Editor: thuytinhpky
Cận Lực yên lặng, nguyên nhân là Lôi tổng đã yêu đơn phương đem người ta trở
thành vật sở hữu riêng của chính mình.
“Tóm lại tôi nhất định không để cho việc này diễn ra.” Lôi Ngự Phong đóng lại tất cả các tài liệu cùng với những tấm ảnh, không cho Quan Dạ Kì nhìn thấy các ảnh chụp đó.
“Được rồi cứ làm theo ý của cậu.” Cận Lực đáp ứng nói.
Lôi Ngự Phong một mạch đi thẳng ra ngoài cũng không quay đầu nhìn ba người bọn họ đang ở trong phòng.
“Tôi muốn nhìn xem một chút người nào lại thần bí đến như vậy, có thể làm cho Lôi thành ra như thế vậy?” Quan Dạ Kì tò mò muốn biết về người này.
“Không thể nói được.” Cận Lực lực bất tòng tâm không thể nói ra, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chuyện gì cơ mật sao? Lôi không phải là có dự tính làm chuyện này kinh thiên động địa chứ? Thần thánh phương nào đáng giá để cho Lôi tự thân ra tay vậy?”
Lôi Ngự Phong ở trên thương trường không từ thủ đoạn ngay cả xã hội đen cũng nể vài phần, nhất là vừa mới bắt đầu tiến hành giai đoạn khai thác thị trường, quả thực làm mọi người nghe thấy đều sắc biến, quá ư sợ hãi, nếu chạy chậm, chỉ có một kết cục rất bi thảm.
“Cậu đừng nói dọa người, nghiêm túc mà nói, miễn cưỡng có thể nói là chữ tình.”
Cận Lực cảm thán nói.
“Chẳng qua hiện tại không phải mùa xuân, cái gì tình, tôi đang rất bận, vốn đang dự tính đi Hokkaido nghỉ phép.”
“Lạc, chẳng lẽ cậu không hiếu kỳ?” Quan Dạ Kì không hỏi ra được nguyên nhân, quay đầu hỏi Lạc Dịch một mực yên lặng không lên.
“Cậu có dự tính làm như thế nào?” Lạc Dịch không để ý đến cậu ta, chỉ ngẩng đầu nhìn Cận Lực hỏi.
“Có một câu nói, tiền có thể giải quyết tất cả.” Cận Lực đưa hai tay ra. “Lôi đã ra lệnh tôi không dám không nghe, chỉ có thể lấy tiền ra giải quyết, nếu không được việc tôi đành phải tự mình giải quyết.”
“Nói thật cậu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ cậu lại là luật sư hạn sao nữa? Nhất định mọi việc sẽ thuận lợi.”
“Này có được tính là an ủi tôi không?” Cận Lực cười khổ: “Không bằng nói giúp người ta giải quyết một số chuyện phiền phức là công việc của tôi.”
Lạc Dịch từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, thu xếp tài liệu trên bàn, đứng lên, nhàn nhạt nói:“Chúc cậu may mắn.”
“Cảm ơn.”
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, để lại Quan Dạ Kì đang suy nghĩ mờ mịt không hiểu, ở đó kêu to:“Này! Các cậu đang làm cái gì? Nói như thế nào tôi một chữ cũng không hiểu?”
Đáng tiếc một người phong lưu như Quan bác sĩ đây lúc này đối mặt không phải
một đám nữ sinh trẻ tuổi, mà là hai người bạn thân không coi ai ra gì, không người nào để ý kháng nghị của mình, thực đáng buồn.
Màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm xa hoa, lộng lẫy đang bắt đầu mở màn.
Đúng 9 giờ trong quán bar “Cho người chung tình” Nguyễn Y Nông mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng với váy đen tôn lên vẻ đẹp mộc mạc khả ái, cô đang đứng ở quầy tính tiền nói chuyện với người luôn luôn chiếu cố cô trong công việc để nói lời tạm biệt.
“Anh A Ken, em ngày mai không đến đây làm việc.”
“Thật không? Em đã nói chuyện với ông chủ chưa?” A ken không vui đành lòng hỏi.
“Ông chủ nói nếu sau này cần, em có thể trở lại bất cứ lúc nào.” Cô mỉm cười nói.
“Đây là chỗ không thích hợp với em, nếu có gặp khó khăn thì nhớ quay lại đây anh sẽ giúp em giải quyết việc ở đây, nhưng em hãy tìm một chỗ tốt hơn nơi này.” A Ken nghiêm túc dặn dò cô.
“Em biết rồi, cám ơn anh A Ken, sau này gặp lại.” Nguyễn Y Nông mỉm cười hướng A Ken khoát tay.
“Sau này gặp lại! Nhớ trở về tìm anh!”
“Vâng.”
Từ cửa sau của quán bar đi ra, Nguyễn Y Nông một mình đi trong con hẻm nhỏ, trời thật sự rất tối, mờ nhạt, so với ánh đèn đường huy hoàng lúc nãy so với nơi này thật sự là hai thế giới trái nghịch.
Trên đường người đi đường rất ít, đột nhiên phía bên đường có hai người đi theo cô, một thanh niên nhìn cô huýt sáo nói:"Cô em, cùng anh uống một ly!” Nguyễn Y Nông không để ý đến, cúi đầu, bước nhanh để đi ra con hẻm nhỏ.
Không biết từ khi nào đột nhiên xuất hiện một người con trai mặc áo đen thân hình gầy yếu, từ phía sau mạnh mẽ bắt lấy tay cô!
“A!” Nguyễn Y Nông hét lên một tiếng, sợ tới mức toàn thân lông tơ đều dựng thẳng lên, hoảng sợ ra sức giãy dụa.
“Tiểu mỹ nhân, cho thúc thúc sờ một chút, chỉ sờ một chút, được không? Được không?” Người nam nhân toàn thân dơ bẩn, với hơi thở làm cho người ta có cảm giác buồn, một tay che của nàng miệng, một tay kia hạ lưu sờ soạng bộ ngực của cô.
“Không!” Nguyễn Y Nông sống chết chống cự người đàn ông ở phía sau tập kích, đánh hắn đá hắn, tiếc rằng chỉ như bọ ngựa đá xe.
Quần áo ở trên người đã bị hắn xé rách!
“Tiểu mỹ nhân, thúc thúc mỗi ngày đều muốn cô, mỗi ngày đều chờ mong cô xuất hiện, thúc thúc rất thích cô......” Hắn phát ra âm thanh rên rĩ hạ lưu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...