Mối Tình Đầu Hạn Định


Trước khi tới đây, Quách Vị đã nghiêm túc xây dựng hàng rào tâm lý.
Sau khi nghe cậu bộc bạch nội tâm, Nguyễn Diệc Vân vẫn hy vọng cậu có thể tới.

Đây là xuất phát từ sự tín nhiệm, cậu không thể làm anh thất vọng.
Cậu phải trở thành một người bạn trai chu đáo, Nguyễn Diệc Vân cần người bầu bạn, vậy cậu sẽ ở bên cạnh anh.

Ngoại trừ việc này ra, cậu đều sẽ không làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng nếu Nguyễn Diệc Vân cũng yêu cầu cậu hôn anh.
Vậy thì nụ hôn của cậu, cái ôm của cậu, cả nhiệt độ cơ thể của cậu đều sẽ cho anh.
Ai có thể từ chối người mình yêu chứ?
Cách đó một bước xa chính là giường ngủ.

Quách Vị trong lúc hỗn loạn cậu nghĩ rằng để tránh việc xấu hổ là phải mượn phòng tắm của anh nên đã cố ý tắm trước rồi.

Quả nhiên đây là quyết định chính xác.
Nhưng chuyện gì cần xảy ra thì vẫn phải xảy ra.
Quách Vị ngồi ở mép giường, trong lòng từng trận hoảng hốt.

Nguyễn Diệc Vân nằm ở phía sau cậu, đắp chăn, lộ ra bờ vai và chiếc cổ sạch sẽ, híp mắt nhìn cậu.
“Em không buồn ngủ à?,” Anh hỏi Quách Vị, “Lại đây, ôm một cái.”
Quách Vị quay đầu cười với anh: “Em ngồi một lát đã.

Anh cứ ngủ đi, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Nguyễn Diệc Vân lắc đầu: “Vậy anh sẽ thức cùng em.”
Anh nói xong, từ trong ổ chăn vươn cánh tay ra, kéo tay Quách Vị lại.
Tay anh thực ấm, khi cầm thực thoải mái.
Quách Vị sợ anh cảm lạnh, cũng không muốn anh cố gắng thức khuya, cuối cùng đành thành thành thật thật chui vào ổ chăn.

Vừa mới nằm yên, Nguyễn Diệc Vân lập tức vươn tay cánh tay ôm cậu, muốn đem thân thể của mình cùng của cậu dán chặt vào nhau.

Quách Vị không khỏi né tránh sang một bên, nhanh chóng đến gần mép giường, lung lay sắp rớt xuống đất.
“…… Có chuyện gì?,” Nguyễn Diệc Vân oán giận, “Em cách anh xa như vậy làm cái gì?.”
Quách Vị vội vàng lắc đầu, khẩn trương xê dịch về phía trước.
Nguyễn Diệc Vân nhìn cậu, duỗi tay sờ hai má cậu: “Cảm giác không tốt sao?”
Quách Vị vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Sao có thể như vậy được chứ, em …… em là……”
“Anh cũng cảm thấy rất tốt,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Em đừng nghĩ nhiều.”
Quách Vị nhếch môi, cố gắng nặn ra một cười với anh.
Cậu quả thật có chút tự làm khó chính mình, nhưng không chỉ là vì cảm thấy thất vọng về chuyện bản thân thiếu kiên định.

Quá rõ ràng, Nguyễn Diệc Vân đối với hết thảy mọi việc đều có thể chấp nhận, lại còn vô cùng chủ động, đã mang đến cho cậu một trải nghiệm vui vẻ.

Đôi bên tình nguyện, cậu cũng không nên đắn đo câu nệ như vậy.
Nhưng điều làm cậu đắn đo là một điều khác.
Lúc trước trong sách giáo khoa cũng không có đề cập tới, nhưng hầu hết đại đa số mọi người đều ngầm chấp nhận một suy nghĩ.
Bình thường mà nói, Beta khẳng định so với Omega lớn một chút.
…… Nhưng sao lại thế này chứ???
Thân thể Nguyễn Diệc Vân nóng nóng, Quách Vị nằm ở bên cạnh anh, tâm lại lành lạnh.
Cậu đối với chính mình sinh ra nghi ngờ mãnh liệt.
Tuy rằng trước giờ cậu cũng chưa từng đối với chỗ đó của mình nảy sinh ý niệm tự mãn, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy kích cỡ của chính mình ít nhất cũng coi như là bình thường.
“Nghĩ cái gì vậy?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
Âm thanh anh mềm mại, mang theo ý tứ làm nũng cực kỳ rõ ràng, khiến người ta rung động.
Quách Vị nghiêng đầu nhìn về phía anh, trong lòng có một nghi hoặc mãnh liệt nhưng không các nào nói ra: Của anh vì cái gì lại to như vậy chứ?!
Cậu thậm chí một lần bởi vì cảm thấy thẹn muốn đem cái của mình giấu đi.
Đêm nay, cậu ngủ cũng không yên giấc.
Nửa đêm, Quách Vị bị Nguyễn Diệc Vân nằm ở bên cạnh cứ trằn chọc mãi làm cho tỉnh giấc.
“Sao vậy, lại không thoải mái à?” Cậu hỏi.
Nguyễn Diệc Vân lắc đầu, dùng giọng điệu mang theo nét ủ rũ khàn khàn nói với cậu: “Không có việc gì, ngủ ngon.”
Quách Vị tuy không yên tâm, nhưng thật sự quá mức buồn ngủ, rất nhanh lại một lần nữa ngủ say.
Một lúc sau, Nguyễn Diệc Vân động tĩnh nhỏ rất nhiều.
Cho đến hừng đông, Quách Vị trước khi đồng hồ báo thức vang lên mở mắt ra, Nguyễn Diệc Vân an tĩnh mà ngủ ở bên cạnh người cậu.

Sau khi ngây ra vài giây, ngực Quách Vị lập tức bị cảm giác hạnh phúc mãnh liệt đánh úp tới muốn hôn mê.
Cậu nghiêng người qua, mang theo nụ cười hôn hôn trán Nguyễn Diệc Vân.

Nguyễn Diệc Vân ngủ thật sự ngoan, hoàn toàn không có bị kinh động đến.
Quách Vị thật cẩn thận điều chỉnh một chút góc độ, nghiêng người, ngây ngốc nhìn dáng vẻ Nguyễn Diệc Vân ngủ say.
Cả đêm hôm qua miên man suy nghĩ quá nhiều, cho đến giờ phút này, cậu mới chậm chạp nhận ra, trong lòng vì những chuyện xảy ra hai người mà cảm thấy vui sướng nhảy nhót cùng thỏa mãn tột cùng.
Thật tốt nha, cậu nghĩ, như này thật tốt.
Nếu có thể, cậu muốn cứ tiếp tục ngắm nhìn như thế này cho đến khi Nguyễn Diệc Vân tỉnh lại.

Bọn họ còn có thể trao nhau một nụ hôn trào buổi sáng, lại cùng nhau đứng ở trước gương rửa mặt.
Đáng tiếc, Quách Vị buổi sáng có tiết học.
Nguyễn Diệc Vân ngủ đến đặc biệt sâu.

Quách Vị xuống giường mặc quần áo, rồi đi vào phòng vệ sinh súc miệng rửa mặt, anh đều không hề tỉnh giấc.
Rời đi trước, Quách Vị để lại Nguyễn Diệc Vân một tờ giấy, cố ý nhét vào lòng bàn tay Nguyễn Diệc Vân, mong anh vừa tỉnh tới là có thể lập tức nhìn thấy.
—— Em đi học trước, tỉnh lại thì gửi tin nhắn cho em.

Mơ đẹp!
Ở một góc tờ giấy, cậu đơn giản vẽ hai cái hình người nho nhỏ ngây ngốc, dẩu miệng môi dính vào nhau.

