Tác giả: Lâu Vũ Tình
Convert : Bichan
Dịch : Blue Wind
Cùng một thời gian, cùng một địa điểm, cùng một cảnh tượng, cùng bạn rượu, chỉ có người uống là thay đổi.
Nhạc San San xoa xoa cái trán đau nhức, nhìn ghé vào người đàn ông say như chết trên bàn.
Rõ ràng say, miệng vẫn gọi thì thào: “Tranh Tranh ….Tranh Tranh ..”
“Này, lão đại!” Cô định gọi nhỏ.
“Anh rất yêu em, em có biết hay không…”. Chỉ là thì thào, lẩm bẩm câu gì nghe không rõ.
Ngươi nói với ta, thì cô ấy làm sao mà biết được?
Đầu Nhạc San San càng đau. “Vậy thì nói cho cô ấy nghe đi”
“Ta không cần!” Giống như đột nhiên tỉnh táo, bật dậy nói được một câu lại tiếp tục ủ rũ nằm chết trên bàn
“Vì sao không cần?”
“Cô ấy không thích anh….Cô ấy đã không còn thích anh…Không, cũng không thể nói như vậy, có lẽ căn bản cô ấy chưa từng thích anh, tất cả đều do anh tự cho là đúng mà thôi…”
“Làm sao anh biết? Anh đã hỏi cô ấy rồi sao?”
“đã hỏi…….” Chính là hỏi rồi nên mới phải đau khổ như vậy.
Ôi, cả đời chưa từng thất tình, hoá ra cảm giác thất tình lại khổ sở như vậy, nếu biết sớm thì trước kia sẽ không cười nhạo Nhạc San San, ở thời điểm khổ sở gần chết, còn bị người ta tạt nước lạnh, thật là quá bi thảm…
“Cô ấy thực sự lựa chọn A Vấn? Không thể nào? Này, điều này sao có thể?”
“Cô ấy cùng tiểu Vấn nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy nói cô ấy có vẻ ỷ lại tiểu Vấn, còn nói…Cô ấy thích Vấn…” Nói đến đây, lòng co rút đau đớn, Tranh Tranh tới bây giờ vẫn chưa từng nói thích anh…
“Nhưng cũng không sao, tiểu Vấn nói cô ấy không phải gánh nặng, nó vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi cô, mặc kệ cô, như vậy là đủ rồi, như vậy là đủ rồi…”
“Nếu thật sự đủ, tại sao anh còn khóc?”
“Anh khóc bao giờ!” Không khóc? Điều cô đang nhìn hiện tại không kì lạ sao?
Nhạc San San không thể tin trừng mắt nhìn người đàn ông to lớn khóc lóc trước mặt.
Nếu là im lặng rơi nước mắt thì thôi đi , cô còn có thể cho anh mặt mũi giả vờ như không nhìn thấy, anh lại cố tình khóc nức nở, khóc đến nỗi mấy bàn gần đó đều hướng ánh mắt khác thường đến họ.
“Hà Tất Sinh, anh kiềm chế chút được không? Mất mặt quá đi!”
“Huhu…..”. Hoàn toàn không thèm nghe. “Tranh Tranh,Tranh Tranh, em nhất định phải hạnh phúc đấy! Tiểu Vấn dám đối xử không tốt với em, anh sẽ thay em đánh chết nó.”
Sao bây giờ không đánh chết luôn đi! Còn đợi ngày lành tháng tốt gì kia chứ?
“Tên tiểu tử Vấn dám hoành đao đoạt ái, anh không định cướp về sao, anh là người chết à!” Bạn gái rõ ràng là của anh ta, anh ta lại rút lui thành toàn cái quỷ gì cơ chứ?
“Không cần”. Nếu anh tiếp tục ngăn trở giữa họ, họ sẽ rất khó xử.
“Thật ra như vậy cũng tốt, tiểu Vấn điều kiện tốt hơn anh nhiều, có thành tựu, có tiền đồ, nó biết cách chăm sóc Tranh Tranh , anh lại chẳng biết cái gì, sách đọc không nhiều lắm, chỉ dựa vào đánh nhau kiếm sống, Tranh Tranh ở cùng một chỗ với nó…Có lẽ lại tốt hơn….”
“Khá lắm đồ quỷ! Thành tựu tiền đồ của cậu ta là do anh hy sinh chính mình đổi lấy! Cậu ta dựa vào cái gì bắt anh ngay cả hạnh phúc duy nhất cũng phải nhường cho!” Mà anh thật đúng là kẻ ngốc, còn chúc tên kia hạnh phúc! Chẳng phải không ra dáng đàn ông sao? Đồ đáng chết! Đồ hết thuốc chữa!
“Anh tự nguyện mà…”Họ là những người mà anh rất quan tâm, bọn họ quá tốt, vậy là tốt rồi…
Nhạc San San thực sự không biết có nên đánh anh ta không, vẫn là ôm lấy đầu anh để kệ anh khóc, người này thật là…
Điện thoại di động trong túi kêu một hồi, anh thấy phiền, sờ đông sờ tây lấy điện thoại ra, cũng không biết là muốn ấn nghe hay muốn tắt máy, tay chân luống cuống làm rớt xuống đất —–
Bụp! Tiếp theo thật là yên lặng không reo nữa.
“Tứ chi anh không phối hợp sao?”Cô tức giận nhặt điện thoại lên, thử vài lần không thể khởi động lại máy, chắc phải mang đi sửa.
Đem điện thoại di động nhét lại vào túi của anh, thuận tay cô dìu anh đứng lên. “Đi, ta đưa ngươi về.”
“Ta vẫn còn muốn uống!”
“Say gần chết rồi mà còn muốn uống!” Bị cô hung dữ mắng, tự nhiên giống cậu bé con chịu oan ức, ngập ngừng nói “Ta đây không cần về nhà.”
“Không trở về nhà anh muốn ngủ ngoài công viên sao?”
“Được”
“……”
Anh vừa đi vừa lảo đảo, thiếu chút nữa ép cô cùng anh ngã như chó ăn phân (T__T)
“Anh đi đàng hòang đi.”
“Chúng ta đang định đi đâu?”
“Anh thử nói xem?” Tức giận liếc mắt trừng anh một cái.
“Công viên sao?” Suy nghĩ chút“Hay chúng ta đem rượu còn lại uống tiếp đi…..”
“…Ngươi mà còn dài dòng ta sẽ vứt ngươi !”
Người uống rượu vốn không tỉnh táo không đáng nói. Đằng này anh còn ồn ào “Ta không trở về nhà, về nhà lại nhìn thấy những ngôi sao ấy, đau lắm đau lắm……” Còn liều mạng khóc lóc ầm ĩ, cô đành thoả hiệp, cho anh mượn sô pha nhà cô ngủ một đêm.
“Còn ta là vượn vượn nè tinh tinh! Bộ nhà ngươi là vườn bách thú à?” Còn nói cái gì từ bỏ tình yêu ,mới đối mặt với một cái trần nhà đầy ngôi sao đã chịu không nổi thương tâm rồi ,thì còn bỏ cái quỷ gì ? ( Trong tiếng Hoa từ ngôi sao /xing xing/ đồng âm với con tinh tinh /xing xing/ nên San San mới nói “còn ta là vượn nè Tinh Tinh” để chế nhạo Hà Tất Sinh )
Bị tuý ngôn tuý ngữ của anh quấy rầy hơn nửa đêm, rốt cục vì mệt quá mà ngủ, mà cô cũng đã mệt chết đi được. (tuý ngôn tuý ngữ: từ ngữ nói ra trong lúc say)
Quên đi, anh ta tốt xấu gì cũng từng uống rượu thất tình với cô ngoài quán, coi như báo đáp anh cũng được.
“Tranh Tranh …” Quay người lại, “Ầm” từ sô pha ngã nhào xuống sàn, chắc tại anh ta mệt mỏi quá, bị như vậy cũng không tỉnh lại.
Nhạc San San thở dài.
Ngay cả khi đang ngủ cũng gọi cái tên kia, trên thế giới làm gì có loại si tình đến hết hy vọng như vậy cơ chứ? Cô kéo ngăn tủ lấy ra cái chăn đắp cho anh, thức hơn nửa đêm cũng mệt mỏi, tắm rửa một cái rồi trở về phòng thấy tốt hơn hẳn, sáng mai lại đi tìm cái tên lương tâm bị chó tha kia hỏi cho rõ ràng.
Sáng sớm hôm sau, Hà Tất Sinh tỉnh lại trước, để lại tờ giấy nhắn rồi đi mất.
Về nhà, thu nhập hành lý đơn giản, anh lơ đãng ngước nhìn, nhìn thấy ngôi sao chớp tắt đầy trên trần nhà kia ,bất giác phiếm mắt anh lại hồng hồng
Có thể hứa nguyện sao? Hi vọng Tranh Tranh của anh sẽ vĩnh viễn đáng yêu như vậy, còn hi vọng có thể mỗi buổi tối cùng Tranh Tranh đếm sao!
Bầu trời sao vần ở đó ,những lời hứa hẹn kia vẫn như đâu đây bên tai anh ,giờ nghĩ lại lòng chợt đau. Về sau, mỗi đêm cùng cô ngắm trăng, sẽ không bao giờ là anh nữa…
Bảy giờ ba mươi lăm phút, Nhạc San San bị âm thanh tiếng chuông cửa đánh thức. Thấy người ngoài cửa, sắc mặt cô càng khó coi.
“Chị San San, anh trai tôi có tới tìm chị không?”
“Hỏi làm gì?” Cô tức giận “Làm sai chuyện gì, vội vã muốn đền tội chắc?”
Tức là thật sự đã đến đây?
“Làm ơn, tôi đang vội tìm anh ấy, gọi điện thoại anh ấy cũng không nghe, tôi ở nhà chờ cả đêm cũng không thấy anh ấy về.”
“Đi rồi!” Cô hướng đến phòng bếp pha nước nóng ,pha một tách trà ,nhàn nhã hớp một ngụm—-đương nhiên không có phần của hắn!
Trà nhà cô chỉ dùng để chiêu đãi khách, không phải dùng để lãng phí trên người tên đáng chết.
Vội đến phòng khách, cầm lấy tờ giấy đặt trên bàn!
Bà nương thối (Nhạc gia phụ nữ): Anh đi nam bộ giải sầu, khi nào cảm xúc ổn định sẽ trở về, còn nữa, đừng trách tiểu Vấn, chuyện tình cảm rất khó nói, không cần nhiều lời với người khác, không ai mong muốn như vậy.
A Sinh.
Ngu ngốc! Chính bản thân mình đau khổ như vậy, còn thay tên anh em phản bội kia nói chuyện. Vốn có nhiều năm giao tình, thấy bạn tốt bị bắt nạt thành như vậy, khó tránh khỏi tức giận bất bình, hơn nữa nhìn đến tên đầu xỏ đáng xử tội trước mắt, đầu San San lại một phen bốc hoả.
“Đi rồi? Anh Sinh có nói muốn đi đâu không?” Hà Tất Vấn chạy lại, vội hỏi.
“Đi đâu liên quan gì tới cậu? Cậu khá lắm, Hà Tất Vấn, trên đời này phụ nữ nhiều như vậy, cậu chọc ai không chọc, chọc tới chính người phụ nữ của anh trai mình! Cậu có biết đây là lần đầu tiên trong đời anh ấy phải lòng một người con gái không? Cậu có biết anh ấy thực sự yêu Tranh Tranh không?”
“Anh trai tôi nói vậy sao?” Quả nhiên….bị hiểu lầm.
Hà Tất Vấn thở dài: “Anh ấy còn nói gì nữa?”
Còn gì có thể khoa trương hơn không ,nói một lần để hắn nghe luôn đi
“Hắn ta nói cái gì!Hắn nói cậu thông minh hơn, cậu có thành tựu, cậu giỏi hơn rất nhiều, càng có thể cho Tranh Tranh tương lai. Nhưng Hà Tất Vấn, cho dù hiểu biêt của hắn không bằng ngươi, cho dù tất cả mọi người coi thường hắn, nhưng phòng khám của ngươi, tiền đồ sáng lạn của ngươi,cái đầu đầy học vấn của ngươi đều do người anh trai thô thiển lại không ra gì của cậu ban cho ,cậu không có quyền lấy đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà anh ngươi khó khăn mới có được.”
“Tôi biết!” Điều ấy không cần bất kì ai nói, cậu – hơn tất cả những người khác đều hiểu rõ anh cả đã hi sinh vì mình và anh hai bao nhiêu!
Huynh trưởng như cha, anh cả vẫn luôn giữ khư khư quan niệm này, luôn cho rằng cậu và anh hai là trách nhiệm của anh ấy, gánh lấy trách nhiệm nuôi lớn hai ngươi em trai, chưa từng tự mình tính đến chuyện tương lai của bản thân.
Cho nên, hiện tại có một người con gái có thể khiến cho anh cả hạnh phúc, làm cho anh cả có thể một lần nữa vì chính tương lai của bản thân mình lên kế hoạch thật tốt, làm sao cậu có thể phá hỏng cơ chứ?
Đừng nói cậu cùng Tranh Tranh không có gì, cho dù có cũng sẽ không!
“Anh trai tôi hiểu lầm rồi, tôi phải đi tìm anh ấy giải thích rõ ràng.”
Cho nên …..chuyện này… chính là hiểu lầm?
“Vậy tại sao cậu và Tranh Tranh suốt ngày dính lấy nhau?” Đừng nói Hà Tất Sinh, thời gian này cô ấy cùng Phạm Như Sâm cũng cảm giác đến chuyện không ổn, chính vì không biết nên mở miệng nói với bọn họ như thế nào . Nếu không có gì mờ ám, hắn cùng người ta gần gũi như vậy làm gì? Tự nhiên đi tìm rắc rối chắc!”
“Tôi đâu có suốt ngày dính lấy cô ấy, bệnh viện có một số khóa học về “quan hệ xã hội”, tôi chỉ sắp xếp để cô ấy đi học, học tập cách chung sống thoải mái với người khác.”
“Đi học? Vì sao không cho mọi người biết?”
“Tranh Tranh không muốn tôi nói ra. Chúng tôi cũng chưa biết hiệu quả như thế nào, cho nên muốn học trước thử xem sao. Đó là tâm ý của Tranh Tranh, cô ấy muốn tự mình học, để có thể đuổi kịp anh cả, để xứng đáng với anh cả.”
Anh cả vội vàng chuyển nhà, mở tiệm trong một khoảng thời gian, không rảnh chú ý tới Tranh Tranh liền nhờ hắn ở lại, giúp Tranh Tranh làm chút tâm lý trị liệu, dù sao đây cũng là lĩnh vực chuyên nghiệp của hắn.
Sau đó, cậu để ý thấy Tranh Tranh không được vui vẻ, hỏi cô có phải vì anh cả không rảnh ở bên cô, khiến cô hờn dỗi?
Nhờ vậy mới biết được, một ngày nọ cô ở anh cả chờ anh ấy về, có người khách đến ấn chuông cửa, là quản lí chung cư, nói với cô một thôi một hồi, cô nghe nhưng hoàn toàn không hiểu, cũng không biết xử lý như thế nào. Kết quả, vẫn là chờ anh cả về, bất chấp mệt mỏi sau một ngày làm việc đi xử lý. Cô rất suy sụp, cũng rất bất lực .Cho tới nay, tất cả mọi việc của Tranh Tranh đều có anh cả, anh hai của cô giúp cô giải quyết, sau anh Sinh xuất hiện, tiếp nhận vị trí này, cô vẫn luôn được bao bọc che chở, được mỗi người quan tâm bảo vệ tốt.
Nhưng những người bảo vệ cho cô thi sao? Cô rất hạnh phúc, nhưng họ thì vất vả quá. Mọi người vì cô làm nhiều việc như vậy, cô lại cái gì cũng không giúp được.
Anh Sinh không rảnh ở bên cô, mỗi ngày đều rất mệt mỏi rất mệt mỏi, anh nói vì tương lai của bọn họ, cho nên hiện tại phải vất vả một chút, cô nghe hiểu, nhưng tại thời điểm anh chịu quá nhiều vất vả, cô lại ngay cả giúp anh một chút việc cũng không được, các anh, chị San San đều giúp đỡ, chỉ có cô, cái gì cũng không biết làm!
Hà Tất Vấn cũng biết ý tứ của cô, hỏi cô: “Em muốn học không? Học trưởng thành, học chia sẻ, học để cũng anh ấy chia sẻ vất vả?”
“Em muốn.” Cô nói.
Vì lý do này, Vấn bắt đầu đợt phụ đạo trị liệu tâm lý, giúp cô đăng kí những lớp biểu đạt cảm xúc,ngôn ngữ vân vân , còn mang cô nếm thử cảm giác về nhà bằng những con đường khác nhau, dạy cô cách đi các loại xe công cộng, mang cô đến những nơi xa hơn để học tập dần thích ứng hoàn cảnh lạ lẫm…Cô muốn học nấu cơm, Vấn thay cô đăng ký lớp học nấu nướng, thâu lại những chương trình nấu ăn ngon trên ti vi, làm cho cô xem mấy lần, nhớ kĩ cách làm, cô cũng có thể làm được theo.
Tranh Tranh rất phối hợp, cũng rất nghe lời Vấn, bởi vì cô muốn trở thành một người đồng hành tốt đẹp hơn bên Hà Tất Sinh, hi vọng chính mình có năng lực báo đáp anh, làm cho anh cũng cảm nhận được hạnh phúc mà cô mang đến cũng như hạnh phúc mà anh đã mang đến cho cô .
“Em biết anh Sinh là người đàn ông giỏi gánh vác, nhưng nếu chỉ mình anh ấy trả giá và gánh vác, vậy thì trên con đường hạnh phúc, anh ấy sẽ luôn cô đơn.”
Hắn cũng hi vọng có một ngày, anh cả có thể ăn được bữa tối do người mình yêu vi mình mà chuẩn bị .
Cô cũng hi vọng anh Sinh mỗi khi mệt mỏi, trở về nhà có được đôi câu hỏi han ân cần, cô có thể nghe anh nói hết, hiểu được, cũng sẽ đáp lại.
Nhạc San San im lặng lắng nghe.
“Tôi thật không ngờ, Tranh Tranh sẽ có loại ý tưởng này.” Rõ ràng là một người ít suy nghĩ nhất ,nhưng lại có thể vì A Sinh mà biết thất vọng , biết suy nghĩ ,mà có được nhiều cảm xúc hỉ nộ ái ố như thế ……Trong những năm gần đây, đây là lần đầu tiên Tranh cố gắng như vậy, chủ động muốn làm chút gì như vậy, cô ấy thực sự để ý đến A Sinh.
Chính là, cái kẻ ngu ngốc được để ý kia lại không hiểu được.
“Tôi cũng thực không ngờ cô ấy lại tích cực như vậy, luôn cố gắng học thật giỏi, cô ấy muốn học, tôi đương nhiên cố hết sức chỉ bảo, làm cho cô ấy hiểu việc một người vợ hiền phải làm là gì.”
Nếu có thể làm được như vậy, hạnh phúc của anh cả sẽ càng vững chắc, càng no đủ, cho nên cậu dồn toàn lực làm, thay anh cả hoàn thành giấc mộng này.
Nếu nói như vậy, hiểu lầm này thật sự quá lớn…..Khoan đã!
“Không đúng, cậu dạy thì dạy đi ,việc gì còn đùa giỡn thân mật với người ta , còn bày đặt hát tình ca nữa chứ, cậu có biết anh Sinh có bao nhiêu khổ sở không, uống rượu còn vừa khóc vừa nói, các người thoạt nhìn rất vui vẻ, anh ấy muốn thành toàn các người….”
Cậu vỗ trán gầm gừ. “Tôi đã nói hết rồi, sao chị vẫn hiểu sai? Hát tình ca là tôi bày cho Tranh Tranh, đời này sống đến ba mươi tuổi, chưa từng có cô gái nào hát tình ca cho anh ấy nghe, nếu Tranh Tranh làm như vậy, chị không tưởng tượng được anh ấy sẽ thích đến mức nào sao?” Dù sao cậu chỉ cần nói điều này có thể làm cho anh cả vui vè, Tranh Tranh nhất định sẽ học.
“Đúng vậy…..” Nhạc San San trầm ngâm. Hẳn là sẽ thích đến mức ngay cả tên của chính mình cũng không nhớ nổi!
“Cho nên bây giờ anh cả tôi rốt cuộc đang ở nơi nào?”
“…..A!”cô đột nhiên nhớ đến đìều gì đó rùi la lên ,đưa một mẫu giấy cho Hà Tất Vấn
Anh cả dường như muốn để chính mình lưu lạc ở miền nam để giải sầu đây
Chậc, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò mất tích khi thất tình cơ chứ.
Hà Tất Vấn xem xong, lại móc điển thoại ra để thử lần nữa!
“Không cần gọi! Di động anh ấy hôm qua bị rơi hỏng rồi.” Cô thở dài.
Hà Tất Vấn quay người lại, định đến nơi khác tìm người, chỉ vội nói lại một câu: “Nếu nhìn thấy anh cả của tôi, làm ơn giúp tôi giải thích một chút!”
Không ai lại không cảm thấy chuyện này rất ư là chuối, rất ngớ ngẩn, nếu là bình thường, bọn họ nhất định sẽ nghĩ loại chuyện sai sót ngẫu nhiên này chỉ có thể có trong phim thần tượng, sau đó cười ha ha rồi bỏ qua. Chính là, lúc này không có ai cười được. Không trách anh Sinh giỏi tưởng tượng, bởi vì chuyện kia, những người khác trong lòng cũng có nghi ngờ y như vậy, chỉ là không dám nói ra mà thôi.
Mọi chuyện đều đã rõ ràng, nhưng mà, vấn đề chính là…
Không ai liên lạc được với tên Hà Tất Sinh đó.
Di động của hắn hỏng rồi, cũng không có nói đi đâu, càng không có nói khi nào trở về.
Người đáng thương nhất là Tranh Tranh, mỗi ngày đều đến nhà Sinh, có khi đi công viên, ai có não cũng biết là cô đang đợi anh.
Nhưng cô không khóc, không giống cái ngày mưa bão trước đó tìm không thấy người thì bất lực , chờ trong bối rối, cô vẫn đi học như cũ, không gián đoạn việc học tập tiếp thu kiến thức mới để bản thân trưởng thành, một mặt chờ đợi.
Cô dùng tâm tình kiên cường, trầm ổn đối mặt, bởi vì cô biết làm sao có thể đợi anh, anh không phải không muốn cô, cho nên chỉ cần thành tâm thành ý chờ là có thể, anh ấy sớm muộn gì cũng phải trở về, không phải hôm nay thì chính là ngày mai, ngày mai không trở về, còn có ngày kia….
“Tranh Tranh….hình như không giống hồi trước.” Phạm Như Sâm nói như thế. Vốn đang lo lắng âm thầm quan sát mấy ngày, thấy cô không khóc, cũng không cần được trấn an, chính cô biết mình muốn làm gì, hắn không thể không bất ngờ.
“Không phải là không giống , mà chính là đã trưởng thành.” Hà Tất Vấn mỉm cười trả lời.
Lúc ban đầu tìm người khẩn trương giải thích qua sự tình, sau đó xác định không liên lạc được với anh cả, Vấn ngược lại có thể bình tĩnh trấn định đối diện với chuyện này.
Có lẽ lần này anh cả đi xa cũng không phải không tốt, có thể mượn chuyện này kiểm tra thái độ đối mặt với sự tình của cô, đây có lẽ là cơ hội trưởng thành cho Tranh Tranh.
Hà Tất Vấn muốn mọi người đừng giúp cô, để cho tự cô xử lí, nếu cô thực sự để ý người đàn ông kia, cô sẽ biết phải làm như thế nào.
Phụ nữ, sẽ vì tình yêu của mình mà trở nên kiên cường ,Phạm Như Tranh cũng sẽ như thế.
Đấy chính là chuyện đầu tiên mà cô cần phải học cách đối mặt, cô nên học cách biểu đạt cảm xúc làm thế nào cho đối phương biết, làm thế nào giữ được người đàn ông của cô, làm thế nào để giữ lấy! Cô muốn hạnh phúc.
Mà anh cả đi ra ngoài giải giải sầu, sau khi trở về sẽ có đoạn tình yêu hoàn toàn mới nghênh đón, chờ đợi anh ấy cảm nhận ,được cô gái anh ấy yêu cũng vì anh ấy mà thay đổi, chuyện này cũng rất tốt , không phải sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...