Mối Tình Đầu Hạn Định


Quách Vị định bùng luôn tiết buổi sáng để tới bệnh viện sớm.
Ngặt nỗi giảng viên tiết Mười giờ là “Diệt Tuyệt Sư Thái” nổi tiếng của khoa họ, tiết nào cũng phải điểm danh hai lần, đã thế còn dựa theo số lần vắng để tính hệ số thành tích, nên chỉ cần không có lý do chính đáng, vắng một lần sẽ mất 20% số điểm, Quách Vị không dám làm liều.
Đã không thể đón Nguyễn Diệc Vân xuất viện thì tới sớm hay muộn cũng vậy.

Bố mẹ Nguyễn Diệc Vân ở đấy cả ngày, ăn tối xong mới về, xem ra hai người họ cũng không có không gian riêng gì, cậu chẳng cần phải bùng tiết chiều.
Chú Nguyễn và dì Nguyễn trông đều là những người hiền hòa gần gũi, nhưng dù sao thân phận mình đặc biệt, nên Quách Vị luôn căng thẳng trong vô thức mỗi khi ở trước mặt họ, mệt mỏi lắm, tuy thiện cảm song cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều lần.
Nguyễn Diệc Vân là người nơi khác, nay bố mẹ y sống ở thành phố ngay bên cạnh.

Trường đại học ở ngoại ô, bố mẹ y đến đây không cần lặn lội đường xa, lái xe khoảng một tiếng rưỡi, tương đương với người bản địa Quách Vị bắt xe buýt về nhà.

Những ngày qua dì Nguyễn đều ở lại khách sạn gần bệnh viện, chú Nguyễn không thể ở lâu do công tác nên đều tranh thủ những ngày nghỉ lái xe đến rồi về luôn trong ngày.

Mấy nay chú xin nghỉ phép, tối qua cũng ở lại dự định hôm nay sẽ hoàn tất thủ tục cho Nguyễn Diệc Vân sau đó ra khách sạn nghỉ một đêm, ngày mai cùng về chung với vợ.
Quách Vị từng khá ngờ vực.
Trưa, Nguyễn Diệc Vân gửi ảnh nơi ở mới của y cho cậu.

Nhìn thoáng qua có hơi lộn xộn nhưng lại rộng hơn cậu tưởng.

Ngoài phòng ngủ còn có thêm một phòng khách nhỏ, trong phòng khách có chiếc sofa đa chức năng khá gọn, kéo ra là thành giường.

Bố mẹ Nguyễn Diệc Vân hoàn toàn có thể ngủ lại, đâu cần ra khách sạn làm gì.
Suy cho cùng thì Nguyễn Diệc Vân chỉ mới xuất viện, buổi tối ở một mình không ai chăm sóc, nghĩ thôi là thấy đứng ngồi không yên rồi.
Lúc cậu nói ra thắc mắc này với chính chủ Nguyễn Diệc Vân, nhận được câu trả lời rằng “Không có chăn đệm”.
Đây đúng là một vấn đề đáng quan tâm, Quách Vị chợt nhận thức rõ về khuyết điểm thiếu kinh nghiệm sống của mình.

Tan học, cậu nhờ Vương Đồng giúp mang cặp về phòng, còn mình thì lao vút đến chỗ của Nguyễn Diệc Vân.
Trước khi chào nhau, Vương Đồng còn dặn cậu kỹ càng, rằng nếu bố mẹ người ta đều ở đó, nói một cách nghiêm túc thì cũng xem như bước tiến lớn, lần đầu ghé nhà đâu thể đi tay không, phải có quà biếu mới được.
Quả nhiên Vương Đồng là một người đáng tin cậy, Quách Vị luôn mồm khen cậu ta chu đáo.
Tất nhiên trong trường không bán gì thích hợp cả, Quách Vị bèn ra cổng vừa đi vừa để ý, đắn đo thật lâu, cuối cùng mới dừng trước một sạp xe đẩy nhỏ, mua một chậu sen đá bé xinh tươi tắn đáng yêu.
Cụ bán hàng nói loại này dễ nuôi lắm, mỗi tuần tưới nước một lần, cho phơi nắng là tự lớn được luôn.
Quách Vị mừng rỡ, bưng trên tay vừa đi vừa ngắm, còn chụp thật nhiều ảnh.

Đến trước cổng tiểu khu, cậu lại bắt đầu xoắn xuýt, lo rằng món quà này rẻ tiền quá trông không được trịnh trọng, chẳng đáng giá gì.
Nhưng quanh đây cũng chẳng có gì thích hợp hơn.

Trong lúc lưỡng lự, cậu nhận được cuộc gọi từ Nguyễn Diệc Vân.
“Tính giờ thì chắc em sắp tới phải không? Số lô ngoài cổng không theo thứ tự, nếu không tìm được thì anh nhờ bố ra cổng đón em nhé.”
Xem ra Quách Vị chọn quà mất quá nhiều thời gian khiến y hiểu lầm.
Quách Vị vội cảm ơn rồi từ chối, cậu đi loanh quanh tìm người hỏi thăm, chẳng mấy chốc đã tìm được tòa lầu nơi Nguyễn Diệc Vân đang ở.
Cả chặng đường, mỗi lần nhìn chậu sen đá là cậu lại thấy đáng yêu, nhưng lúc cầm nó lên tầng, chẳng hiểu sao cứ thấy có nhiều chỗ chưa ổn.

Chê nó nhỏ quá, rồi nhìn không được đối xứng, đất thì bẩn, cứ bần bần sao ấy.
Dì Nguyễn tặng cậu túi trái cây thơm ngọt, thêm chiếc áo khoác cả nghìn tệ, ấy vậy mà cậu chỉ mua món đồ nhỏ xíu chỉ đáng mười đồng bạc, có phải bủn xỉn lắm không?
Nếu chỉ mỗi Nguyễn Diệc Vân thì cậu đã chẳng có những phiền não này.

Tim Quách Vị dấy lên một niềm tin, rằng chắc chắn Nguyễn Diệc Vân sẽ bằng lòng thưởng thức sự đáng yêu chân chất không hoàn hảo như vậy.
May mà sau năm phút cậu lấy hết can đảm nhấn chuông cửa, mọi âu lo đều đã tan thành mây khói.
Dì Nguyễn mừng rỡ nhận chậu sen đá, mang đi đặt nó trên bệ cửa sổ phòng Nguyễn Diệc Vân rồi chụp một loạt ảnh, thậm chí còn đặt tên cho nó nữa.
Dì không chỉ thích món quà Quách Vị tặng, còn mãn nguyện khi thấy cậu mặc chiếc áo khoác mình mua, cứ khen lấy khen để, còn kéo cậu vào bếp cho chồng mình – người đang nấu cơm xem, hỏi chú rằng mắt thẩm mỹ của dì tốt lắm đúng không.
Chú Nguyễn cầm sạn xào cũng không tiếc những lời khen có cánh, rõ ràng đang tâng bốc vợ mình có mắt thẩm mỹ, nhưng Quách Vị đứng bên cạnh lại đỏ bừng cả mặt.

Nguyễn Diệc Vân đứng ngoài bếp mỉm cười hóng hớt, thấy cậu lúng ta lúng túng chẳng biết xoay sở thế nào, bèn lấy cớ “mùi dầu khói nồng” để cứu cậu.
“Tình cảm của chú với dì tốt thật đó!” Sau khi về phòng, Quách Vị cảm thán với Nguyễn Diệc Vân.
Tình cảm của bố mẹ Quách Vị cũng khá mặn nồng, nhưng thường ngày cũng sẽ chê bai nhau như những cảnh thường thấy ở những cặp vợ chồng lâu năm, hiếm khi thẳng thừng bày tỏ tình yêu của mình, ngày nào cũng đấu võ mồm cả.

Không như dì Nguyễn, đã ngoài bốn mươi vẫn gọi “chồng ơi chồng à” làm nũng với ông xã, chỉ cần nghe khen thôi là sẽ mỉm cười ngọt ngào.
Quách Vị nghĩ thầm trong bụng, hình như Nguyễn Diệc Vân giống mẹ ở điểm này.
Nghĩ đến giới tính và ngoại hình khá bình thường của chú Nguyễn, quả là như phiên bản thế hệ trước của cậu và Nguyễn Diệc Vân luôn.
“Nên mỗi lần anh ở nhà cứ như kẻ dư thừa vậy.” Nguyễn Diệc Vân đứng bên cửa sổ, cười thở dài, “Giống kỳ đà cản mũi.”
Quách Vị hí hửng chạy đến cạnh y, tựa sát vào: “Anh có em mà!”
Nguyễn Diệc Vân rời mắt khỏi chậu sen đá trên bệ cửa sổ nhìn sang mặt cậu, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Giờ phút này tất nhiên phải có một chiếc hôn.
Họ vào không đóng cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bố mẹ nhìn thấy nên không dám quá vồn vã, chỉ chạm nhẹ rồi thôi.
Quách Vị chưa thỏa mãn lắm, muốn được gần gũi hơn, cậu nâng tay níu lấy đầu ngón tay Nguyễn Diệc Vân.

Nguyễn Diệc Vân tức thì nắm chặt lại tay cậu.
Hai người tay trong tay, tựa sát vào nhau cùng ngắm chậu sen đá.
“Nhóc ta” bỗng lại trở nên đáng yêu trong mắt Quách Vị.
“Nhóc mập này tên gì nhỉ?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“Sen Sen.” Quách Vị đáp, “Dì mới đặt đó.”
Nguyễn Diệc Vân nhịn cười: “… Ý anh là tên khoa học của nó.”
“Không biết nữa, em có hỏi cụ bán hàng, nhưng giọng địa phương của cụ nặng quá nên nói vài lần em vẫn không hiểu.” Quách Vị bảo.
Cuối cùng Nguyễn Diệc Vân cũng bật cười thành tiếng: “Được, cứ gọi Sen Sen đi.”
Quách Vị ngẩng đầu nhìn thoáng qua y, hỏi: “Giờ anh thấy sao, bác sĩ nói thế nào, tình trạng ổn chứ?”

Nguyễn Diệc Vân đáp: “Mai anh đến trường được rồi, em nói xem ổn không?”
Quách Vị mừng húm: “Nhanh thế! Vậy giờ anh cũng sẽ không… khó chịu như trước nữa phải không?”
Nguyễn Diệc Vân nhìn vào mắt cậu, chẳng hiểu sao lại không nói lời nào.

Hồi lâu sau, khi vẻ mặt Quách Vị dần trở nên lo lắng, cuối cùng y mới hé môi.
“Nửa đêm vẫn sẽ hơi khó chịu, cứ tỉnh giấc mãi, ngủ một mình hơi lo.”
Khi Quách Vị sắp thốt ra câu “Để em ngủ cùng anh” thì giọng của dì Nguyễn ở ngoài cửa vọng vào.
“Mau ra đây nếm thử tôm rim nóng hổi nào!”
Tay nghề của chú Nguyễn phải hình dung bằng từ trên cả tuyệt vời.
“Chú ơi có phải chú là đầu bếp chuyên nghiệp không!” Quách Vị lớn tiếng cảm thán ngay trên bàn cơm, “Ngon quá!”
Chú Nguyễn khoái chí: “Chỉ là sở thích thôi.

Nếu hợp khẩu vị cháu thì nghỉ lễ cứ đến nhà chú chơi, ở lâu một chút, ngày nào chú cũng nấu cho cháu ăn.”
“Được được ạ!” Quách Vị phấn khởi đáp, nói rồi mới nhận ra mình tự nhiên thái quá, thế là ngượng nghịu, “Nhưng… làm phiền quá, như vậy ngại lắm.”
“Không sao, cứ đến đi.” Nguyễn Diệc Vân rủ rê, “Bố thích nấu ăn, chỉ mong có người khen thôi.”
Quách Vị nghĩ bụng, đã lên lịch sẵn luôn rồi, có phải nên nhân dịp nào đó cũng dẫn Nguyễn Diệc Vân về ra mắt bố mẹ không nhỉ? Tay nghề nấu ăn của bố mẹ cậu bình thường thôi, không đặc sắc gì nhưng cũng là những người rất dịu dàng.

Có lẽ Nguyễn Diệc Vân sẽ thích họ.
Trong lúc suy nghĩ, chủ đề trên bàn cơm đã thay đổi.
“Giờ con dọn ra ở một mình, chắc ăn uống không tiện.” Dì Nguyễn lo lắng, “Không cần mẹ ở lại chăm sóc thật à?”
“Gần trường mà, có thể ra căn tin, sao lại không tiện chứ.” Nguyễn Diệc Vân cười đáp, “Chẳng lẽ mẹ còn định nấu cơm cho con? Con không dám ăn đâu.”
“Kén cá chọn canh.” Dứt lời, dì Nguyễn nhìn sang chồng mình, “Chồng nhìn nó kìa!”
Chú Nguyễn cười làm hòa: “Tiểu Vân không nỡ thấy em cực khổ thôi.”
Quách Vị nghĩ, thì ra dì Nguyễn từng ngỏ ý muốn chăm sóc Nguyễn Diệc Vân, rõ ràng là một ý hay, sao Nguyễn Diệc Vân lại không cần.
Nhưng dù gì thì cũng là chuyện nhà của ba người họ, cậu ngại bày tỏ ý kiến.
Ăn cơm xong, Quách Vị chủ động giúp dọn bát đũa.

Cậu không chăm làm việc nhà lắm, luôn cần có bố mẹ đứng phía sau đốc thúc mới làm vài việc, dáng vẻ tích cực lúc này cũng chỉ vì muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng bố mẹ Nguyễn Diệc Vân thôi.

“Dì thật sự không yên tâm để Tiểu Vân một mình.” Dì Nguyễn vừa than với cậu vừa mở vòi nước, “Nhưng nó cứ không cho dì ở lại.

Tiểu Quách à, cháu khuyên nó giúp dì với.”
Quách Vị gần như không cần nghĩ ngợi đã đáp ngay: “Vâng! Nhưng dì đừng lo quá, ký túc xá của cháu ở gần lắm, có thể thường xuyên đến chỗ anh ấy.”
Dì Nguyễn nhìn cậu, ngập ngừng.
Quách Vị tiếp tục: “Tiểu khu này cũng gần, từ ký túc xá của cháu đến chỉ mất hơn mười phút, còn gần hơn phòng ký túc xá trước đây của anh ấy nữa.

Lúc trước ngày nào cháu cũng đưa anh ấy về phòng, quen rồi ạ.”
Dì Nguyễn rất đỗi ngạc nhiên: “Cháu đưa nó về?”
Quách Vị gật đầu, nghĩ bụng, đây là điều đương nhiên mà nhỉ?
Dì Nguyễn lại không tán thành chuyện này, nhíu mày nguầy nguậy: “Tiểu Vân đúng là…”
“Tóm lại cháu sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho anh ấy!” Quách Vị đảm bảo với dì, “Dì cứ yên tâm!”
Nụ cười của dì Nguyễn trở nên bất đắc dĩ, một lúc sau thì cảm thán: “Tiểu Quách đúng là đứa bé ngoan.”
Dứt lời, dì như chợt nghĩ đến điều gì, bèn lau khô tay bước nhanh ra khỏi bếp: “Đúng rồi, dì cho cháu cái này.”
Quách Vị lại nghĩ, đừng nói là vòng ngọc tổ truyền gì nhé.
Chờ một lúc, dì Nguyễn quay lại, trên tay là chiếc hộp nhỏ được trang trí tinh xảo: “Tiểu Quách mở ra xem có thích không.”
Quách Vị do dự không dám nhận, dì Nguyễn bèn chủ động mở nắp lấy thứ bên trong ra.
Là một miếng ngọc bội.
Quách Vị ngỡ ngàng.
Đúng lúc này, giọng của chú Nguyễn vọng tới: “Chúng ta cũng tới giờ về rồi nhỉ?”
Dì Nguyễn đáp lại rồi kéo Quách Vị sang một cách đầy nhiệt tình, nhét miếng ngọc bội vào tay cậu: “Tiểu Quách đi cùng chú dì nhé, chú dì tiện đường đưa cháu về trường luôn.”
Quách Vị nào dám nhận, vội từ chối: “Đừng đừng, dì khách sáo quá… cái này… cháu…”
Tình huống bên họ khá gây chú ý, Nguyễn Diệc Vân ló đầu vào: “Mẹ, hai người cứ đi trước, Quách Vị ở gần vả lại cũng không cùng hướng.

Giờ còn sớm, cậu ấy ở lại dọn dẹp với con thêm một lát nữa.”
Dứt lời thì chú ý đến động tác mất tự nhiên của cả hai, bèn bước vào trong: “Hai người đang làm gì đó?”
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui