Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ FULL


“A Ngư ca ca?”
Giang Thúy Thúy nhận tờ giấy Giang Cẩu Đản đưa, mở ra đọc.
Hàng mi khẽ run lên.
Cô bé thấy một dòng chữ ghi trên tờ giấy: “Giờ Mùi hôm nay, dưới rặng hoa thạch lựu sau núi, không gặp không về.”
Chữ ký đúng là Giang Xá Ngư.
Giang Thúy Thúy thấy tên của Giang Xá Ngư, trái tim đột nhiên nhảy dựng.
Khuôn mặt nhỏ bỗng chốc đỏ lên.
Cô bé đang định mở miệng hỏi chuyện Giang Cẩu Đản, thì lại phát hiện thằng cu Giang Cẩu Đản đã chạy tót đi rồi.
Lúc gần đi, nó còn nghịch ngợm ném một hòn đá lên mái ngói nhà Thạch Đầu.
Giang Thúy Thúy đành phải thôi.
Cô bé cụp mi, cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình.
Tim Giang Thúy Thúy không khỏi đập loạn xạ, hai má ửng đỏ nóng rẫy.
A Ngư ca ca còn hẹn cô bé đến gặp dưới rặng hoa thạch lựu sau núi cơ à?
Chẳng lẽ huynh ấy định thổ lộ với mình?
Khóe môi Giang Thúy Thúy không khỏi nhếch lên.
Hai má Giang Thúy Thúy đỏ bừng, vẻ mặt ngượng ngùng, lòng cô bé tràn ngập nỗi niềm khao khát về tương lai.
Và cả, sự thẹn thùng vì sắp được người trong lòng tỏ tình nữa.

“Lộc cộc…”
Vân Phiên Phiên đang dọn dẹp nhà cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng đá lăn trên mái ngói nhà mình.
Hình như hòn đá đã rơi xuống đất, đập phải thứ gì đấy.
Vân Phiên Phiên lo cho đống nồi niêu chum vại đặt ở góc tường, lập tức bỏ việc đang dở tay, chạy vút ra ngoài.
Tiêu Trường Uyên đi theo sau Vân Phiên Phiên, thong thả ra khỏi nhà.
Chàng đã nhận ra hòn đá kia từ lâu, và cả đứa con nít quậy phá ném đá nữa.
Tiếng hòn đá bay vút trong không trung chẳng có chút sát ý nào.
Nên Tiêu Trường Uyên cũng không để tâm đến hòn đá và thằng cu nghịch ngợm kia.
Vân Phiên Phiên đi ra sân, thấy chỗ nồi niêu chum vại trong góc tường vẫn bình an vô sự, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô xoay người, phát hiện một hòn đá nhỏ thình lình nằm kế chân mình.

Cô ngước mắt, nhìn ngó xung quanh, Giang Cẩu Đản đang nhảy nhót chạy về phương xa.
Nhất định là thằng quỷ sứ này ném đá lên mái nhà cô rồi.
Giang Cẩu Đản đã chạy xa.
Vân Phiên Phiên đã lỡ mất cơ hội tốt nhất để dạy dỗ nó, đành phải buồn bực bỏ cuộc.
Cô đang định quay người về nhà thì lại thấy Giang Thúy Thúy đỏ mặt cầm một tờ giấy, đang đứng trong sân cười ngây ngô.
Vân Phiên Phiên không khỏi hiếu kỳ, nói: “Thúy Thúy, cô đang xem gì mà vui vẻ thế?”
Giang Thúy Thúy như một đứa trẻ mắc lỗi bị người lớn bắt quả tang, lập tức giấu tờ giấy sau lưng.
Cô bé chớp chớp hàng mi, đôi mắt lảng đi, đỏ mặt nói: “Không có gì…”
“Không có gì thật sao?”
Vân Phiên Phiên nhấc chân đi qua, ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi: “Cô có cái gì hay, không muốn cho tôi xem à?”
“Thật sự chẳng có gì hay đâu!”
Giang Thúy Thúy thấy Vân Phiên Phiên đi về phía mình, trong lòng khiếp sợ, vội vàng nhét tờ giấy vào trong tay áo.

Hai má cô bé ửng hồng, cô bé hoang mang rối loạn chạy vào trong nhà: “Tôi không nói chuyện với cô nữa! Tôi phải về nhà!”
Vân Phiên Phiên nheo đôi mắt hạnh lanh lợi lại.
“Nghi lắm.”
Một bàn tay trắng muốt xương xương đột nhiên vươn về hướng này.
Nắm lấy cằm cô.
Tiêu Trường Uyên quay cằm cô về phía mặt chàng, ép cô ngẩng đầu nhìn chàng.
“Nghi cũng chẳng tới lượt nương tử.”
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên chằm chằm, gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc, biểu cảm có vẻ hơi lạnh giá.
“Nương tử không được quan tâm tới người khác, chỉ được quan tâm ta thôi.”
Vân Phiên Phiên: “…”
Rõ ràng dục vọng chiếm hữu của anh thằng cha này mãnh liệt nhường ấy.
Thế mà tối hôm đó chàng lại không chiếm lấy cô…
Thế này thì quá đáng lắm.
Vân Phiên Phiên nhớ tới buổi đêm vốn nên kiều diễm đắm say cuối cùng lại im bặt kia.
Tâm trạng của cô đột nhiên chùng xuống.
Vân Phiên Phiên buồn bực không vui nói: “Hôm nay thiếp không muốn nấu cơm, chàng tự đi mà nấu.”
Tiêu Trường Uyên phát hiện ra vợ chàng đang không vui lắm.
Nhưng chàng lại không rõ tại sao tự dưng vợ chàng lại không vui.
Chàng ngoan ngoãn nói: “Được.”
Tiêu Trường Uyên vào bếp nấu cơm cho Vân Phiên Phiên ăn.
Vân Phiên Phiên mang ghế mây và bàn tròn ra sân, cầm truyện ra ngoài đọc.
Ánh nắng bên ngoài vừa đẹp, không chói mắt tẹo nào.
Nhưng tâm trạng của Vân Phiên Phiên lại vô cùng âm u.
Ngược lại, tâm trạng của Giang Thúy Thúy nhà kế bên có vẻ cực kì rộn ràng và vui sướng.
Bây giờ là giờ Tỵ (9-11h), còn một canh giờ nữa mới tới giờ Mùi.


Cha mẹ Giang Thúy Thúy đang bận rộn nấu bữa trưa cho cả nhà dưới bếp.

Giang Thúy Thúy giúp đỡ cha mẹ mình, cô bé ngồi nhặt rau trong sân, ngân nga một bài hát tươi vui.
Khuôn mặt nhỏ xinh xắn đỏ ửng kia luôn thường trực nụ cười ngốc nghếch.
Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng ca, buông quyển sách truyện đang cầm, đi tới ven rào tre cúi đầu hỏi Giang Thúy Thúy.
“Thúy Thúy, sao hôm nay cô vui thế?”
Bây giờ cô đang không vui, nên muốn được biết nguyên nhân người khác vui.

San sẻ niềm vui với người khác, mình cũng được vui lây.
Giang Thúy Thúy đỏ mặt, mắt lảng qua chỗ khác, chột dạ nói: “Ngày nào tôi cũng vui thế này mà.”
Chắc vì bản thân là một kẻ lừa đảo, nên Vân Phiên Phiên vô cùng am hiểu cách vạch trần lời nói dối của người khác.
Vân Phiên Phiên nheo đôi mắt hạnh khôn khéo lại, vạch trần Giang Thúy Thúy chẳng nể nang gì.
“Cô nói điêu, hôm qua cô đâu vui bằng hôm nay.”
Giang Thúy Thúy thiếu tự tin, lí nhí cãi lại: “Ai bảo hôm qua tôi không vui bằng hôm nay…”
Vân Phiên Phiên thấy giọng Giang Thúy Thúy mỗi lúc một xìu đi, biết rằng thắng lợi đang gần ngay trước mắt.

Cô quấn lấy cô bé, nói: “Cô kể tôi nghe chút đi.

Tôi vừa cãi nhau một trận với Thạch Đầu, còn chẳng muốn nấu cơm đây này.

Cô kể tôi nghe đi, cho tôi vui lây một tí…”
Giang Thúy Thúy là cháu gái của trưởng làng, được nuông chiều từ bé nên hình thành tật xấu mắt hếch tận giời.

Do cô bé kiêu căng, nên các cô gái trong làng đều không thích làm bạn với cô bé.

Đương nhiên, Giang Thúy Thúy cũng không thích bọn đấy, cô bé khinh chẳng muốn làm bạn với hội chung làng.

Giang Thúy Thúy cho rằng mình khác hẳn chúng nó, cô bé là cháu gái trưởng làng, dĩ nhiên phải hơn tụi nó một bậc.
Giang Thúy Thúy tưởng rằng cả đời này mình sẽ không có bạn, nhưng Vân Phiên Phiên lại dọn tới đúng lúc này.
Cô gái trẻ tên Vân Phiên Phiên kia, có đôi mắt cong lên đẹp như trăng non mỗi lúc cười, có thể tán dóc với bất kì ai.

Thi thoảng Giang Thúy Thúy cũng ghen tị với khả năng giao tiếp của Vân Phiên Phiên, nhưng Vân Phiên Phiên lại không phòng bị chút nào với cô bé, coi cô bé như bạn bè rất đỗi tự nhiên.
Thi thoảng Vân Phiên Phiên sẽ quấn lấy cô bé đi bẻ bắp cùng, có lúc lại đòi ngâm rau chua chung với cô bé.

Còn có đôi khi, cô ấy sẽ cho cô bé mấy món đồ ngọt ngon lành, còn chia sẻ những quyển truyện hay để cô bé đọc.

Cô ấy làm tất cả mọi chuyện với vẻ vô cùng tự nhiên.
Tựa như một cô mèo con quấn người.
Giang Thúy Thúy đã trở thành bạn của Vân Phiên Phiên từ lúc nào không hay.
Ban đầu, Giang Thúy Thúy còn hơi chống đối.
Nhưng về sau, cô bé đã nhanh chóng chấp nhận Vân Phiên Phiên.
Bởi vì cô bé cũng cần một đối tượng để chia sẻ, một người bạn đồng trang lứa để trút bầu tâm sự.
Giang Thúy Thúy đã sống mười lăm năm.
Trong mười lăm năm này, cuối cùng cô bé cũng có người bạn đầu tiên của mình.
Người đó là Vân Phiên Phiên.
Như lời cô bé thì, Vân Phiên Phiên là người mà mây nhìn thấy là sẽ vui vẻ đổ mưa lất phất.
(Vân = mây, Phiên Phiên = nhẹ nhàng, lất phất)
Giang Thúy Thúy bị Vân Phiên Phiên quấn lấy, quên cả bực bội.

Bức tường phòng vệ trong lòng cô bé dần sụp đổ trước Vân Phiên Phiên.

Khuôn mặt nhỏ của Giang Thúy Thúy đỏ lựng lên, cô bé ngượng ngùng nói: “Sáng nay A Ngư ca ca nhờ người ta đưa một tờ giấy tới, hẹn tôi tới gặp huynh ấy vào giờ Mùi hôm nay…”
Vân Phiên Phiên mở to mắt ra, vẻ kinh ngạc trong mắt dần bị thay thế bằng sự kích động.
“Thật thế à? Anh ta hẹn cô ra gặp thật ư?”
Cô nói không to lắm.

Vì sợ cha mẹ Giang Thúy Thúy nghe thấy, nên cô đã gắng đè giọng mình bé lại.

Nhưng Giang Thúy Thúy có tật giật mình, cô bé vội buông mớ rau đang nhặt, chạy đến rào tre cạnh sân nhà mình, lấy tay chặn miệng Vân Phiên Phiên lại.
“Suỵt, cô nói be bé thôi.”
Gương mặt nhỏ đượm vẻ kích động của Vân Phiên Phiên bị Giang Thúy Thúy che kín bằng tay.
Chỉ để lộ đôi mắt sáng lấp lánh.
Cô gật đầu lia lịa.
Bấy giờ Giang Thúy Thúy mới thả tay ra.
Miệng Vân Phiên Phiên vừa được giải phong ấn là lập tức hỏi cô bé dồn dập: “Thế cô đã chuẩn bị xong áo quần để tí nữa mặc chưa, tính trang điểm kiểu gì, định đeo trang sức nào?”
Giang Thúy Thúy sửng sốt: “Chưa, chưa…”
Vân Phiên Phiên nói: “Vậy lát nữa cô ăn cơm xong thì sang nhà tôi đi, tôi sẽ trang điểm cho cô theo kiểu mối tình đầu thật xinh đẹp nhé…”
Giang Thúy Thúy ngẩn người: “Trang điểm kiểu mối tình đầu là gì?”
Vân Phiên Phiên hưng phấn đáp: “Là kiểu trang điểm của mấy cô gái mới yêu lần đầu ấy.”
Giang Thúy Thúy nghe Vân Phiên Phiên nói vậy, lòng đột nhiên vui như trút được gánh nặng.


Cô bé luôn nuốt bí mật này xuống, không biết kể cho ai.

Bí mật ấy như một tảng đá lớn chẹn trong ngực cô bé, tuy rằng ngọt ngào, nhưng lại hơi đè nén.
May mà cô bé có thể kể bí mật này cho Vân Phiên Phiên nghe.
Dường như Giang Thúy Thúy bỗng hiểu ra, tại sao Vân Phiên Phiên luôn thích chia sẻ mọi thứ với cô bé.
Bởi vì niềm vui khi sẻ chia, còn nhiều hơn niềm vui khi có được thứ gì đó.
Chia sẻ bí mật cũng vậy.
Giang Thúy Thúy ăn cơm xong, lựa áo xống ở nhà rõ lâu.

Cuối cùng cô bé chọn một bộ màu đỏ hoa hải đường đẹp nhất, mặc lên người mình.

Cha mẹ Giang Thúy Thúy còn lấy làm lạ: “Thúy Thúy, con mặc đẹp thế này, định đi đâu đấy?”
Giang Thúy Thúy gắng dằn vẻ ngượng ngùng trên mặt xuống, lí nhí đáp: “Con sang nhà Phiên Phiên chơi ạ.”
Dứt lời, Giang Thúy Thúy bèn cúi đầu chạy ra ngoài, qua nhà Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên đợi Giang Thúy Thúy đã lâu, rốt cuộc cũng chờ được cô bé tới.
“Thúy Thúy mặc bộ này xinh quá.”
Vân Phiên Phiên không hề bủn xỉn lời khen ngợi.

Cô đưa Giang Thúy Thúy đến trước bàn trang điểm, bôi trát mặt cô bé, trang điểm cho Giang Thúy Thúy tỉ mẩn như trang điểm búp bê Barbie.

Cuối cùng, cô tặng một hộp son mới cho Giang Thúy Thúy.
“Cái này tôi chưa dùng bao giờ, tặng cô làm quà.”
Giang Thúy Thúy chân thành thật ý nói: “Phiên Phiên, cảm ơn cô.”
“Đừng khách khí.”
Vân Phiên Phiên mở hộp son môi ra, thoa son lên môi Giang Thúy Thúy.
“Đúng rồi, anh ta hẹn gặp cô ở đâu?”
Giang Thúy Thúy ngượng ngập nói: “Ở ngay dưới rặng hoa thạch lựu sau núi.”
Vân Phiên Phiên nghe thế, tay hơi chững lại.
Cô cau mày.
Giang Thúy Thúy đã nhận ra động tác của Vân Phiên Phiên.
“Phiên Phiên, cô sao thế?”
Vân Phiên Phiên cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mặt mình.
Trên khuôn mặt của thiếu nữ là vẻ ngượng ngùng với người trong lòng, và niềm vui sướng hân hoan về tương lai.
Vân Phiên Phiên không đành lòng phá hỏng tâm trạng vui vẻ của cô bé, vì thế cô gắng đè nén nỗi nghi ngờ trong lòng xuống, chỉ cong mắt khen ngợi cô bé: “Không có gì, hôm nay Thúy Thúy nhà mình đẹp quá.

A Ngư thấy cô, nhất định sẽ bị mê hoặc tới nỗi không nói nổi thành lời.”
Mặt Giang Thúy Thúy đỏ ửng lên vì lời khen của cô: “Cô đừng nói nữa…”
Vân Phiên Phiên đáp: “Rồi rồi rồi, tôi không nói nữa, nói thêm chắc mặt cô bốc khói mất…”
Bước cuối cùng đã hoàn thành, Vân Phiên Phiên bỏ hộp son xuống.
“Trang điểm xong rồi.”
Giang Thúy Thúy soi mình trong gương.
Thiếu nữ trong gương trang điểm tinh xảo, hai gò má trong ngần ửng hồng, như hoa hải đường dưới nắng mai, xinh tươi cuốn hút, đẹp đẽ động lòng người.
Giang Thúy Thúy vốn đã xinh sẵn, lớp trang điểm này càng phát huy nét quyến rũ của cô bé đến cực hạn.
“Phiên Phiên, hôm nay tôi phải cảm ơn cô quá.” Giang Thúy Thúy cảm kích nói.
Vân Phiên Phiên cong mắt lên: “Có gì mà phải cảm ơn? Mau đi tìm A Ngư ca ca của cô đi, đừng để người ta đợi lâu.”
Giang Thúy Thúy gật đầu thật mạnh: “Ừ.”
Vân Phiên Phiên đưa son cho Giang Thúy Thúy.
Giang Thúy Thúy nói lời cảm ơn Vân Phiên Phiên, thong thả đi ra sau núi.
Cô bé nắm hộp son môi, bước qua khu rừng đang kỳ Đông giá.
Đôi mắt đẹp long lanh trong vắt kia tràn ngập sự ngượng ngùng khi gặp người thương, và cả khát khao đối với tương lai.
Bấy giờ thiếu nữ ngây thơ tươi sáng này vẫn chưa biết rằng thứ chờ đón cô bé chính là án tử.

Giang Thúy Thúy đi rồi, Vân Phiên Phiên dọn dẹp bàn trang điểm, đột nhiên cau hàng mày đẹp lại.
“Sao lại chọn chỗ sau núi để tỏ tình nhỉ…”
Tiêu Trường Uyên lạnh mặt đi vào, vẻ mặt rất là không vui: “Rốt cuộc nàng là vợ của ai? Lại còn đuổi chồng mình ra ngoài chỉ để trang điểm cho Giang Thúy Thúy? Có người vợ nào không coi chồng ra gì như nàng không?”
Ban nãy lúc Giang Thúy Thúy tới đây, Vân Phiên Phiên không muốn để Tiêu Trường Uyên quấy rầy hai người, nên đã đuổi Tiêu Trường Uyên ra ngoài.
Vân Phiên Phiên nghe Tiêu Trường Uyên nói thế, lập tức chắp tay trước ngực, chớp chớp đôi mắt hạnh ngập nước, tỏ vẻ đáng thương xin lỗi chàng.
“Thiếp xin lỗi, phu quân, thiếp sai rồi, sau này thiếp tuyệt đối không làm vậy nữa.”
Tiêu Trường Uyên rất dễ giận, nhưng đồng thời, chàng cũng rất dễ dỗ, tính tình thay đổi thất thường như bọn con nít vậy.
“Không có lần sau đâu đấy.”
Vân Phiên Phiên lập tức nở nụ cười: “Cảm ơn phu quân!”
Ánh mắt của Tiêu Trường Uyên luôn rong ruổi theo Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên cúi đầu dọn đống chai lọ vại bình trên bàn trang điểm, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không ổn lắm: “Khu sau núi rộng như thế, trước kia còn có hổ xuất hiện ở đấy, bây giờ chỉ thợ săn là dám lên núi một mình.


Rốt cuộc tên A Ngư này suy nghĩ kiểu gì mà lại để con gái nhà người ta tới chỗ nguy hiểm như thế.

Tỏ tình cũng phải biết lựa chỗ tốt chứ, đúng là chẳng ga lăng tẹo nào…”
Tiêu Trường Uyên thấy Vân Phiên Phiên vẫn còn suy nghĩ cho Giang Thúy Thúy thì bỗng bực mình.
“Nàng quan tâm cô ta nhiều thế làm gì?”
Vân Phiên Phiên đáp: “Cô ấy là bạn thiếp mà.”
Tiêu Trường Uyên lạnh lùng nói: “Ta có còn là chồng nàng nữa không…”
Vân Phiên Phiên liếc nhìn Tiêu Trường Uyên, lập tức dỗ chàng: “Chồng thiếp đối xử với thiếp tốt nhất, thiếp yêu chồng thiếp nhất…”
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Tiêu Trường Uyên lập tức nhuộm sang màu hồng.
Chàng quay gương mặt đẹp đi, lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Nhảm nhí.”
Vân Phiên Phiên phát hiện ra rồi, hình như tâm trạng của Tiêu Trường Uyên đã tốt hơn một chút.
Chàng giống như một con sói trắng đang xù lông, sau khi được cô vuốt lông cho thì ngoan ngoãn hơn hẳn.

Vân Phiên Phiên dọn dẹp xong bàn trang điểm, cứ cảm thấy tim mình đập loạn xạ.
Cô đứng lên: “Không ổn, mình phải lên núi một chuyến.”
Tiêu Trường Uyên túm được cổ tay của Vân Phiên Phiên ngay.
Chàng khẽ nhíu mày.
“Không được phép đi.”
Vân Phiên Phiên cảm thấy có lẽ dạo này mình o ép Tiêu Trường Uyên ác quá.
Cho nên cứ động một tí là chàng lại xù lông phản kháng cô.
Cô thở hắt ra.
Vân Phiên Phiên túm chặt vạt áo của Tiêu Trường Uyên, nhón mũi chân, thơm một cái lên mặt chàng.
Tiêu Trường Uyên ngớ ra vì được cô hôn.
Chàng bụm mặt, đứng ngẩn người tại chỗ.
Một thoáng hoảng loạn lướt qua đôi mắt đen u ám kia.
“… Nương tử, nàng đang làm gì thế?”
Vân Phiên Phiên vờ như không nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
Cô bình tĩnh nói: “Thiếp đang thơm chàng đấy.”
Tiêu Trường Uyên bối rối hỏi: “Đây không phải là bước đầu tiên của ma công sao?”
Vân Phiên Phiên đáp mà mặt không đổi sắc: “Đây không phải ma công, mà là phần thưởng.

Chỉ cần phu quân đồng ý lên núi với thiếp, thiếp sẽ lại thưởng phu quân lần nữa… Trước kia lúc phu quân còn chưa mất trí nhớ, thiếp thường xuyên khen thưởng phu quân như vậy đấy.”
Tiêu Trường Uyên ngẩn ngơ nói: “Thật thế ư?”
“Tất nhiên là thật rồi, thiếp là vợ của phu quân, sao lại lừa phu quân được?”
Vân Phiên Phiên ngước mắt lên, nhìn Tiêu Trường Uyên: “Phu quân, chàng còn muốn được thưởng nữa không?”
Tiêu Trường Uyên ngơ ngẩn gật đầu.
“Muốn.”
Mắt Vân Phiên Phiên sáng lên, cô cong đôi mắt hạnh.
“Vậy chúng ta ra sau núi đi.”
Tiêu Trường Uyên lập tức bế ngang Vân Phiên Phiên lên, giậm chân một cái, lao về phía núi rừng bằng khinh công.

Còn ở bên kia, Giang Thúy Thúy đang tràn trề vui sướng và ngượng ngùng đi tới chỗ được ghi trong tờ giấy.
Dưới tán hoa thạch lựu, một công tử trẻ tuổi dáng cao như ngọc đang đứng đó.
Chàng ta đưa lưng về phía cô bé.

Cô bé không nhìn rõ dáng vẻ của chàng, chỉ thấy gió lạnh phất qua mái tóc dài của chàng, như đang gãi vào tim cô bé.
Giang Thúy Thúy đỏ mặt, ngượng ngùng gọi chàng ta.
“A Ngư ca ca, muội tới rồi.”
Vị công tử nọ xoay người lại, để lộ khuôn mặt tuấn tú xanh xao ốm yếu.
Hóa ra người đó không phải là Giang Xá Ngư.
Mà là Trần Phạp Thiện.
Giang Thúy Thúy đơ mặt ra: “A Thiện, sao lại là huynh?”
Trần Phạp Thiện không nói gì.
Hắn nhấc chân lên, chậm rãi đi từng bước về phía Giang Thúy Thúy.
Trần Phạp Thiện lấy một cây trâm ngọc ra từ trong tay áo.
Cây trâm ngọc này chính là chiếc mà Vân Phiên Phiên đã đánh rơi hôm ấy.

Rất nhiều người trong làng họ Giang từng thấy Vân Phiên Phiên cài cây trâm này.

Hắn muốn giết Giang Thúy Thúy bằng nó, giá họa cho Vân Phiên Phiên.
Trần Phạp Thiện đã phát hiện ra sự chần chờ của Chu Kỷ Nhân.
Hắn không thể tin tưởng Chu Kỷ Nhân được.
Nên khâu quan trọng nhất hắn phải tự tay làm thì quỷ kế của hắn mới có thể viên mãn được.
Giang Thúy Thúy thấy Trần Phạp Thiện không nói gì, trái tim cô bé đập điên cuồng theo bản năng.
Cô bé lùi dần về đằng sau, cuối cùng không còn chỗ lùi nữa, người áp vào một cây bách.
Giang Thúy Thúy ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn Trần Phạp Thiện.
“A Thiện, huynh định làm gì?”
Trần Phạp Thiện cụp mắt nhìn cô bé, đôi con ngươi đen láy lạnh băng, như nước thuốc Bắc đậm đặc đắng ngắt.
Khuôn mặt tuấn tú gầy gò ốm yếu cũng chẳng có biểu cảm gì nhiều.
Hắn chậm rãi giơ chiếc trâm ngọc trong tay lên.
Tai đột nhiên giật giật.
Trần Phạp Thiện nghe thấy tiếng gió vun vút trong núi rừng, hình như có hai người đang đuổi tới đây.
… Ai đang tới đó?
Đôi mắt đen đặc như màu nước thuốc của Trần Phạp Thiện lóe lên vẻ âm u.
Còn dám đến phá hỏng chuyện tốt của hắn!
Người đang tới có khinh công lợi hại, dù là Tiêu Trường Uyên hay Vạn Sơn Khách, hắn đều không thể chống chọi được.
Nắm tay của Trần Phạp Thiện chậm rãi siết lại, đầu ngón tay trắng bợt vì dùng nhiều sức.
Vô số âm mưu quỷ kế xẹt qua trong đầu hắn, nhưng trong thực tế, chỉ một tích tắc ngắn ngủi vừa trôi qua.
Trần Phạp Thiện hơi khựng lại, gương mặt đẹp xanh xao ốm yếu kia nở nụ cười dịu dàng vô hại.
Hắn giơ tay lên, đưa chiếc trâm ngọc đã giơ được nửa đường cho Giang Thúy Thúy.

“Thúy Thúy, tôi thích nàng, tặng nàng cây trâm ngọc này.”
Hắn hẹn Giang Thúy Thúy ra gặp mặt bằng danh nghĩa của Giang Xá Ngư, còn để lộ trâm ngọc với Giang Thúy Thúy.
Kế hiện thời của hắn, chỉ có thể là thổ lộ với Giang Thúy Thúy để tránh kẻ khác nghi ngờ mình.
Giang Thúy Thúy vô cùng bất ngờ trước lời tỏ tình của Trần Phạp Thiện.
Cô bé ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Trần Phạp Thiện, vẫn chưa hoàn hồn, giọng hơi lắp bắp.
“… Huynh, huynh thích tôi ư?”
Trần Phạp Thiện cụp mi, vẻ mặt hơi yếu đuối, nở một nụ cười cay đắng: “Tôi thích Thúy Thúy lâu lắm rồi, nhưng tôi biết trong lòng Thúy Thúy đã có người khác, nên tôi mới dùng danh nghĩa của người ấy để hẹn Thúy Thúy ra đây.

Thúy Thúy… không trách tôi chứ?”
Khuôn mặt nhỏ của Giang Thúy Thúy đỏ ửng lên.
Ánh mắt cô bé nhìn Trần Phạp Thiện hơi rung rinh.
“Huynh biết tôi thích…”
Trần Phạp Thiện mím đôi môi mỏng không còn màu máu, cúi đầu, cười nhẹ đầy vẻ chua xót: “Có phải nàng thấy tôi đang không biết lượng sức, rõ ràng biết nàng thích người ta, mà còn bộp chộp tỏ tình với nàng như thiêu thân lao đầu vào lửa không? Lúc này chắc hẳn nàng đang xem thường tôi lắm…”
Khuôn mặt nhỏ của Giang Thúy Thúy đỏ lên: “Tôi nào có…”
Cô bé chỉ ngỡ ngàng quá, nên mới chưa thể đáp lại lời của Trần Phạp Thiện ngay.
Lòng Giang Thúy Thúy cũng không có ý xem thường Trần Phạp Thiện.
Ngược lại, vì lời tỏ tình của Trần Phạp Thiện, tim Giang Thúy Thúy không khỏi đập rộn ràng.
Dường như cô bé đã rung động trước hắn.
Con người luôn lẫn lộn giữa cảm giác nguy hiểm và sự rung động.
Khi con người rơi vào hiểm cảnh, tim sẽ đập nhanh hơn.
Mà khi con người rung động, tim cũng đập gia tốc.
Rõ ràng Giang Thúy Thúy vô thức cảm nhận được nguy hiểm, tim đập loạn xạ, máu chảy nhanh hơn, nhưng cô bé lại lầm tưởng rằng bây giờ mình đang rung rinh trước lời thổ lộ như thiêu thân lao đầu vào lửa của Trần Phạp Thiện.

Cô bé tưởng rằng mình đã yêu anh chàng Trần Phạp Thiện được ăn cả ngã về không này.
(Hiệu ứng cầu treo – Suspension bridge effect: khi bạn ở trong trạng thái hoảng loạn, căng thẳng, lo âu và bạn thấy một người khác giới cạnh mình, bạn sẽ tưởng rằng mình yêu người ấy (trong một số trường hợp thì có thể là yêu thật). Link tìm hiểu.)
Giọng nói do dự của Vân Phiên Phiên đột nhiên vọng lại từ đằng sau.
“Thúy Thúy…”
Giang Thúy Thúy quay đầu lại, thấy Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên thả Vân Phiên Phiên xuống.
Vân Phiên Phiên lập tức đi đến bên cạnh Giang Thúy Thúy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? A Ngư đâu?”
Khuôn mặt nhỏ của Giang Thúy Thúy đỏ bừng: “Thật ra không phải A Ngư ca ca hẹn tôi đâu…”
Vân Phiên Phiên ngẩn người: “Không phải A Ngư ư?”
Trần Phạp Thiện bình tĩnh bỏ cây trâm ngọc kia vào trong tay áo để không bị Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên phát hiện.
Hắn chậm rãi đi về phía trước, nói: “Là tôi lấy danh nghĩa của A Ngư để hẹn Thúy Thúy ra đấy.”
Vân Phiên Phiên khẽ cau hàng mày đẹp: “Tại sao huynh lại gạt Thúy Thúy?”
Trần Phạp Thiện cười khẽ, giọng ngập tràn đắng cay: “Nếu không dùng danh nghĩa của A Ngư, tôi sợ Thúy Thúy sẽ chẳng bao giờ tới gặp tôi.”
Vân Phiên Phiên đang định nói gì đó, nhưng Giang Thúy Thúy lại cản cô lại.
Đôi mắt trong vắt xinh đẹp của Giang Thúy Thúy ngập vẻ ngượng ngùng, mặt cô bé đỏ phừng phừng.

Cô bé đứng chắn phía trước Trần Phạp Thiện: “Phiên Phiên, cô đừng trách A Thiện, chẳng qua huynh ấy thích tôi quá, nên mới, nên mới,…”
Giọng Giang Thúy Thúy mỗi lúc một thêm lí nhí, khuôn mặt nhỏ cũng càng lúc càng đỏ lựng lên, như quả táo chín nẫu.
“Tôi không nói chuyện với mấy người nữa…”
Dứt lời, Giang Thúy Thúy che khuôn mặt nhỏ lại, ngượng ngùng chạy đi.
Trần Phạp Thiện liếc Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên một cái, theo sau Giang Thúy Thúy một khoảng không xa không gần, từ tốn đuổi theo.
“Thúy Thúy, chờ tôi với…”
Núi rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnh phất qua cành lá.
Vân Phiên Phiên lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mình đã xen vào chuyện người khác thật?”
Tiêu Trường Uyên bế ngang Vân Phiên Phiên lên: “Nương tử, chúng ta đi thôi.”
Giang Thúy Thúy chạy một lúc lâu trong rừng, thấy tiếng hô hoán đằng sau của Trần Phạp Thiện càng lúc càng xa thêm.

Cô bé đột ngột dừng chân lại, quay đầu nhìn ra sau.

Không thấy bóng dáng Trần Phạp Thiện đâu, Giang Thúy Thúy bỗng thấy hơi hụt hẫng.
Nhưng nhớ tới dáng vẻ lấy hết can đảm tỏ tình với cô của Trần Phạp Thiện ban nãy.
Tim Giang Thúy Thúy lại nhảy điên cuồng.
Lúc đó Giang Thúy Thúy chưa biết rằng, cô bé vừa thoát thân khỏi cửa tử.
Cô bé không biết lời nói dối ngọt ngào của Trần Phạp Thiện ẩn giấu sát khí lạnh băng nhường nào.
Cõi lòng Giang Thúy Thúy ngập tràn nỗi vui sướng vì được tỏ tình, cô bé thả nhẹ bước chân xuống núi.
Còn ở bên kia, Trần Phạp Thiện đang đi xuống chân núi với sắc mặt âm u.
Âm mưu quỷ kế của hắn lại thất bại thảm hại lần nữa.
Trần Phạp Thiện âm thầm hạ quyết tâm.
Rồi sẽ có một ngày, hắn phải tự tay đưa Tiêu Trường Uyên vào chỗ chết bằng lưỡi dao sắc bén nhất thế giới này.
Trần Phạp Thiện của khi ấy hẵng còn chưa biết, lưỡi dao sắc bén nhất thế giới này, không phải là âm mưu quỷ kế.
Mà là tình yêu.
Tình yêu là con dao bén nhọn nhất thế gian.
Nó có thể tước bong từng lớp da thịt con người, chỉ để lại trái tim chân thành máu chảy đầm đìa.
Nhiều năm sau, con dao tên Giang Thúy Thúy này lăng trì Trần Phạp Thiện, khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.

Khi hắn ôm trái tim đầm đìa máu chảy kia quỳ gối dưới chân Giang Thúy Thúy, cầu xin cô tha thứ, thì người con gái ấy đã thất vọng tột đỉnh về hắn.

Cuối cùng, cô không chịu cúi đầu liếc hắn dù chỉ một cái.

Mãi tới lúc ấy, Trần Phạp Thiện mới hiểu “biết vậy chẳng làm” là gì, mới hiểu “hối tiếc muộn màng” là sao.
Nhưng tất cả những việc này, mới chỉ là chuyện của tương lai.
Còn trong hiện tại, tình cảm mà Trần Phạp Thiện dành cho Giang Thúy Thúy, chỉ là nỗi niềm căm tức sau khi kế hoạch thất bại.
Và cả sự khinh thường thân phận quê mùa của cô bé.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Phạp Thiện xứng đáng phải theo đuổi vợ sml.
[HẾT CHƯƠNG 39].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận