.
Bàn tay Lâm Yến nắm chặt, thả chậm bước chân đến bên cạnh Trình Thư Nặc, thấy rõ Trình Thư Nặc có chút không tiện, anh nhịn không được mở miệng lần nữa, "Cô có thể đi được không?"
Trình Thư Nặc tỏ vẻ không sao cả mà nói: "Không sao, về nhà chườm một chút là được." Mấy năm nay cô làm sự kiện, thường xuyên phải đi giày cao gót, vừa đứng liền đứng mấy tiếng đồng hổ, vết thương nhỏ mức này cô căn bản không để ý.
Cũng không biết là Lâm Yến nghĩ cái gì, im lặng một hồi lâu, cuối cùng chỉ đơn giản mà nói: "Về nhà à? Tôi đưa cô về."
Trình Thư Nặc nhìn thời gian, sắp đến giờ tan tàm rồi, không cần phải về công ty nữa.
Lâm Yến muốn chở cô, Trình Thư Nặc cũng không cậy mạnh từ chối.
...
Đến trên xe, Trình Thư Nặc hỏi tình hình công việc trong nhóm, dặn dò vài câu rồi mới yên tâm cất di động đi.
Hai người đều không nói chuyện, Trình Thư Nặc hiểu Lâm Yến, anh không thích nói chuyện mà cũng không quá thích người khác lải nhải.
Lúc trước khi ở bên nhau, cô luôn nói mãi không dứt, từ việc sinh hoạt đến mấy chuyện vặt vãnh cũng đều muốn chia sẻ với người yêu, Lâm Yến rất ít tiếp lời, có đôi lúc nghe đến phiền, anh sẽ bất động thần sắc là liếc cô một cái, Trình Thư Nặc sẽ lập tức khoá miệng lại.
Không khí lần thứ hai chìm vào tĩch mịch, Trình Thư Nặc vốn tưởng rằng sẽ yên lặng đạt được mục đích như vậy thì...
Lâm Yến lần thứ hai trong ngày chủ động phá vỡ sự yên tĩnh, đôi tay anh để trên vô lăng, mắt nhìn phía trước, thanh thanh đạm đạm mà mở miệng: "Vừa rồi cái đó..."
Anh chỉ nói bốn chữ, liền dừng lại, Trình Thư Nặc rất tự nhiên tiếp lời, "Anh nói Vu Thi hả? Sao vậy?"
Anh nghiêng mắt liếc cô một cái, im lặng, hơi thăm dò hỏi: "Bạn trai cũ của cô à?"
Trình Thư Nặc nhìn về phía ghế lái, kinh ngạc nói: "Chuyện này cũng có thể nhìn ra được à?"
Ý ở ngoài lời của cô rất rõ ràng, ánh mắt Lâm Yến thu về, xuyên qua tấm chắn thuỷ tinh, bình tĩnh mà nhìn tình hình giao thông phía trước.
Trình Thư Nặc thấy anh lại không đáp lại, liền biết điều mà không nói thêm gì nữa.
Khoảng nửa giờ sau, xe dừng trước cửa tiểu khu.
Trình Thư Nặc tháo dây an toàn, cô nghiêng người nói với Lâm Yến: "Cảm ơn luật sư Lâm."
Cô lễ phép cười cười, đẩy cửa ra xuống xe.
Lâm Yến nhìn Trình Thư Nặc xuống xe, xuyên qua cửa sổ xe nhìn cô, Trình Thư Nặc đi tránh ra mấy bước, dừng ở cạnh bồn hoa, cởi giày cao gót ở chân trái ra, cúi đầu nhìn cẩn thận.
Tóc cô rũ xuống, đáp lên vai, lúc gió thổi qua cuốn mấy sợi tóc lên, vừa khéo lộ ra nửa vành tai.
Cánh tay để trên vô lăng của Lâm Yến càng nắm chặt, khoang xe yên tĩnh đột nhiên bị một trận tiếng chuông phá vỡ, Lâm Yến dừng một giây, lấy di động trên giá xuống để bên tai, ánh mắt vẫn nhìn chỗ cách đó không xa như cũ.
Trong ống nghe truyền đến một giọng nam có vẻ khẩn trương: "Bây giờ cậu đang ở đâu vậy? Cậu hẳn là đã biết, Hoàng Khải Bình vốn đang bị giam giữ chạy thoát rồi."
Lâm Yến chỉ chọn một vấn đề mà trả lời: "Sáng nay lên máy bay về An Thành rồi."
Đầu bên kia im lặng một lát, lại hỏi: "Hoàng Khải Bình không tới tìm cậu à? Cậu ở thủ đô hai người, hai người không gặp mặt sao?"
Lâm Yến cười khẽ, giọng điệu lãnh đạm mỉa mai: "Cậu cho rằng cảnh sát đều chết hết rồi à?"
Anh nói xong, không chờ đối phương hỏi cái gì, trực tiếp cúp điện thoại, ngay sau đó đẩy cửa xe ra, động tác nhanh nhẹn xuống xe.
Cách đó mấy mét, Trình Thư Nặc xách theo giày cao gót, từng bước từng bước mà đi về phía hàng hiên, Lâm Yến đuổi theo, Trình Thư Nặc còn chưa kịp phản ứng, Lâm Yến lại trực tiếp chặn ngang bế cô lên.
Thân thể bỗng nhiên bay lên, Trình Thư Nặc theo bản năng khoác tay lên cổ người đàn ông, một tay cô ban đầu còn xách giày, biến cố đến quá đột ngột, giày cao gót màu đen theo động tác của cô, khôi hài mà dừng trên bả vai bên trái của Lâm Yến.
Cô kinh ngạc, "Lâm Yến anh làm cái gì vậy?"
Lâm Yến lại rất bình tĩnh, "Cũng không phải lần đầu tiên ôm cô, còn sợ cái gì?"
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗ Lục: "Lâm Yến là nam chính đẹp trai nhất mà tôi viết, cậu ấy rất trẻ tuổi, rất ưu tú, rất chính trực, rất dũng cảm, cậu ấy không gần nữ sắc...."
Lâm Yến: "Bà vẫn nên mắng tôi đi,"
Lâm Yến: "Còn nữa, tôi siêu gần nữ sắc."
Trình Thư Nặc: "..."
Nhóm chị em của tôi phải tin tưởng, lúc trước luật sư Lâm buồn bao nhiêu thì sau này càng cưng chiều bấy nhiêu, lưu manh bấy nhiêu. Khi cậu ấy bắt đầu thức tỉnh rồi thì không ai ngăn được tên cầm thú chết bầm này đâu.
Lâm Yến: "Nói mắng là mắng, mẹ ruột à, tôi cảm ơn bà."
Hết chương 11.
Chương 12 sẽ được post vào ngày 25/9/2019.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...