Cái người bên phải tóc ngắn một chút, chính là cậu, còn người bên trái tóc hơi dài, chính là Nguyễn Diệc Vân.
Cậu ở xung quanh Nguyễn Diệc Vân vẽ bốn cái biểu tượng lấp lánh, ý tứ là phi thường đẹp, phi thường loá mắt, phi thường lóe sáng.
Khi cậu theo đường cũ từ cửa sổ rời đi, trong lòng lại nảy ra ý tưởng thú vị.
Nguyễn Diệc Vân như là công chúa tóc dài, ở trong tòa tháp, buông xuống bím tóc để cậu trèo tới rồi hẹn hò.
Cậu vốn dĩ chỉ là một người qua đường Giáp bình thường nhất, bởi vì được nàng công chúa yêu mà may mắn mà trở thành một chàng hoàng tử.
Bởi vì còn phải chạy về phòng ngủ lấy sách vở tài liệu, cậu đến muộn năm phút.

Trước ánh nhìn chằm chằm đám đông hô to báo cáo điểm danh, vừa bước vào trong phòng học, tất cả đã tràn ngập tiếng xì xào bàn tán.

Sau khi ngồi xuống bên cạnh Vương Đồng, quả nhiên nghênh đón sự trào phúng như dự liệu.
“Ông anh này của tôi ơi, cả đêm hôm qua cậu đi chỗ nào phóng túng vậy?”
Quách Vị mặt đỏ hồng, hướng hắn cười cười, tiếp theo lập tức móc ra sách vở rồi bò ra bàn.
“Chậc chậc chậc,” Vương Đồng cau mày, thò mặt qua, vừa hỏi vừa cười hề hề, “Cảm giác thế nào hả?”
“Hả?” Quách Vị mạnh mẽ giả ngu, “Cái gì thế nào? Chú đang nói cái gì đấy?”
“Không có thiên phú thì đừng có diễn,” Vương Đồng khinh thường, “Ngày hôm qua không phải chú ở cùng Nguyễn Diệc Vân sao? Đừng nói là các chú chỉ đơn thuần đắp chăn bông nói chuyện phiếm.”
Quách Vị đỏ mặt không nhìn hắn: “Cũng gần giống như vậy thôi.”
Tuy nói rằng có vài phần thân mật, nhưng cũng chỉ là cho đối phương sờ sờ, cũng không có phát sinh chuyện như Vương Đồng ám chỉ.
Ở toàn bộ trong quá trình, Nguyễn Diệc Vân mang đến cho cậu rất nhiều khoái cảm tốt đẹp cùng vui sướng.

Nhưng những chuyện đó cậu không muốn chia sẻ với ai, cũng cho rằng không cần thiết phải rêu rao với người ngoài.
“Không phải chứ, có người ngồi sẵn vào lòng mà tâm chú vẫn tĩnh, chú là Liễu Hạ Huệ à?,” Vương Đồng vẻ mặt hoài nghi, “Vô lý, mặt chú đã đỏ thành cái mông con khỉ rồi, không có việc gì sao phải thẹn thùng như thế?”
“Hỏi cái gì mà hỏi,” Quách Vị dùng khuỷu tay huých hắn một cái, “Biến thái! Cút đi! Cút đi!”
Vương Đồng ho khan một tiếng, lại thêm nhỏ giọng thì thầm, nói: “Nghe nói Omega ở phương diện kia đặc biệt…… Cái đó, có phải là sự thật không?”
“Cái nào?” Quách Vị tò mò.
Vương Đồng cũng có chút ngượng ngùng: “Chính là, chỗ khác với Beta chúng ta ấy, thời điểm chạm một chút vào, chỗ đó liền nước sẽ lập tức dòng suối nhỏ chảy ra.”
Quách Vị chớp mắt hai cái.
Tuy rằng cũng không muốn nói tới, bộ não của cậu vẫn theo bản năng bắt đầu nhớ tới.
Cũng không có việc đó đâu nhỉ?
Thậm chí toàn bộ trong quá trình ngàu hôm qua cậu hoàn toàn không có điều gì khiến cho cậu chú ý.

Đương nhiên, cậu căn bản chưa từng động đến cái chỗ tương tự như vậy.
Tóm lại cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý lắm.
Quách Vị còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, di động trong túi quần rung lên một chút.

Cậu nhanh chóng lấy ra, quả nhiên là Nguyễn Diệc Vân đã gửi tin nhắn cho cậu.
—— Chào buổi sáng! Có chịu nghe giảng không vậy?
Quách Vị trả lời tin nhắn đồng thời dùng khuỷu tay huých vào Vương Đồng, nhỏ giọng nói: “Đừng có nghĩ lung tung!”
Cậu lập tức soạn tin nhắn trả lời.
—— Có chứ!
Nguyễn Diệc Vân cũng trả lời rất nhanh.
—— Vậy có nhớ anh không?
Cậu cười cười đánh chữ.
—— Đương nhiên cũng có!
Một bên lại truyền đến tiếng Vương Đồng tặc lưỡi “Chậc chậc chậc”.

Quách Vị không để ý tới hắn.
Giữa trưa, hai người đương nhiên lại ngồi cùng một chỗ để ăn cơm.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, nhìn Nguyễn Diệc Vân trước mặt, Quách Vị luôn có cảm giác bầu không khí giữa hai người có chút thay đổi.
Rất khó dùng từ ngữ nào để miêu tả chính xác, nhưng Quách Vị cảm thấy, đó là một loại cảm giác ngọt ngào, tốt đẹp.
“Đêm qua sau đó anh có còn tỉnh dậy thêm lần nào nữa không?” cậu hỏi Nguyễn Diệc Vân.
“Có,” Nguyễn Diệc Vân gật đầu, “Nhưng khi nhìn thấy em ở bên cạnh, lập tức an tâm, liền ngủ thiếp đi rồi.”
Quách Vị cảm thấy rất vui vẻ vì mình thực sự có ích, gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi!”
“Còn em, ngủ ngon không?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.

Truyện Teen Hay
“Ngon chứ, rất ngon mà,” Quách Vị nói, “Vậy…… Nếu anh cần, về sau em cũng có thể……”
Cậu nói xong thì xấu hổ, sợ Nguyễn Diệc Vân hiểu lầm, cho rằng cậu ngày hôm qua trải nghiệm quá thích thú, mà đâm ra ăn ngon biết vị, lại nhanh chóng muốn thêm vài lần nữa.
Mà cậu không cách nào phủ nhận, mặc dù mình lo lắng cho Nguyễn Diệc Vân rất nhiều, nhưng quả thật có ôm chút tâm tư như thế.
Trải nghiệm tuyệt vời, làm gì có ai không muốn nếm lại lần nữa.
“Được thôi,” Nguyễn Diệc Vân cười với cậu, “Về sau nếu anh ngủ không ngon, nhất định sẽ gọi em.”
Chỉ là ngày hôm nay thì anh chưa cần.
Quách Vị trong lòng hơi cảm thấy hơi mất mát, nói: “Vậy thì càng tốt!”
“Ừm,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Em thật tốt.”
Sau đó, Nguyễn Diệc Vân lại không hề nhắc tới việc này.
Bọn họ theo thường lệ mỗi ngày gặp mặt, thường xuyên cùng nhau ăn cơm, nếu có thời gian cũng sẽ ở hẹn buổi tối đi tản bộ.

Nguyễn Diệc Vân thường xuyên có biểu tinh thần không tốt, nhưng Quách Vị hỏi, anh lại không muốn thừa nhận.
Quách Vị lo lắng anh ngủ vẫn không yên giấc, chủ động đưa ra muốn ở bên cạnh anh, nhưng cũng bị từ chối.
“Thường xuyên như vậy, lỡ như bị phát hiện ra thì không tốt,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Tóm lại là có chút nguy hiểm.”
Anh nói rất có lý.
Quách Vị không thể không thừa nhận, sau đó âm thầm thổn thức.
Công chúa tóc mây Rapunzel không cần cậu, vậy cậu không còn là chàng hoàng tử nữa.
Quách Vị buồn bực mấy ngày, khi đứng ở trong WC trong lòng bỗng nhiên nảy ra một cái dấu chấm than.
Sau hôm đó vì sao Nguyễn Diệc Vân lại không muốn cậu tới nữa?
Cậu có thể âm thầm cảm thấy sốc Nguyễn Diệc Vân - “Vì sao lại lớn như vậy”.

Vậy Nguyễn Diệc Vân cũng có thể đang chửi thầm - “Tại sao lại nhỏ như vậy” được mà?
Quách Vị mồ hôi đổ như mưa hạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận