Quách Vị vốn không định để lộ chuyện này.
Xưa nay hành động và lời nói của Nguyễn Diệc Vân cũng luôn tích cực nhẹ nhàng, đều bởi vì không muốn cậu lo lắng rồi đau lòng.
Nguyễn Diệc Vân đã mệt lắm rồi, chịu biết bao dằn vặt, Quách Vị mong rằng chí ít mình lúc này phải phối hợp tốt với anh ấy, che giấu những cảm xúc bên trong, giả vờ như bị gạt thật.
Nhưng sao khó quá.
Nước mắt cậu rơi mãi, chẳng mấy chốc tầm nhìn đã nhạt nhòa.
“Sao…” Nguyễn Diệc Vân cố gắng ngồi dậy, “Đừng khóc.”
Quách Vị nâng tay nhấn người y xuống không để y choàng dậy, tay còn lại lau qua loa trên mặt.
Chẳng làm được việc gì ra hồn cả.
Nguyễn Diệc Vân bắt lấy tay cậu chống người lên, vươn tay giúp cậu lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Quách Vị ngửa ra sau né tránh, giơ tay che mặt mình bao biện: “Không khóc, không khóc.”
Nguyễn Diệc Vân sửng sốt, lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Quách Vị cũng nhanh chóng nhận ra mình đang làm chuyện ngốc nghếch.
Cậu che giấu như thế còn lộ liễu hơn cả Nguyễn Diệc Vân, cứ như bịt tai trộm chuông vậy.
Cậu nâng ống tay áo lau mạnh lên mắt, khi buông tay xuống đã có thể thấy rõ mặt Nguyễn Diệc Vân.
Nguyễn Diệc Vân đang nghiêng người, mắt híp lại, môi nhếch lên một đường cong khe khẽ nhưng vô cùng tự nhiên.
Hình ảnh phản chiếu trong con ngươi của y là dáng vẻ nhếch nhác khờ khạo của Quách Vị.
Quách Vị cũng vô thức cười theo.
Nhưng rồi nụ cười miễn cưỡng nhẹ nhàng ấy chợt trầm xuống xen kẽ với những tiếng nấc và sụt sịt.
Nước mắt lần nữa tuôn trào.
“Xin lỗi.” Cậu nghẹn ngào, “Em không nên… em…”
Mặt Nguyễn Diệc Vân cũng chẳng còn ý cười, y khó xử nhíu mày vươn tay kéo cậu.
Quách Vị thuận theo lực kéo của y ngồi xuống mép giường rồi được Nguyễn Diệc Vân ôm lấy, vùi mặt lên vai Nguyễn Diệc Vân.
“Đừng xin lỗi.” Nguyễn Diệc Vân vuốt mái tóc mềm mại của cậu, dỗ dành: “Khóc đi, khóc xong thì hôn nhé.”
Dường như không nhất thiết phải nhịn.
Quách Vị tức thì vươn tay ôm chặt lại Nguyễn Diệc Vân, thả lỏng người tựa lên vai Nguyễn Diệc Vân khóc thật to.
Cậu khó chịu lắm.
Vì biến cố đột ngột, vì những âu lo chẳng thể giãi bày cứ mắc nghẹn nơi lồng ngực, còn vì dáng vẻ Nguyễn Diệc Vân cắn răng nhịn đau khiến tim quặn thắt lại.
Nguyễn Diệc Vân thủ thỉ bên tai cậu.
“Không kéo dài lâu đâu, sẽ ổn thôi.
Những lời anh nói trong tin nhắn hôm qua là thật đó, bác sĩ bảo tình trạng rất tốt, đây chỉ là phản ứng bình thường.
Chỉ cần chịu đựng qua mấy ngày nay, quá trình chuyển hóa sẽ ngày càng thuận lợi.”
Quách Vị khịt mũi gật đầu: “Ừm.”
“Có em ở bên, anh sẽ ổn thôi.” Nguyễn Diệc Vân: “Anh sẽ khỏe vì em.”
Quách Vị ngẩng đầu.
Nguyễn Diệc Vân cúi đầu nhìn mặt cậu rồi bật cười.
Rõ ràng mặt vẫn hơi nhăn vì đâu, nhưng khóe môi lại nhếch cao lộ ra những chiếc răng trắng tinh.
Quách Vị vội gục mặt xuống cánh tay, lau mạnh lên ống tay áo.
Cậu đoán có lẽ khuôn mặt mình bây giờ trông còn tèm lem hơn Nguyễn Diệc Vân lúc gọi video với cậu mấy hôm trước.
“… Hứa rồi đó, khóc xong hôn một cái.” Nguyễn Diệc Vân nói.
Quách Vị sợ y thấy dáng vẻ của mình sẽ buồn cười, thế là vừa ngẩng đầu vừa nâng tay che hai mắt y.
Nguyễn Diệc Vân cũng phối hợp lắm, y nhắm mắt nghiêng người về phía cậu.
Quách Vị cũng nhắm mắt ngước đầu kề cận.
Khi hai đôi môi chạm nhau, Quách Vị rụt tay về, chuyển sang choàng qua vai Nguyễn Diệc Vân.
“Mằn mặn.” Lời nói của Nguyễn Diệc Vân đầy ý cười, môi vẫn tựa sát vào môi cậu thỏ thẻ.
Quách Vị không phản bác, cậu không hề mở mắt, nghiêm túc trao nụ hôn với y.
Khóc là một việc rất mệt khiến người ta dễ buồn ngủ, khiến bản thân ỷ lại và khao khát hơi ấm thoải mái từ cơ thể khác.
Quách Vị không nỡ kết thúc nụ hôn, song Nguyễn Diệc Vân lại cứ muốn nói chuyện với cậu.
“Đừng lo lắng, tất cả đều sẽ trở lại như trước đây, anh sẽ vẫn là anh.” Y hỏi Quách Vị, “Môi anh có thay đổi không?”
Môi dưới của Quách Vị bị y ngậm, lúng búng đáp: “Có.”
Động tác của Nguyễn Diệc Vân khựng lại.
Quách Vị ngả hờ ra sau, mở mắt nghiêm túc rằng: “Trước đây rất mềm, giờ hơi khô, hơi cứng, nhám.”
Dứt lời, thấy Nguyễn Diệc Vân sững sờ chưa phản ứng, cậu thử thè lưỡi liếm nhẹ lên môi Nguyễn Diệc Vân.
Chẳng chút trở ngại đã tìm được chỗ da bị tróc nọ, muốn dùng cách của riêng mình để làm ẩm nó giúp nó mềm trở lại.
Quá trình này vang lên những âm thanh khá ướt át.
Nguyễn Diệc Vân cũng nhanh chóng phối hợp.
Chợt, nụ hôn triền miên bị cắt ngang bởi tiếng động nhỏ sau lưng.
Hai người vội dừng động tác, hoảng hốt quay đầu nhìn nhưng chỉ trông thấy cánh cửa thủy tinh đang đóng chặt.
Chiếc rèn bên cạnh lắc lư không được tự nhiên cho lắm.
Mặt Quách Vị đỏ bừng.
“Ai, ai thế?” Cậu hỏi với vẻ thấp thỏm, “Có khi nào là…”
“Không ai cả.” Nguyễn Diệc Vân cắt ngang lời cậu, lần nữa ghé sát vào, “Chắc là gió thôi.”
Quách Vị không tin.
Phòng này được ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, cả cửa sổ cũng khép chặt.
Chỉ có mỗi một đường để không khí lưu động đó là hệ thống thông gió đặc biệt giúp xử lý hầu hết mùi pheromone.
Đây là thông tin hôm nay cậu tra được trên đường đến đây.
Nhưng cậu không có cơ hội nói ra.
“Giờ hết nhám rồi.” Thân mật xong, Nguyễn Diệc Vân nói, “Phải không?”
Quách Vị lắc đầu, nghĩ bụng cũng chưa mềm lắm, vẫn hơi khác trước.
Nguyễn Diệc Vân nói tiếp: “Cố gắng thêm nữa.”
“Ồ.” Quách Vị gật đầu, sau đó vâng lời vươn đầu lưỡi.
Không bao lâu sau, Nguyễn Diệc Vân buồn ngủ díp cả mắt.
Nhưng y không chịu buông Quách Vị ra, nằng nặc đòi ngồi đó ôm eo Quách Vị, tựa đầu lên vai Quách Vị.
Quách Vị ôm lại y một cách cẩn thận, điều chỉnh tư thế thích hợp để y thoải mái hơn.
“Bác sĩ hỏi anh có người yêu không, anh nói có.
Bác sĩ hỏi tình cảm tốt không, anh nói rất tốt, cực kỳ tốt, tốt lắm lắm.”
Nguyễn Diệc Vân đang mơ màng, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, từng âm tiết kéo dài nghe khá lười nhác, khiến Quách Vị cũng buồn ngủ theo.
“Sau đó bác sĩ bảo tốt quá, phải liên lạc với nhau nhiều hơn, có điều kiện thì tốt nhất nên gặp mặt thường xuyên.
Như vậy có lợi cho anh.”
“Ừm.” Quách Vị gật đầu, “Em biết, em sẽ thường đến mà.”
Nguyễn Diệc Vân cười tít mắt: “Anh may mắn thật, chuyện may mắn nhất đời anh là gặp được em.”
Quách Vị cũng cười theo.
Cậu hãnh diện khi nghe thấy lời nói này của Nguyễn Diệc Vân.
“Thời gian thăm bệnh muộn một tí thì tốt quá.” Cậu nói, “Ngày nào em cũng có thể đến đây.”
Nguyễn Diệc Vân quan trọng, nhưng cũng đâu thể bùng học suốt được, rầu quá đi mất.
“Gọi điện thoại với anh hằng ngày nhé.” Nguyễn Diệc Vân đề nghị.
“Được.”
“Gọi video nữa.”
Quách Vị gật đầu: “Được.”
“Hôn anh.”
Quách Vị nghiêng đầu sang, đặt môi mình lên trán y.
Nguyễn Diệc Vân lại cười: “Ý anh là ngày nào cũng hôn anh qua màn hình điện thoại.”
Quách Vị chớp mắt.
“Giờ hôn cũng được.” Nguyễn Diệc Vân tiếp lời.
Quách Vị gật đầu thật mạnh: “Được!”
Sau đó hôn lên gò má y.
Thấy Nguyễn Diệc Vân bật cười, cậu rướn cổ trông có hơi miễn cưỡng, muốn hôn lên môi Nguyễn Diệc Vân.
Nguyễn Diệc Vân nhanh chóng nhận ra, bèn híp mắt nghếch cằm.
Quách Vị không muốn suy nghĩ về vấn đề Nguyễn Diệc Vân phân hóa rồi sẽ xảy ra chuyện gì khiến cậu phiền não.
Cậu chỉ muốn quý trọng điều tốt đẹp đang ở trong vòng tay mình lúc này, muốn san sẻ một phần với điều tốt đẹp đó.
Một lát sau, Nguyễn Diệc Vân đã ngủ say.
Quách Vị đỡ lưng y nằm xuống, dém chăn cẩn thận.
Trong quá trình này Nguyễn Diệc Vân có tỉnh giấc, vừa thấy cậu đã vô thức nhoẻn miệng cười.
“Em ở đây với anh.” Quách Vị rủ rỉ.
Nguyễn Diệc Vân ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Quách Vị nhìn y hồi lâu, không nhịn được chụp lén vài tấm.
Anh ấy đẹp quá.
Dù mặt mang phần tiều tụy cũng vẫn khiến Quách Vị rung động, chẳng tài nào kìm nén được tình cảm thân thương trong lòng.
Có lẽ trong tương lai, khuôn mặt này sẽ thay đổi chút ít do giới tính, đêm qua Quách Vị đã đọc thấy nhiều trường hợp tương tự.
Nên cậu muốn ghi lại dáng vẻ của Nguyễn Diệc Vân lúc này, lén lưu giữ chúng.
Có lẽ năm năm, mười năm sau, khi Nguyễn Diệc Vân đã trở thành một Alpha thật sự, cậu có thể lấy chúng ra ôn lại cùng Nguyễn Diệc Vân.
Sắp hết giờ thăm bệnh, Nguyễn Diệc Vân vẫn đang say giấc.
Quách Vị gục mặt lên giường nghỉ ngơi một lát, vừa dậy không bao lâu, nút khẩn cấp ở đầu giường chợt lập lòe rồi phát ra âm thanh.
Thì ra nó có chức năng gọi từ hai phía luôn.
Y tá ngoài quầy đang hỏi cậu có cần giúp đỡ không, sau đó nhắc cậu về thời gian thăm bệnh.
Quách Vị buộc phải về thôi.
Trước khi đi, cậu để lại một mảnh giấy nhỏ như lần trước.
“Đến giờ rồi, em về trước đây, anh thức dậy nhớ gửi tin nhắn cho em nha.”
Viết xong, cậu lại thêm vài nét nguệch ngoạc ở góc.
Phác họa hình ảnh một người với mái tóc hơi dài.
Bên cạnh là một người khác đang chu đôi môi siêu dài để hôn lên trán người đang nằm.
Vẽ xong, nghĩ ngợi một lát, cậu lại quẹt thêm vài nét ghi chú trên đầu hai nhân vật, lần lượt là “Công chúa ngủ trong rừng” và “Hoàng tử”.
Viết xong chê không đủ, còn thêm vương miện lên đầu nhân vật của mình.
Tất nhiên cũng phải trang trí ngôi sao lấp lánh xung quanh công chúa.
Sau khi nhét mảnh giấy vào tay Nguyễn Diệc Vân, cậu thận trọng khom người, đặt một nụ hôn thành kính lên môi Nguyễn Diệc Vân.
Đi ngang quầy dịch vụ, Quách Vị ngạc nhiên khi trông thấy dì Nguyễn.
Chẳng biết dì Nguyễn lấy từ đâu ra một cái ghế ngồi cạnh quầy, bấy giờ đang cắn hạt dưa tán dóc với chị y tá.
Nhìn đống vỏ bên kia, chắc đã ngồi lâu lắm rồi.
Nhớ đến tấm rèm lung lay vào mấy tiếng trước, tai Quách Vị đỏ bừng, ngượng đến mức không dám lên tiếng chào.
Dì Nguyễn trông thấy cậu lại chủ động lắm, cười tủm tỉm cầm một chiếc túi đi đến.
“Dì có mua ít trái cây cho cháu ăn trên đường nè.” Nói đoạn, dì đưa túi cho Quách Vị.
Quách Vị vội từ chối: “Dì đừng khách sáo thế! Cháu… cháu đi về chỉ mất không tới nửa tiếng, đâu thể ăn nhiều vậy được…”
Dì Nguyễn bật cười bởi câu nói thật thà của cậu: “Thế thì mang về phòng ăn, ăn không hết cứ chia cho bạn bè.”
“Nhưng…”
Dì Nguyễn vẫn dúi chiếc túi sang rồi nắm chặt tay cậu: “Đừng từ chối nữa, cũng đâu phải thứ gì quý giá, chỉ là chút lòng thành thôi, cháu nhận lấy nhé.”
Quách Vị do dự vài giây, gật đầu: “Cảm ơn dì ạ.”
Dì Nguyễn cười vui vẻ: “Đi đường cẩn thận.”
Quách Vị xách chiếc túi nặng trịch đi đến thang máy, một lúc sau, tiếng cười nói của dì Nguyễn và chị y tá loáng tháng vang lên sau lưng.
“Đúng vậy, thằng nhóc cứ nằng nặc đòi múc nước gội đầu, nên dì biết ngay chắc chắn là Tiểu Quách sắp đến.”
Quách Vị cúi đầu, cũng bật cười theo.
- -----oOo-----.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...