Muốn giải thích tất cả mọi chuyện cho bạn cùng phòng hiểu rõ ràng cũng không phải là việc khó.
Bọn họ sáng chiều ở chung một năm rưỡi, sớm đã hiểu đối phương tới tận gốc rễ, tình cảm hòa hợp.
Kim lão đại tuy bản thân đối với Nguyễn Diệc Vân luộ có lòng ngưỡng mộ bấy lâu nay nhưng không vì thế mà ghét bỏ Quách Vị, cũng đương nhiên hiểu con người cậu như thế nào, vô cùng tín nhiệm.
Quách Vị nói đại khái ngọn nguồn, hắn liền không còn hoài nghi, còn có chút thở dài.
Hắn chỉ vào ảnh chụp Quách Vị đứng hôn môi cùng Nguyễn Diệc Vân, vẻ mặt thổn thức: “Anh nghĩ cần cho mình một chút thời gian để tự tỉnh khỏi giấc mộng này.”
“Nghe theo lời chú kể, mối quan hệ giữa Nguyễn Diệc Vân với Trần Nhất thì cũng gần giống như là quan hệ của anh với chú phải không?” Vương Đồng nói.
“Chắc là có chút giống,” Quách Vị nói, “Bọn họ quen biết nhau từ rất lâu rồi, trước kia là hàng xóm cạnh nhà.”
Đây là chuyện mà Nguyễn Diệc Vân vừa nói lúc ăn cơm khi nãy.
Anh cùng Trần Nhất quen biết từ nhỏ, bắt đầu từ hồi học lớp bốn mãi cho đến cấp ba, đều ở hai nhà đối diện.
Hai người qua đi tuy không cùng giới tính, nhưng là vẫn cùng một độ tuổi, khi tới kỳ nghỉ thường xuyên chơi đùa với nhau.
“Bọn họ còn chơi với nhau tới mười năm, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau cả ngày, nếu có chuyện gì cho dù là nhỏ xíu thôi cũng làm gì còn chỗ cho tôi chen chân,” Quách Vị nói, “Trần Nhất người là người rất tốt nha, sau khi nhận ra anh còn đặc biệt đưa anh về trường học.”
Lời này của cậu có một nửa là nói cho chính mình nghe, nghe xong về sau trong lòng cũng có thể tự cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Anh hiểu rồi,” Kim lão đại vỗ đùi, “Cậu ta khẳng định là nhìn chằm chằm gương mặt Trần Nhất kia lâu ngày, mắt thẩm mỹ cũng tự thấy mệt mỏi, đối với các thể loại đẹp trai chết lặng, mới có thể bắt đầu thưởng thức một ít loại vẻ đẹp khác!”
“Chú mới là loại vẻ đẹp khác!” Quách Vị lớn tiếng bác bỏ, “Anh ấy tại sao lại không phải vì thưởng thức tâm hồn anh chứ!”
Kim lão đại lớn tiếng cười nhạo cậu một hồi, vừa muốn mở miệng chế diễu, Lão Tam ngồi im lặng bên cạnh một lúc lâu đột nhiên thở dài: “Đồng chí Tiểu Quách của chúng ta tính tình quá là tốt rồi, phóng khoáng tới như vậy, lại còn không biết mệt.
Kiểu người đẹp như cậu ta, loại cẩu liếm* gì còn chưa thấy qua, mặt khác thích kiểu người thành thật một chút cũng không kỳ quái.”
Quách Vị ôm ngực liên tục gật đầu: “Chuẩn chuẩn, không sai, có đạo lý!”
Vương Đồng vẻ mặt lo lắng: “Vậy chú có muốn đi giải thích một chút không?”
Quách Vị đã suy nghĩ cặn kẽ, dùng tài khoản của mình ở viết xuống bình luận ở dưới bài đăng mới nhất trên "Confession".
—— Tôi là Quách Vị, sự việc hôm nay hoàn toàn là hiểu lầm, Trần Nhất với Nguyễn Diệc Vân chỉ là ở nói đùa, bọn họ là bạn tốt.
Gửi xong sau một lúc lâu không thấy ai phản ứng.
Cho tới một giờ sau, rốt cuộc nhận được câu trả lời từ một người xa lạ.
—— Quách Vị? Ai thế?
Quách Vị thực bi thương.
Trong trường học nơi nơi đều là truyền thuyết về cậu, mà bản thân cậu là ai thế mà hoàn toàn không có ai biết.
Như vậy không có khả năng làm sáng tỏ mọi chuyện.
Cậu suy xét có hay chăng cũng nên nghiêm túc soạn một đoạn văn bản rồi đăng lên.
Trước khi đặt bút viết, cậu quyết định đi dò hỏi góc nhìn của Nguyễn Diệc Vân một chút.
Vừa mới gửi liên tiếp mấy bài đăng qua cho Nguyễn Diệc Vân, hình như là đồng thời, Nguyễn Diệc Vân cũng gửi tới một tấm hình.
Quách Vị còn chưa có click mở, phía dưới theo sát nhảy ra một cái đoạn tin tức.
—— Ha ha ha ha ha ha ha không đến chín centimet ha ha ha ha ha ha Tôi cúi đầu nhìn ngón út của mình.
Trong nữa giây ngắn ngủi Quách Vị mới chớp đôi mắt một cái, chụp hình cùng tin nhắn đồng thời nhanh chóng bị thu hồi, chỉ để lại hai hàng chữ màu xám thông báo trên hệ thống.
Quách Vị gửi sang một cái meme vò đầu bứt tai, Nguyễn Diệc Vân rất nhanh trả lời.
—— Gửi nhầm.
—— Anh gửi cái gì cho em vậy, gửi lại em xem.
Quách Vị nhớ lại một chút hình ảnh thu gọn mới vừa rồi nhìn thấy, lại liên tưởng đến đoạn tin nhắn đính kèm, lập tức đưa ra một cái kết luận.
—— Vừa rồi chính là ảnh chụp màn hình anh tự chụp à, anh đã xem rồi hả?
—— Anh vốn dĩ là định gửi cho ai?
Nguyễn Diệc Vân yên lặng thật lâu, không có trả lời.
—— Trần Nhất à?
Quách Vị lại hỏi.
Lại đợi vài phút, Nguyễn Diệc Vân rốt cuộc bắt đầu gõ chữ, một lát sau gửi tới tin nhắn mới.
—— Những bài đăng đó quá nhạt nhẽo, thật là loại người nào cũng có, có chuyện gì là liên quan đến họ đâu, một đám chỉ được cái tưởng tượng phong phú, thật chịu không nổi
Quách Vị hết sức tán đồng.
—— đúng vậy, thật bó tay
—— Anh vừa rồi là muốn gửi cho Trần Nhất phải không?
Nguyễn Diệc Vân lại im lặng vài giây, gửi tới một cái biểu tượng siêu cấp dễ thương.
—— Chỉ là muốn nói đùa một chút với cậu ta thôi
Quách Vị tâm trạng có chút phức tạp.
Đối tượng Omega của cậu cùng thanh mai trúc mã Alpha công khai trêu đùa, thấy vậy cậu không ít thì nhiều cũng có chút cảm giác lạc lõng.
Mấy ngày qua nỗ lực làm lơ rất nhiều lần, nhưng cậu hiện tại không thể không thừa nhận, chính mình đối Trần Nhất có một chút dấm chua.
Truyện chỉ được đăng ở wordpress và wattpad tên meo40cm vui lòng tìm đọc hàng chính chủ để ủng hộ mình.
Thật là kỳ quái, cậu rõ ràng hoàn toàn tín nhiệm Nguyễn Diệc Vân, đối Trần Nhất trong lòng cũng có hảo cảm, lại còn so đo này nọ mấy việc nhỏ.
Cậu không thích bộ dạng này của bản thân mình, cố tình kiềm chế cũng không được, cảm xúc không khỏi thấp thỏm.
Quách Vị một lúc lâu không lên tiếng, Nguyễn Diệc Vân lại gửi tới tin nhắn.
—— Tên kia thật đáng khinh, lúc nào cũng chọc giận anh, anh lần này cũng phải chọc lại cậu ta
—— Cùng em nói chuyện phiếm, không thèm để ý tới cậu ta!
Quách Vị hít sâu một hơi, đối với di động mạnh mẽ nặn ra một nụ cười, giữ nguyên vài giây rồi mới bắt đầu đánh chữ.
—— ha ha ha câu nói thật sự là thái quá, chuyện này thật sự là cậu ta dính phải tai bay vạ gió
Nguyễn Diệc Vân lập tức đáp lại.
—— Đều là do chuyện do cậu ta gây ra, cậu ta xứng đáng bị như vậy.
Chúng ta mới gọi là tai bay vạ gió
Quách Vị còn đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, Nguyễn Diệc Vân đã lại gửi tới một tin nhắn.
—— Hiện tại em có tiện nhận điện thoại không?
Quách Vị do dự vài giây, bò xuống giường, lò dò trong bóng tối bước vào WC, ngồi ở trên nắp bồn cầu tám chuyện điện thoại với Nguyễn Diệc Vân.
Truyện Teen Hay
“Em hiện tại chỉ có thể nhỏ giọng nói chuyện.” Cậu hạ thấp âm thanh nói với Nguyễn Diệc Vân ở đầu dây bên kia.
Nguyễn Diệc Vân cũng học bộ dạng của cậu, đem âm thanh hạ xuống thấp một chút: “Không sao, có thể nghe rõ.
Cũng không có vấn đề gì, chính là có chút nhớ em."
Chúng ta vừa mới tạm biệt được hai tiếng thôi mà.” Quách Vị nói.
“Tách nhau ra hai phút anh đã bắt đầu nhớ em rồi,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Bây giờ anh đang nhớ em đây này.”
Quách Vị ôm điện thoại, cúi đầu, nở nụ cười.
Lúc này đây, mọi thứ đều là xuất phát từ sự chân thành.
Hắn lại nhớ lại hai người phân biệt trước trao đổi kia rất nhiều cái hôn môi, ngọt ngào cùng ấm áp lại lần nữa từ ngực trào ra tới, làm hắn tinh thần dần dần thả lỏng, những cái đó hơi phiền não cũng tùy theo tiêu tán.
Cậu càng trở nên vui vẻ.
“Em cũng rất nhớ* anh.” Quách Vị nói.
“Muốn** anh làm cái gì?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
*Từ nhớ và từ muốn trong tiếng trung đều dùng chung là 想 /xiăng/.
Vấn đề này có một chút kỳ quái, Quách Vị tự hỏi trong chốc lát, mới đáp: “Muốn anh - cái người ở đây này, muốn cùng anh ở bên nhau.”
Nguyễn Diệc Vân lại hỏi: “Ở bên nhau làm cái gì?”
Quách Vị ở trong tối mà vẫn còn đỏ mặt.
“…… Làm cái gì đều được mà.” Cậu nói.
Nguyễn Diệc Vân không thuận theo không buông tha: “Ví dụ như?”
“Ngồi cùng nhau nói chuyện, ăn cơm, nắm tay tản bộ,” Quách Vị nói, “…… Linh ta linh tinh gì đó.”
“Hết rồi?”
“…… Không thể nói mà.” Quách Vị nói
Nguyễn Diệc Vân âm thanh mang theo vài phần ý cười: “Vì sao vậy?”
Quách Vị lẩm bẩm: “Đã nói ra thì càng muốn hôn hôn, nhưng hiện tại lại không hôn được.”
Nguyễn Diệc Vân cười càng thêm rõ ràng: “Anh bảo em cùng anh đi vào, em lại không chịu.
Em hoàn toàn có thể cùng anh ở đây lúc này mà.”
Quách Vị lập tức nuốt nước miếng: “Không tốt lắm đâu!”
“Không có ai phát hiện đâu,” Nguyễn Diệc Vân nói được thực nhẹ nhàng, thực mê hoặc, “Chỉ có chúng ta biết, ai nói là không tốt chứ? Em? Hay là anh?”
“……”
Quách Vị rõ ràng cảm nhận được nội tâm mãnh liệt dao động.
Nếu cậu vừa rồi thật sự đi theo Nguyễn Diệc Vân chuồn êm vào ký túc xá của anh, hiện tại hai người bọn họ liền có thể ở cùng nhau.
Bọn họ có thể mặt đối mặt nói chuyện, có thể dễ dàng mà chạm vào nhau, ở bất luận thời khắc nào cũng có thể ôm hôn.
Quách Vị càng ngày càng có quá nhiều suy nghĩ trong đầu, cậu muốn ngăn lại, nhưng không hề tác dụng.
Thân thể cậu vì thế hơi hơi nóng lên.
Mới cách đây không lâu, bọn họ vừa từng có một nụ hôn sâu.
Quách Vị môi lưỡi vẫn nóng dư âm lưu lại vô cùng tốt đẹp.
“Em nghĩ cái gì thế?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“…… Em muốn ngủ.” Quách Vị nói.
“Muốn ngủ cùng nhau?” Nguyễn Diệc Vân lại hỏi.
“……”
Quách Vị không nói.
Nguyễn Diệc Vân im lặng một lát, vô cùng rõ ràng cười ra tiếng: “Ừ, cũng không còn sớm.
Ngủ ngon, mơ đẹp.”
“Anh cũng vậy,” Quách Vị nói, “Ngủ ngon.”
Nói xong, hai người đều rơi vào im lặng, nhưng không ai chủ động cắt đứt cuộc trò chuyện.
Cứ như vậy đã qua vài giây, bên tai lại lần nữa truyền đến tiếng Nguyễn Diệc Vân cười.
“Đang đợi cái gì thế?” Hắn hỏi.
Quách Vị sờ sờ lên hai má đang nóng bừng của mình, hỏi: “Có thể giống lần trước hôn em một cái được không?”
Lập tức, đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh mềm mại lại ướt át, mang theo chút mờ ám có thể làm người ta nhớ tới hình dạng đôi môi của Nguyễn Diệc Vân cùng âm thanh kèm theo đó.
“Cảm ơn.” Quách Vị nói.
“Còn gì không,” Nguyễn Diệc Vân hỏi, “Còn có muốn cái gì nào?”
Quách Vị trong đầu lại có càng nhiều ngôn từ không thể nói, làm cậu cảm thấy xấu hổ cũng làm cậu thấy trào dâng cảm giác hưng phấn.
“Nói cho anh biết đi,” Nguyễn Diệc Vân tiếp tục nói, “Anh đều có thể làm vì em.”
Giọng điệu anh mềm nhẹ dịu dàng, mang theo sự trong sáng cùng chân thành tha thiết, khiến Quách Vị trong nháy mắt vô cùng hổ thẹn.
“Đã không còn gì nữa, em, em ngủ đây, anh nghỉ ngơi sớm một chút! Ngủ ngon!”Cậu nói xong, vội vàng ngắt điện thoại.
Sau đó, cậu không thể không ngồi im tại chỗ một lúc lâu.
Rốt cuộc khi đứng dậy, nhận được một tin nhắn Nguyễn Diệc Vân gửi tới.
—— Ngủ ngon, giá như đêm nay anh có thể mơ thấy em là được rồi
Quách Vị cầm di động, yên lặng trở lại phòng ngủ, chui vào ổ chăn, đem chính mình cuộn chặt trong chăn.
Một lát sau, cậu một lần nữa cầm lấy di động, bật màn hình, tự ngơ ngác nhìn chằm chằm dòng chữ kia.
"Nếu có thể mơ thấy em là được rồi."
Ở trong lòng nhắc lại một lần, cậu giống như đồ ngốc nở một nụ cười.
Muốn mang theo phần ngọt ngào tốt đẹp trong giờ khắc này lập tức tiến vào giấc mộng, muốn mơ thấy Nguyễn Diệc Vân.
Cậu buông di động, nhắm mắt lại.
Ý thức rất nhanh trở nên mờ nhạt.
Trong cơn mê, trong đầu cậu hình như xuất hiện một vài dấu hỏi nho nhỏ, nhắc nhở cậu có vẻ đã quên mất chuyện gì đó.
Là chuyện gì nhỉ?
Cậu vốn dĩ gửi cho Nguyễn Diệc Vân một tin nhắn, hình như là tính toán nói tới chuyện gì đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...