Biệt thự Tô gia, trêи dưới hết thảy có ba tầng, tầng một là đại sảnh phòng bếp cùng trụ sở người hầu, tầng hai là phòng ngủ chính của bọn họ, tầng ba thì là một sân chơi cỡ nhỏ, có bànbóng bàn, thiết bị vận động, phòng chơi, tầng cao nhất còn có một bể bơi.
Đối với ít đại gia tộc mà nói, biệt thự này có lẽ nhỏ một chút, nhưng chỉ với bốn người Tô gia, cũng dưsức.
Nghĩ đến nội dung nói chuyện phiếm vừa rồi dưới lầu, mẹ Tô sắc mặt hiện lên mấy phần sầu bi cùng bực bội, đứng trước của phòng Nhan Tiểu Á rất lâu, rốt cục gõ cửa phòng của cô: “Tiểu Á, là dì, con mở cửa được không?” mẹ Tô đợi một hồi lâu, cửa mới răng rắc một tiếng, mở ra.
Nhan Tiểu Á vẫn còn mặc quần áo lúc ăn cơm, tóc có chút lộn xộn, hốc mắt ửng đỏ, nước đọng lây dính tóc bên thái dương, hiển nhiên là rửa mặt rồi mới mở cửa, nên chậm trễ lâu như vậy.
Cho nên..
.
Đây là khóc sao? Mẹ Tô trong lòng càng không được thư thản, cũng may loại tâm tình này bị bà cố nén xuống, không biểu lộ ra.
“Dì có thể vào nóichuyện không?”
“Dì mời vào.” Nhan Tiểu Á lui lại một bước, đợi đến mẹ Tô vào phòng rồi mới đưa tay đóng cửaphòng lại.
Mẹ cô sinh sống trong trấn nhỏ, không hiểu được cách ăn mặc, mặc vừa quê lại xấu, làn da vàng như nến, dáng người mập ra, khắp khuôn mặt đều là nếpnhăn, cùng mẹ Tô quả thật khác biệt;
Mẹ Tô cho dù là phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, dáng người vẫn như cũ tinh tế nhẹ nhàng như thiếu nữ, tóc ngắn cắt thời thượng xinh đẹp chạm vai, trang dung tinh xảo, làn da trắng nõn, đồ mặc ở nhà vừa vặn, nhìn bộ dáng giống như chỉ ngoài ba mươi.
Rõ ràng hai người lúc nhỏ là bạn thân, cùng nhau chơi đùa đến lớn, nhưng sao vận mệnh lại hoàn toàn khác biệt đến vậy?
“Tiểu Á, con hôm nay tâm tình không tốt sao?” Mẹ Tô che miệng khẽ cười một tiếng, uyển chuyển ám chỉ nói: “Lúc ăn cơm con đột nhiên đứng lên, làm chúng ta giật cả mình,Nhược Nhược vừa trở về, dì còn tưởng rằng là con không thích con bé?”
Nhan Tiểu Á coi như có ngốc, cũng rõ lời này mình không thể không hiểu.
Cô dụi dụi mắt vành mắt,miễn cưỡng cong khóe môi: “Làm sao lại thế? Chị Nhược Nhược ôn nhu lại xinh đẹp, con vẫn luôn chờ mong có một người chị gái như vậy, chị ấy trở về con cao hứng còn không kịp nữa là? Con lúc ấy chỉ là.
.
.”
Cô cắn cánh môi, đem người nào đó ra gánh tội thay: “.
.
.
là nghĩ đến Gia Huy, giữa trưa cãi nhau với anh ấy, con.
.
.
con rất khó chịu, nên không nhịn được, thật có lỗi.”
“Gia Huy là con trai,tại sao lại có thể cùng con cãi nhau chứ, quá mức, hôm nào dì giúp con nói với nó một chút .” Những lời này mặc dù có hơi vụn, nhưng dầu gì cũng được xem như lý do.
Dù sao cũng mấy đứa con nít choai choai này, mẹ Tô cũng không muốn náo động đến tất cả mọi người khó xử.
Càng quan trọng hơn là, bà cùng mẹ của Nhan Tiểu Á, tình cảm thật sự rất tốt,bà lúc nhỏ trong nhà nghèo, không có tiền đi học, là đối phương cho bà mượn.Cái này ân tình, mẹ Tô một mực đều ghi tạc trong lòng.
Hiện tại phát đạt, mẹ Nhan nói muốn đưa con gái đến đây học, bà liền đáp ứng, đồng thời cẩn thận chămsóc.
Con gái mình vừa trở về, liền đem Nhan Tiểu Á đưa ra bên ngoài ở, kiểu này không phải là kết thân, mà là kết thù.
Không chỉ là như thế, vòng tròn thượng lưu một khối to như vậy, tin tức này truyền ra, người ngoài biết về sau, sẽ nói Nhược Nhược nhà bà không độ lượng, hẹp hòi ghen tị.
Thời gian chỉ còn lại một năm, có thể bình an vượt qua là tốt nhất.
Lời tuy nói thế, mẹ Tô đối với NhanTiểu Á lại nhịn không được xa cách mấy phần, vật chất không cắt xén, thái độ mặc dù nhìn nhiệt tình, nhưng không đối đãi dễ dàng tùy ý như người trong nhà.
“Không cần, dì, con với Gia Huy chỉ là náo loạn, mâu thuẫn nhỏ, không cần.
.
.
Làm phiền dì.” Nhan Tiểu Á sắc mặt trắng nõn hiện lên một tầng đỏ mỏng, phảng phất giống như thẹn thùng.
Mẹ Tô trong lòng run lên,do dự một hồi lâu, mới thận trọng mở miệng: “Tiểu Á con với Gia Huy, hiện tại đang.
.
.
Yêu đương sao?”
“Ai? con biểu hiện rõ ràng như vậy sao?” Mẹ Tô nghe xong đã cảm thấy đau đầu, người khác đem con gái giao phó cho bà, kết quả dĩ nhiên làm cho cô yêu sớm, vẫn đang học lớp mười hai chuyện này đầu trọng hàng đầu.
“Tiểu Á, dì nói, cónhững lời chắc con không thích nghe.” Bà uyển chuyển khuyên nhủ:”Con còn là một học sinh, hiện tại lấy học tập làm trọng, đến tương lai lên đại học, lại tìm bạn trai cũng không muộn.
“Nhìn thấy thần sắc lo lắng của cô, mẹ Tô lại vội vàng nói: “Đương nhiên, dì tin tưởng con cùng Gia Huy đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, chỉ là các con tuổi còn nhỏ, tuyệt đối đừng làm ra chuyện không thể vãn hồi.” Nghĩ đến mình đã từng xem qua mấy tin tức học sinh mang thai, bà liền tê cả da đầu.
“Dì con biết, dì yên tâm.”
Nhan Tiểu Á Trong lòng đối với chuyện yêu đương này, người kháckhuyên can căn bản nghe không vô, chỉ cảm thấy đối phương thật là phiền, khônghiểu tâm tình của mình.
Lời đã nói đến nước này, mẹTô không tiếp tục lưu lại, bà để Nhan Tiểu Á nghỉ ngơi sớm một chút, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Khi đi ngang qua gian phòng Tô Nhược, mẹ Tô do dự một chút,thận trọng đẩy cửa ra, chỉ thấy đèn trong phòng đã tắt, khuôn mặt tinh xảo của cô nằm trêи giường, ánh trăng sáng xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào trong phòng,chiếu sáng hình dáng nhu hòa của cô.
Mẹ Tô chậm rãi lộ ra mỉm cười, tiếng nói nhu hòa: “Ngủ ngon, bảo bối, mơ mộng đẹp.”
***
Ánh sáng ban mai, xua tan đi màn đêm hắc ám.
Nghỉ ngơi cả đêm Tô Nhược dụi dụi con mắt, che miệng ngáp một cái, đi chân trần đạp trêи thảm mềm, một tay lấy màn cửa nửa che nửa chặn gian phòng kéo ra, ngày mùa thu ánh nắng chiếu vào trong phòng.
“Thời tiết thật tốt a!” Tô Nhược nói thầm, nhìn về phía cây phong đỏ hồng trong vườn, ánh mắtnhìn ra xa chút xíu, cuối cùng rơi vào hậu phương làn xe rộng lớn.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, quần jean, ngồi trêи chiếc xe đạp màu đen nhanh chóng chạy thẳng qua,tựa hồ là phát giác được ánh mắt cô gái, đầu của hắn hướng lên nhìn một cái,cách ánh nắng, Vi Phong, vườn hoa, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp.
Trông Hắn tuổi không lớn, không khác mình là mấy, mang một cặp kính gọng vàng trênmặt, tóc chải vuốt chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ, tuổi còn nhỏ, đã có mấy phần bộ dáng người trưởng thành, ưu nhã lại cấm ɖu͙ƈ, mắt phượng hẹp dài hết lần này tới lần khác, lại cho hắn thêm mấy phần lạnh lẽo, đa tình.
“Coi như không tệ, là hình mẫu lý tưởng của ta.” Tô Nhược nhịn không được cảm thán nói.
Hệ thống: “.
.
.
Lục Diệc Viễn thế giới bên kia đâu?”
“Ngô! Mặc dù ngay từ đầu như Hoa Hoa Công Tử không đứng đắn, nhưng người này cũng không tệ lắm á!” Tô Nhược cẩn thận nghĩ nghĩ, vừa tiếp tục nói: ” đặc biệt thích vẻ bề ngoài mà thôi, không cần quá để ý.”
Xuyên áo ngủ cung đình màutrắng cô gái quay người rời khỏi bệ cửa sổ, đi vào phòng rửa mặt.
Góc rẽ dưới lầu, Sở Cẩn đẩy đẩy mắt kính trêи sống mũi, đôi mắt thâm thúy, như sâu khôngthấy đáy, hắn nhìn hướng bệ cửa sổ bên trêи một chút, quay người đạp xe đi.
Lúc Tô Nhược đi xuống lầu vào phòng ăn, Nhan Tiểu Á đã đi học, cha Tô cũng đi làm, bên trong chỉ còn lại mẹ Tô cùng Tô Kiêu, hai người bọn họ gặp Tô Nhược, sắc mặt thoáng chốc nở rộmỉm cười rực rỡ.
“Nhược Nhược lại đây,mau ăn cơm, ăn xong mẹ dẫn con đi dạo phố.
Anh con phụ trách xách đồ.” Tô Nhược ngồi trêи ghế,nhìn về phía Tô Kiêu: “Anh hai hôm nay không đi làm sao?” “Anh xin nghỉ.
“Hắn lý trực hùng hồ nói.
Tô Nhược trong lòng được ủ ấm, biết hắn là đặc biệt vì chính mình mới ở lại, cô nhấp một hớp sữa bò, nghĩđến thân ảnh nào đó, không khỏi hiếu kì mở miệng: “Lại nói, chúng ta nơi này, sẽ có người chạy xe đạp sao?”
Đế Đô giá phòng tấc đất tấc vàng, có thể ở biệt thự ở đây, gia cảnh tuyệt đối không tệ.
“Xe đạp?” Mẹ Tô nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nhược Nhược người con nói là một nam sinh có đúng không, dáng dấp cao cao, mang theo mắt kính, giống như người trưởng thành.”
“Ân.” Cô gật gật đầu, “Mẹ biết ạ ?”
“Đó cũng là hàng xóm của chúng ta rồi~ Nhược Nhược con không nhớ sao? Lúc nhỏ Sở Cẩn thường xuyên đến tìm con chơi, nhét cho con bánh kẹo, đứa nhỏ này siêu đáng yêu.”
Tô mẹ dừng lại một lát, “Đáng tiếc Nhược Nhược con bảy tuổi năm đó, hắn hình như đi theo ông mình xuất ngoại, năm ngoái mới trở lại đây tiếp tục đi học, còn học cao trung cùng Tiểu Mạt.” Lúc nhỏ gặp qua? Trong đầu Tô Nhược suy nghĩ hồi lâu, đềukhông có kết quả lắc đầu: “Không nhớ gì cả.”
“Dù sao khi đó con còn nhỏ, không nhớ rõ cũng bình thường.” Tô Kiêu tựa hồ nghĩ đến cái gì trêи mặt vui sướиɠ, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Anh cho hai người xem hình chụp, muốn xem không?”
“Tốt!”
“Em chờ anh một chút a!”
Tô Kiêu bước nhanh chạy lên lầu, từ trong phòng, ngăn tủ bị khóa lấy ra một quyển album ảnh, lại tranh thủ thời gian xuống lầu, giống như dâng hiến trân bảo đưa cho Tô Nhược: “Đây đều là ảnh chụp anh chụp em khi còn bé, để cho em tìm xem a.”
Bên trong ảnh chụp có chút xưa cũ, nhưng bảo tồn rất tốt, cũng không có dấu hiệu ố vàng biến chất.
Đứa bé từ lúc mới bắt đầu,chậm rãi trưởng thành, bên trong phần lớn là ảnh chụp một mình Tô Nhược, ngẫu nhiên trộn lẫn với Tô Kiêu, cha mẹ ra ống kính ít càng thêm ít, lúc lật đến một nửa, bên trong đột nhiên nhiều hơn một thân ảnh.
Cùng chàng trai ưu nhã cấm ɖu͙ƈ buổi sáng có chút khác biệt, trong tấm ảnh Sở Cẩn ước chừng sáu tuổi, T-shirt màu xanh da trời cùng quần đùi, đứng ở bên cạnh Tô Nhược, nụ cười xán lạn đưa tay chữ V.
Khi còn bé cùng nguyên chủ là bạn bè, sau khi lớn lên lại cùng nhân vật chính là hàng xóm, bề ngoài gia thế đều bất phàm.
Tô Nhược nhăn mũi, thật kỳ quái a! Một người như vậy, bên trong nguyên tác kịch bản, dĩ nhiên cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện qua.
Phảng phất là trống rỗng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...