Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ FULL


Tiêu Trường Uyên lo cho an nguy của Vân Phiên Phiên, vì thế chàng bắt đầu huấn luyện Bling Bling, dạy nó cách bắt được tên bắn lén.
Vân Phiên Phiên: “…”
Chung quy Bling Bling vẫn phải gánh tuốt.
Trên quảng trường trước tẩm điện, Tiêu Trường Uyên giương cung bắn tên về hướng bia, còn Bling Bling thì nhảy phắt lên, cắn mũi tên bay vút đến bằng răng mình.

Nó quẫy tít đuôi với Tiêu Trường Uyên, có vẻ đang chơi rất vui với chàng.
Vân Phiên Phiên: “…”
Thôi được rồi, Bling Bling vui là được.
Có lẽ nó chính là người xe tơ được ông trời cử riêng tới để cứu vớt nhân duyên của họ.

Tính ra thì, Bling Bling đã dắt tơ duyên cho cho họ tổng cộng 3 lần.

Lần đầu tiên nó tìm được cây thuốc Kỳ Thanh Nính cứu mạng cô khi cô hôn mê bất tỉnh.

Lần thứ hai, nó đã đưa Tiêu Trường Uyên tìm thấy cô khi cô mất trí nhớ.

Lần thứ ba, nó dẫn họ đi tìm Khương Khương.

Nếu không có Bling Bling, có lẽ cô và Tiêu Trường Uyên đã BE lâu rồi.
May mà ông trời đưa nó tới đây.
Bling Bling ngoạm một mũi tên đính lông đại bàng, vui sướng chạy đến trước mặt Vân Phiên Phiên.

Nó vẫy đuôi tít mù với cô, đôi mắt long lanh ngập nước kia rõ ràng đang đòi cô khen nó.
Vân Phiên Phiên khom lưng xoa đầu nó.
“Bling Bling nhà mình giỏi ghê.”
Bling Bling được khen.
Thì vui vẻ nhảy cao ba thước.
“Gâu gâu gâu!”
Tiêu Trường Uyên thong thả đi tới.
Gương mặt lạnh lùng như ngọc kia có vẻ hơi bất mãn.
“Còn trẫm thì sao?”
Vân Phiên Phiên: “…”
Mỗi lần đòi được khen, anh bạo quân chẳng chịu thua kém bất cứ người nào.
Cũng chẳng cam lòng thua chó.
Vân Phiên Phiên nói: “Tư thế bắn cung oai hùng của phu quân quả thực xuất sắc tuyệt vời hết sảy không ai bì được.”
Tiêu Trường Uyên mặt tỉnh bơ, quay qua chỗ khác.
Nhưng vành tai tinh xảo trắng như ngọc kia lại ửng đỏ.
“Nịnh nọt nhảm nhí.”
Giọng chàng cực kỳ lãnh đạm.
Nhưng khóe môi chàng lại không kìm được mà cong lên.
Tất cả những lời nịnh nọt ỡm ờ của nàng, ở trong lòng chàng, đều là lời ngon tiếng ngọt.
Cảnh đức vua, hoàng hậu và thú cưng hoàng gia bên nhau đẹp như tranh vẽ.
Đám người hầu trong cung đứng yên trước điện.
Nhìn cảnh tượng đẹp đẽ đằng xa.
Vị vua trẻ trung điển trai, tựa như hoa mạn châu sa nở rộ ở Minh giới, dụ dỗ các cung nhân đến gần.
(Hoa mạn châu sa: Manjusaka, hoa bỉ ngạn màu đỏ.

Tương truyền hoa này nở ở Địa Ngục.

Tìm hiểu truyền thuyết và ý nghĩa của hoa này: Link.)

Rõ ràng họ biết chàng rất nguy hiểm, nhưng vẫn không kìm được lòng mình.

Họ muốn tiếp cận chàng như tre già măng mọc, mưu toan quyến rũ chàng, thay thế vị trí của Vân Phiên Phiên, trở thành Hoàng Hậu được yêu chiều tiếp theo trong chốn hậu cung.
Sóng vai cùng đức vua.
Hôm nay, Tiêu Trường Uyên bãi triều lâu ngày rốt cuộc cũng mở lòng từ bi lên triều một hôm.
Giờ Dần (3-5h sáng), trời còn chưa sáng, đám người hầu đã mang chậu vàng chạm khắc hoa văn mây hoa lên hầu hạ Tiêu Trường Uyên rửa mặt.

Tuy Tiêu Trường Uyên không thích kẻ dưới hầu hạ cạnh mình, nhưng trang phục lên triều rườm rà, quá trình mặc rất phiền toái, chàng lại chẳng ưa, nên đành nhường cho đám cung nhân tới gần hầu chàng mặc đồ.
Biểu cảm của Tiêu Trường Uyên dần trở nên khó ở.
Chẳng hiểu hôm nay lũ kiến hôi này bị làm sao, mà lúc hầu chàng mặc trang phục lên triều, chúng luôn cố ý vô tình chạm vào thân thể chàng.

Tốc độ mặc quần áo của chúng cũng chậm hơn trước kia rất nhiều, làm người ta bực cả mình.

Mái tóc mây của đám cung nữ cài các loại hoa tươi khác nhau, hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ ấy, nồng nặc đến mức làm chàng nhíu mày lại.

“Xem ra chúng bay rất muốn đi lãnh phạt ở ti Thận Hình đây.”
Gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc của vị vua phủ một lớp sương giá, giọng chàng u ám khát máu.
“Vậy thì trẫm sẽ thỏa mãn chúng bay.”
Đám cung nữ nghe thấy câu nói lạnh như băng của Tiêu Trường Uyên, mặt ai nấy đều tái nhợt vì sợ, họ quỳ xuống xin tha liên mồm.
“Bệ hạ tha mạng, nô tỳ không dám…”
“Nô tỳ không dám nữa ạ…”
“Cầu xin bệ hạ tha mạng!”
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên lạnh buốt: “Nếu đánh thức Hoàng hậu của trẫm, trẫm sẽ khiến chúng bay chết không có chỗ chôn.”
Tấm rèm đang buông, Vân Phiên Phiên đương say giấc nồng trên long sàng đột nhiên nghe thấy tiếng động, cô dụi dụi mắt: “Phu quân, có chuyện gì thế?”
Các cung nữ nghe thấy tiếng gọi yểu điệu vọng ra từ trong rèm, như nghe thấy tiếng đòi mạng của phán quan ở Minh giới.

Môi họ cắt không còn giọt máu, họ run như cầy sấy.

Ai nấy đều tưởng hôm nay mình sẽ phải bỏ mạng tại đây, nhưng có một cô cung nữ bạo gan bỗng run rẩy cất giọng cầu cứu Vân Phiên Phiên: “Xin hoàng hậu nương nương cứu mạng! Tha cho chúng nô tỳ với!”
Đôi mắt lạnh băng của Tiêu Trường Uyên bỗng dừng lại ở cô cung nữ cả gan làm loạn này, ánh mắt chàng dần pha vẻ hằn học độc địa, nụ cười khẩy nở bên môi chàng.
“Xen ra trẫm không giữ chúng bay lại được rồi.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng, lập tức khoác áo đi ra khỏi trướng.

Nhìn cả đống người quỳ sụp dưới đất, cô thấy hơi lạ: “Có chuyện gì đây?”
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên, nói: “Lũ cung nhân này hầu hạ không chu toàn, Phiên Phiên muốn xin cho chúng chăng?”
Vân Phiên Phiên lắc lắc đầu, nói với Tiêu Trường Uyên: “Thiếp không xin hộ đâu, phạm lỗi thì nên bị phạt.”
Cô đã ở chung với anh bạo quân bấy lâu, cô biết tuy chàng tàn bạo, nhưng chàng không phải là kẻ lạm sát người vô tội.

Nhất định đám người này đã phạm phải điều cấm kỵ của chàng trước, chọc chàng cáu lên, nên chàng mới nổi cơn thế này.
Tiêu Trường Uyên sai Lưu Thuận dẫn đám người hầu này tới ti Thận Hình nhận phạt.

Vân Phiên Phiên hỏi rõ ngọn nguồn, kinh nghiệm đọc truyện cung đấu nhiều năm nói với cô này, mấy ả hầu này muốn thừa cơ quyến rũ Tiêu Trường Uyên, nhưng Tiêu Trường Uyên không hề cho các ả chút cơ hội nào.
Các cung nữ trong tẩm cung bị thay máu từ đây, Vân Phiên Phiên không còn nhìn thấy mấy cung nữ kia nữa.

Lưu Thuận nói, sau khi chịu phạt, họ bị đuổi khỏi cung, tất cả những cung nữ bị đuổi cổ đều không có kết cục tốt đẹp.
Về sau, mỗi khi Tiêu Trường Uyên lên buổi chầu sớm, Vân Phiên Phiên đều chủ động rời giường hầu chàng mặc trang phục lên triều, không để những cung nữ khác có cơ hội tre già măng mọc, tìm đến cái chết nữa.
Tháng ngày dần êm đềm trở lại.
Hôm nay, Tiêu Trường Uyên lên điện Kim Loan dự buổi chầu sớm.
Vân Phiên Phiên ở lại tẩm điện đọc truyện.

Một cô cung nữ kính cẩn dâng tách trà lên.

Vân Phiên Phiên đang cúi đầu lật trang sách, nói: “Lui ra đi.”
Cô cung nữ không đi.
Vân Phiên Phiên buông quyển truyện xuống, ngước mi lên nhìn cô cung nữ, khuôn mặt thanh thoát quyến rũ bỗng sửng sốt.
“Giang Âm Âm…”
Triệu Nhu Âm thấy Vân Phiên Phiên liếc một cái là nhận ra mình ngay thì lập tức mừng vui hơn hớn ra mặt: “Muội còn nhớ ta ư? Vân Phiên Phiên, nhất định là muội không thể quên ta được, đúng không?”
Triệu Nhu Âm hóa trang thành cung nữ.
Hai ba năm không gặp, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp quyến rũ của Triệu Nhu Âm càng trở nên diễm lệ tuyệt trần.

Hào khí oai hùng của hiệp nữ tỏa ra từ người cô nàng, đây là dấu vết đẹp nhất mà năm tháng ban cho cô ta.
Tất nhiên Vân Phiên Phiên không thể quên Triệu Nhu Âm được rồi.
Cô ả chính là tình địch đầu tiên có tên có họ của cô.
Vân Phiên Phiên hỏi: “Sao cô lại vào cung?”
Triệu Nhu Âm lập tức nhào tới, nắm lấy bàn tay thon mà cô ả đã ao ước bao ngày: “Ta tới đón muội rời cung đấy…”
Vẻ mặt cô ta ra chiều vô cùng hưng phấn, Vân Phiên Phiên thấy hơi kỳ quái: “Nhưng tôi không muốn rời cung.”
Triệu Nhu Âm gấp gáp nói: “Ở trong cung có gì hay? Nơi này là nấm mồ mai táng cuộc đời, ai ở lâu trong đây đều sẽ hóa điên cả.

Hai năm trước ta hay tin muội bị ám sát, lúc ấy ta đã muốn xông tới trộm muội về, nhưng sư phụ và em trai ta lại kìm kẹp ta lại, không cho ta vào cung tìm muội.

May mà khinh công của ta bây giờ còn giỏi hơn cả họ, họ không giữ được ta nữa.

Vân Phiên Phiên, nơi này cũng không giam cầm muội được đâu, muội không thuộc về nơi đây.

Muội nên dạo hết núi trời, đi hết muôn sông, lang thang thiên hạ với ta mới phải.”
Vân Phiên Phiên giãy khỏi tay Triệu Nhu Âm: “Nơi này không phải là nấm mồ, đây là nhà tôi.”
Triệu Nhu Âm nhào tới, định túm cánh tay Vân Phiên Phiên lần nữa, nhưng bất cẩn kéo xệch cổ áo Vân Phiên Phiên.

Một mảng da trắng muốt trơn bóng lộ ra, những dấu cắn xanh tím trải rộng trên phần xương quai xanh trắng nõn.

Triệu Nhu Âm thấy vậy, mắt đỏ ửng lên: “Hắn ta còn dám làm thế với muội…”

Tất nhiên cô ả biết đây là dấu vết gì, nên cô ả mới tức giận như thế.

Cô ta chỉ ước chi mình có thể giết tên cầm thú không biết thương hương tiếc ngọc là Tiêu Trường Uyên.
Vân Phiên Phiên đỏ mặt, kéo áo lại: “Chàng ấy là chồng tôi, đương nhiên có thể làm thế với tôi rồi.”
Mắt Triệu Nhu Âm đỏ hoe: “Nếu Tiêu Trường Uyên thật sự để tâm đến muội, thì sao lại không thương tiếc muội thế này? Phải là ta, ta nhất định sẽ không để muội bị đau!”
Vân Phiên Phiên cảm thấy sau ba năm không gặp, kỹ thuật thảo mai giả tạo của Triệu Nhu Âm chẳng hề tiến bộ tẹo nào, mà vẫn giậm chân tại chỗ.

Tuy rằng Triệu Nhu Âm là tình địch của cô, nhưng Vân Phiên Phiên lại cảm thấy cô ả ngu đần đến mức thảm thương.

Kỹ năng thảo mai thảo mỏ tệ lậu thế này mà quyến rũ được Tiêu Trường Uyên thì sai quá sai: “Cô đúng là đồ không ăn được nho thì chê nho chua, phu quân đối xử với tôi tốt lắm, tôi chẳng thấy đau tẹo nào.”
Triệu Nhu Âm vô cùng buồn bã nói: “Muội đã bị thương thế này mà còn nói đỡ cho tên bạo quân ấy ư?! Không được, hôm nay ta nhất định phải mang muội đi, không thể để muội ở lại hoàng cung cho gã bạo quân kia tra tấn tiếp được…”
Nói đoạn, cô ả định bắt Vân Phiên Phiên đi.
Vân Phiên Phiên vội vàng né tránh Triệu Nhu Âm, cô cảm thấy chiêu đi đường vòng của Triệu Nhu Âm càng ngày càng xa xôi lạc đề.

Cô vừa trốn vừa la lên: “Dù cô có bắt cóc tôi rời khỏi hoàng cung, cô cũng không chiếm được chồng tôi đâu!”
Triệu Nhu Âm nghe vậy, sửng sốt ra mặt: “Ai bảo ta muốn gã bạo quân Tiêu Trường Uyên kia?”
Vân Phiên Phiên nghi hoặc hỏi: “Không phải cô muốn cướp chồng tôi, nên mới cố tình chia rẽ chúng tôi à?”
Triệu Nhu Âm cuống cuồng đến độ giậm chân bình bịch: “Ai bảo ta muốn giành Tiêu Trường Uyên nên mới chia rẽ hai người?”
“Vậy tại sao cô lại làm thế?”
“Ta muốn có được muội đấy!”
Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Cô, cô nói gì cơ?”
Triệu Nhu Âm đỏ mặt thổ lộ: “Vân Phiên Phiên, ta thích muội, muội rời cung với ta đi.”
Vân Phiên Phiên mắt chữ A mồm chữ O nhìn Triệu Nhu Âm.
Triệu Nhu Âm hỏi: “Sao muội không nói gì?”
Vân Phiên Phiên đáp: “Để tôi bình tĩnh lại đã.”
Triệu Nhu Âm ờ một tiếng, đợi một lúc lâu rồi lại hỏi tiếp: “Muội bình tĩnh chưa?”
Mãi lâu sau Vân Phiên Phiên mới nói nổi thành lời.
“Tôi xin lỗi, tôi chỉ thích Tiêu Trường Uyên thôi.”
Triệu Nhu Âm bám riết không rời: “Muội chưa thử với ta, làm sao biết được muội chỉ thích hắn?”
Vân Phiên Phiên nói rất nghiêm túc: “Bởi vì trái tim tôi chỉ chứa được chàng ấy thôi, không thể chứa thêm ai khác.”
“Vậy muội đuổi hắn ta ra đi.”
Vân Phiên Phiên nói: “Tôi không nỡ đuổi chàng ấy đi.”
Triệu Nhu Âm sắp tức phát khóc khi nghe Vân Phiên Phiên nói thế.
“Thế muội nỡ đuổi ta đi sao?”
Vân Phiên Phiên gật đầu: “Tôi nỡ.”
Mắt Triệu Nhu Âm đỏ lên, cô ả rụt rè hỏi.
“Vậy ta có thể gia nhập với hai người được không?”
Vân Phiên Phiên nghiêm túc từ chối: “Không được.”
Trái tim Triệu Nhu Âm tan vỡ xủng xoẻng: “Sao muội lại có thể vô tình tàn nhẫn lạnh lùng như thế?”
“Bởi vì tình yêu không thể có kẻ thứ ba.”
Triệu Nhu Âm nghe vậy, gào khóc rõ là bi thương trong tẩm điện.

Bling Bling nghe thấy tiếng, thò đầu vào từ ngoài điện.

Nó nhận thấy Triệu Nhu Âm không có sát ý, nhưng vẫn muốn bẩm báo chuyện này cho anh chủ nhà mình.
Bling Bling nhẹ nhàng uyển chuyển chạy dọc theo thềm ngọc, nhảy lên điện vàng, ngửa đầu hú dài: “Áu áu áu!”

Trên điện Kim Loan, Tiêu Trường Uyên đang dự buổi chầu, tai đột nhiên giật giật.

Chàng nhăn trán lại, bỗng biến mất khỏi long ỷ, để đám văn võ bá quan cả triều lại nhìn nhau.
Tiêu Trường Uyên mặc nguyên quần áo lên triều về, thấy Triệu Nhu Âm trong tẩm cung, chàng lập tức lạnh mặt: “Triệu Nhu Âm, ngươi còn dám tới chịu chết à?”
Triệu Nhu Âm tái mặt khi thấy Tiêu Trường Uyên.
“Sao huynh biết tên ta là Triệu Nhu Âm?”
“Xuống địa ngục hỏi Diêm La Vương đi.”
Tiêu Trường Uyên nâng tay lên, bổ về phía Triệu Nhu Âm.

Triệu Nhu Âm linh hoạt né tránh bằng khinh công.

Hai người đều sợ làm Vân Phiên Phiên bị thương, nên chuyển từ đánh trong tẩm điện ra đánh nhau bên ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Triệu Nhu Âm không đỡ đòn được nữa, cô ả định chạy trốn bằng khinh công.


Nhưng Tiêu Trường Uyên lại không chịu buông tha cho cô ta.

Chàng đang định ra tay tàn nhẫn đánh cho cô ta trọng thương, thì lại nghe thấy giọng Vân Phiên Phiên: “Phu quân, đừng làm cô ấy bị thương!”
Tiêu Trường Uyên đành phải nhíu mày thu tay lại.
Còn ở bên kia, Triệu Nhu Âm nghe thấy tiếng hô này, lập tức nở nụ cười ngọt ngào tươi rói.
“Vân Phiên Phiên, lòng muội quả nhiên có ta mà!”
Tiêu Trường Uyên đột nhiên lạnh mặt đi, giơ tay bổ mạnh về phía Triệu Nhu Âm.

Hai bóng người bỗng rơi xuống từ trên trời.

Vạn Sơn Khách đỡ được chưởng này: “Thạch Đầu, con nể mặt lão, tha cho đứa nghiệt đồ của lão đi.”
Triệu Mậu khóc lóc giữ chặt Triệu Nhu Âm: “Tỷ, tỷ thôi đi ạ! Em trai tỷ còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa!”
Vân Phiên Phiên nhìn thấy Vạn Sơn Khách, vẻ mừng vui hiện lên trong mắt cô, cô lập tức chạy tới: “Sư phụ!”
Vạn Sơn Khách cười tủm tỉm đáp: “Ừ!”
Thầy trò nhận nhau, khung cảnh vô cùng vui vầy.

Tiêu Trường Uyên rất tôn kính người thầy Vạn Sơn Khách của mình, nên chàng nể mặt ông tha cho Triệu Nhu Âm.

Chàng mở tiệc trong cung chiêu đãi ba thầy trò, ăn uống linh đình.

Vạn Sơn Khách nâng chén cười nói: “Mấy năm gần đây chân cẳng lão phu đi lại khó khăn.

Lão nghĩ bụng già rồi, không thể bốn bể là nhà được nữa, về sau phải dựa vào Thạch Đầu con thôi.”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Thầy đừng khách khí với trẫm.”
Chàng thưởng cho Vạn Sơn Khách một ngôi nhà, còn ban cho ông 30,000 lượng vàng để dưỡng lão.

Vạn Sơn Khách bội thu, vui vẻ hài lòng rời khỏi cung.
Buổi đêm ở Lạc Kinh vô cùng náo nhiệt phồn hoa.
Ánh đèn rực rỡ thắp lên, tiếng ca êm ái vang xa.
Triệu Nhu Âm xin 5000 lượng từ Vạn Sơn Khách, giả trai vào lầu xanh uống rượu.

Lầu hoa đầy mỹ nhân lộng lẫy, tiếng cười vui văng vẳng, vũ cơ mặc quần áo bằng lụa mỏng tang, nhảy múa thoát y trên lầu cao, khiến bao kẻ vỗ tay reo hò.
Triệu Nhu Âm uống say bét nhè, cô ả nghĩ thầm, đám vũ cơ này múa còn chẳng đẹp bằng mình.
Đáng tiếc Vân Phiên Phiên lại không muốn xem.
Một giọng mừng vui kinh ngạc vang lên bên tai cô ả.
“Giang Âm Âm?”
Triệu Nhu Âm ngước khuôn mặt nhỏ lên: “Mục Ngộ?”
Tạ Ngộ vấn tóc bằng mũ vàng, áo quần gấm hoa, cười vô cùng phong lưu phóng khoáng: “Sao cô lại ở đây?”
Mắt Triệu Nhu Âm lờ đờ mê ly vì say: “Ta thất tình.”
Tạ Ngộ đáp: “Vậy ta chia buồn cùng cô nhé.”
Hai người uống rất nhiều rượu, cuối cùng say bất tỉnh nhân sự.

Hôm sau, Triệu Nhu Âm tỉnh lại trên giường, không manh áo che thân.

Trên người cô ả cũng có những dấu cắn xanh tím như của Vân Phiên Phiên.
Tối hôm qua thật ra cô ả cũng không say hẳn.

Cô ta biết Tạ Ngộ chỉ muốn đỡ cô ta về phòng thôi.

Nhưng cô ả lại muốn sướng đời, nên đã nương men say cưỡng bức Tạ Ngộ.
Tạ Ngộ ỡm ờ hùa theo cô ta.
Triệu Nhu Âm từ tốn mặc áo xống vào.

Tạ Ngộ tỉnh lại đúng lúc này, mặt tỏ vẻ xấu hổ: “Xin lỗi.”
Triệu Nhu Âm không để bụng, nói với chàng ta: “Tại sao phải xin lỗi? Rõ ràng ta đã cưỡng bức huynh mà.”
Tạ Ngộ nghiêm nghị đáp: “Nhưng rõ ràng nàng là…”
Chàng ta không đời nào ngờ được rằng, Triệu Nhu Âm nhiệt tình như lửa hôm qua, lại là một cô gái còn trinh trắng chưa am hiểu sự đời.

Chàng ta đã thấy vết máu lạc hồng chói mắt kia.
Triệu Nhu Âm đáp: “Thì có sao?”
Tuy rằng Tạ Ngộ ăn chơi đàng điếm, từng chơi bời với rất nhiều cô gái lầu xanh, nhưng chàng ta chưa chạm vào xử nữ bao giờ.

Bởi vậy, chàng ta muốn chịu trách nhiệm với Triệu Nhu Âm: “Ta sẽ tới nhà nàng cầu hôn.”
Triệu Nhu Âm nhíu mày nói: “Thôi van huynh đừng, nếu ta lấy huynh rồi, thì còn tiếp tục ăn chơi đàng điếm thế nào được nữa?”
Tạ Ngộ ngây ngẩn toàn thân: “Ăn chơi đàng điếm?”
Triệu Nhu Âm cất giọng châm chọc: “Chẳng lẽ huynh cho rằng chỉ có cánh đàn ông mới ăn chơi đàng điếm được?”
Tạ Ngộ nói: “Nhưng dù gì nàng cũng là phận gái.”
“Phận gái thì làm sao?”
Triệu Nhu Âm cong môi cười nói: “Triệu Nhu Âm ta đây phải trở thành cô gái ăn chơi đàng điếm nhất Lạc kinh.”
Tạ Ngộ trợn tròn mắt há hốc mồm.
Tuy chàng ta chơi bời, bất cần đời, nhưng lại rất biết chịu trách nhiệm với phụ nữ.

Chàng ta lo Triệu Nhu Âm thành ra thế này cũng có lỗi của mình, nên cố sức xin cưới Triệu Nhu Âm, khuyên cô ả hoàn lương, đừng làm xằng làm bậy nữa.
Như thể khuyên một nàng kiều lỡ bước.
Kết quả là, đêm phồn hoa Lạc kinh lại càng náo nhiệt hơn.


Mỗi lần cô gái xinh đẹp giả trai kia vào lầu xanh để chơi bời sung sướng, lại có hai chàng công tử khóc lóc thảm thiết theo sau cô nàng.
“Tỷ! Tỷ thôi đi mà!”
“Âm Âm! Đừng đùa nữa! Chúng ta thành thân đi!”
Đêm Lạc kinh phồn hoa, khúc ca vang trăm dặm.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 2]
Hai ngoại truyện tiếp theo là về Giang Thúy Thúy và Trần Phạp Thiện, nhưng vì không liên quan và máu chó nên em không làm.

Ai đọc QT thì em gửi bác con link: https://wikinu.net/truyen/mat-tri-nho-bao-quan-bach-nguyet-quang-x/88-phien-ngoai-tam-YGKKfcQsRFAwbR...
Còn sau đây em xin được tóm tắt 2 ngoại truyện cho bác nào không muốn đọc mà chỉ muốn biết qua tình tiết.
Tóm tắt Ngoại truyện Giang Thúy Thúy và Trần Phạp Thiện
Sau khi Tiêu Trường Uyên và Vân Phiên Phiên trở về kinh thành lấy lại ngôi vua, chàng ban chức quan cho những người đã giúp đỡ mình ở làng họ Giang, gồm trưởng làng, Tạ Ngộ và Giang Xá Ngư.

Trong khi đó, Trần Phạp Thiện vẫn phải học hành khổ cực để đi thi khoa cử.

Hắn đỗ tú tài, nhưng gia đình Giang Thúy Thúy vẫn không chịu gả cô cho hắn.

Đến khi hắn đỗ Cử Nhân, nhà Giang Thúy Thúy mới chịu.

Trần Phạp Thiện lấy được Giang Thúy Thúy sau hai năm cố gắng.

Hắn đỗ Trạng Nguyên, được làm việc trong viện Hàn Lâm, hai vợ chồng rời làng họ Giang lên Lạc Kinh sinh sống.

Hắn đã yêu Giang Thúy Thúy, nhưng không chịu thừa nhận, chỉ cho mình là chơi chán thì sẽ bỏ cô.

Giang Thúy Thúy bị các quý nữ ở kinh thành khinh thường nên đâm buồn.

Để báo thù cho vợ, Trần Phạp Thiện mượn chuyện công để giết hết những quý nữ kia.

Hắn nhậm chức ở Đại Lý Tự, lúc lên giường, hắn càng đối xử hung ác hơn với vợ.

Giang Thúy Thúy cho rằng hắn đã ghét mình, cô cảm thấy mình không xứng với Trần Phạp Thiện, càng ngày càng ốm yếu hơn.

Trần Phạp Thiện thì tưởng là vợ ốm vì vụ quý nữ, nên càng hay ở lại Đại Lý Tự để phá án, đêm không về nhà.

Giang Thúy Thúy thêm buồn bã, hay nôn ọe, Chu Kỷ Nhân khám thì phát hiện cô đã có bầu.

Giang Thúy Thúy nghe lén Chu Kỷ Nhân nói chuyện với Trần Phạp Thiện, thấy chồng mình bảo không bao giờ thích một cô gái quê mùa như mình, ngày xưa còn định giết mình nhưng bị Vân Phiên Phiên phá thối.

Cô thấy chồng giết nhiều người ở Đại Lý Tự, sợ sau này hắn sẽ giết cả mình.

Giang Thúy Thúy để lại một phong thư ly hôn, rồi vác bụng bầu bỏ nhà ra đi.

Trần Phạp Thiện đuổi theo xe ngựa, núi lở, xe ngựa bị lấp dưới đất.
Trần Phạp Thiện và Chu Kỷ Nhân đội mưa đào xe ngựa ra, phát hiện không có xác Giang Thúy Thúy trong ấy, Trần Phạp Thiện rất mừng.

Đến lúc này, hắn mới nhận ra mình đã yêu cô.

Trần Phạp Thiện đi tìm Giang Thúy Thúy khắp nơi, về cả nhà mẹ đẻ của vợ ở làng họ Giang mà vẫn không tìm thấy vợ.

Hắn lại tiếp tục tìm khắp kinh thành, bệnh tật trở nặng.

Vì không tìm được vợ nên hắn làm quan càng thêm tàn nhẫn, chẳng ai trong kinh thành dám đắc tội hắn.

Ba tháng sau, Tạ Ngộ nói với Trần Phạp Thiện là Giang Xá Ngư bị cướp (Tiêu Trường Uyên) đánh, phải băng bó khắp người, còn nói rằng Giang Xá Ngư giấu mỹ nhân trong nhà.

Trần Phạp Thiện sinh nghi, tới hỏi Giang Xá Ngư.

Hóa ra Giang Xá Ngư tình cờ gặp Giang Thúy Thúy lúc xe ngựa của cô vướng phải vũng bùn, nên đã khuyên Giang Thúy Thúy đừng về quê mà tới nhà mình trốn.

Giấu Giang Thúy Thúy xong, Giang Xá Ngư mới thấy hối hận vì Trần Phạp Thiện như hóa chó điên.

Giang Xá Ngư đồng ý cho Trần Phạp Thiện gặp Giang Thúy Thúy.

Giang Thúy Thúy khóc lóc không chịu về với Trần Phạp Thiện vì sợ hắn giết mình.

Mọi chuyện bắt đầu bằng cây trâm, nên Trần Phạp Thiện cầm trâm yêu cầu Giang Thúy Thúy đâm chết mình.

Cô không chịu, hắn cầm tay cô, đâm cây trâm vào ngực mình 2 lần, thoi thóp sắp chết.

Giang Thúy Thúy ôm Trần Phạp Thiện khóc lóc, đồng ý tha thứ cho hắn.

Hắn ngất đi.

Lúc hắn tỉnh dậy, hai người làm lành, Trần Phạp Thiện bày tỏ tình yêu của mình với Giang Thúy Thúy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận