Mối Tình Đầu Của Giáo Bá

Ngu Trà không nghĩ đến Lục Dĩ Hoài sẽ nói những lời này, cô nhìn chung quanh phát hiện mọi người đang nhìn chằm chằm cô mà hóng chuyện.

Đặc biệt là Đường Hiểu Thanh đang tức giận kia.

Nếu bị người khác nói "Cậu xứng đáng sao?" ở trước mặt như vậy, cho dù người có tốt đến mấy cũng nhịn không được huống chi là người không có kiên nhẫn.

Sắc mặt Đường Hiểu Thanh tái xanh, chỉ trích nói: "Lục Dĩ Hoài, nói những lời như vậy đáng mặt là đàn ông sao?"

Lục Dĩ Hoài không hề để ý đến cô ta, liền đẩy xe lăn đi qua khỏi người cô ta.

Đường Hiểu Thanh tức giận đến cả người đều run, trong nháy mắt nghĩ ra một ý nghĩ ác độc, hơi đưa chân về phía trước muốn làm cho anh vấp ngã.

Lúc Ngu Trà nhìn thấy liền hú hồn cả người, "Cậu muốn làm gì?"

Cô đi đến muốn đẩy xe lăn cho Lục Dĩ Hoài nhưng cũng đã muộn một bước, bánh xe lăn đã cán vào chân của Đường Hiểu Thanh.

Nước đã đến chân nhưng Đường Hiểu Thanh vẫn sợ cho nên liền rút chân về, nhưng bởi vì không kịp đã bị bánh xe sượt qua một chút.

Cô ta đau đến mức ngồi chồm hỗm trên đất rồi hét to: "Lục Dĩ Hoài, với bộ dáng bây giờ của cậu chỗ nào cho cậu có tính khí lớn như vậy, cả đời chân của cậu cũng sẽ không tốt lên được nữa, cả đời này cậu chỉ có thể ngồi trên xe lăn, cậu chính là một người tàn phế."

"Ui da -------" Người ở xung quanh sợ đến ngây người.

Đợi đến lúc nói xong, mặt của Đường Hiểu Thanh đã trắng thêm nữa rồi.

Trái tim Ngu Trà như bị ai nắm lấy.

Lục Dĩ Hoài ngừng lại, dùng con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm người đang ngồi trên đất, đáy mắt đã trở nên lạnh lẽo.

Anh như vậy làm Đường Hiểu Thanh càng sợ hãi, trắng mặt ngồi co quắp dưới đất, lúng túng một đỗi lâu cũng không lên tiếng.

Ngu Trà nhỏ giọng nói: "Cậu đừng nghe cậu ta nói bừa."

Hôm qua bác sĩ nói có thể đứng lên được, làm sao có thể là nói dối.

"Tớ, Tớ..." Đường Hiểu Thanh hiểu ra, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy, "Lục Dĩ Hoài, tớ... tớ vừa mới bị ngốc, tớ không có cố ý..."

Cô ta nghĩ đến nhà họ Lục, trái tim lại trở nên nặng nề.

Tần Du không nghĩ đến Đường Hiểu Thanh sẽ nói như vậy, lúc này cười lạnh một tiếng bổ sung cho đầy đủ câu: "Sợ là tự nói ở trong lòng rồi."

Trước đây còn nghĩ rằng chỉ là cao ngạo một chút, không nghĩ đến tâm tư lại sâu như vậy, may là không có giao thoa gì.

Tô Ngọc cũng mở miệng nói: "Ngốc con mẹ gì mà ngốc, ngốc mà còn đi rủa người khác, tôi thấy cậu là người bị tâm thần đó."

Bị doạ một cái liền giống như một người ngốc.

Lục Dĩ Hoài lạnh nhạt nói: "Đi thôi."

Ngu Trà muốn nói cái gì nhưng nhìn thấy tay đặt trên tay vịn của anh như là đang dùng rất nhiều sức, mu bàn tay tái nhợt đã có gân nổi lên.

Không giống với biểu cảm bình tĩnh trên mặt.

Trong lòng Ngu Trà căng thẳng rồi lại có chút đau, cô nắm chặt tay vội vã cuống cuồng hỏi: "Cậu có sao không?"

Đường Hiểu Thanh cũng không ngẩng đầu lên: "Nhìn tôi như là không có chuyện gì sao?"


Ngu Trà không hiểu nhưng vẫn ăn ngay nói thật: "Tôi không có hỏi cậu, cậu hung dữ như vậy làm gì?"

Quần chúng vây quanh xem đang khiếp sợ cũng không nhịn được cười.

Tần Du và Tô Ngọc bị Ngu Trà làm cho bất ngờ, không nghĩ đến chị dâu nhỏ còn có bản lĩnh làm cho người khác tức giận như vậy, Đường Hiểu Thanh tức đến mức muốn nổ tung luôn rồi.

Ngu Trà ngồi xổm trước mặt Lục Dĩ Hoài, kiểm tra trái phải rồi run giọng hỏi: "Cậu có chỗ nào không thoải mái không?"

Lục Dĩ Hoài đưa tay sờ đầu cô, trái tim cũng đã dao động, "Không có."

Nhưng mà chắc hẳn là phải vậy, xe lăn của anh không phải là dạng bình thường, hơn nữa đưa chân ra cũng không có khả năng làm người ngồi trên xe ngã xuống.

Anh đã bắt gặp được ý cảnh giác Đường Hiểu Thanh trong ánh mắt của cô.

Trong lòng Lục Dĩ Hoài trở nên ấm áp, anh nói: "Đi ăn cơm."

Ngu Trà "à" lên một tiếng, nhanh chóng đẩy xe lăn rời khỏi nơi thị phi, bọn Tần Du cũng nhanh đi theo, để lại một câu nói ở đó ----

"Đừng có tự mình đa tình."

Mãi cho đến lúc ra khỏi nơi đó, Ngu Trà mới nhịn không được mà quay đầu lại nhìn, thấy Đường Hiểu Thanh đã đứng lên, chiếc váy xinh đẹp đã nhiễm phải bụi bẩn.

Cô ta nhìn về phía bọn họ, nhưng không biết là ánh mắt đó như thế nào.

Ngu Trà không hiểu tại sao bọn họ phải làm thế với Lục Dĩ Hoài, nhất là hành động kê chân đó, cô hoàn toàn không thể chịu đựng được.

"Chị dâu nhỏ thật là lợi hại." Tần Du thấy cô không nói gì, trêu chọc nói, "Sức chiến đấu chuẩn quá trời quá đất."

Ngu Trà nói, "Cậu đừng gọi tớ như vậy."

Tần Du lắc đầu, "Không được, Lục ca sẽ đánh tớ."

Nghe thấy lời này Ngu Trà liền nhìn về phía Lục Dĩ Hoài, đối diện với ánh mắt của anh cô lại nhanh chóng dời đi.

Lục Dĩ Hoài hỏi: "Muốn ăn gì?"

Ngu Trà lắc đầu một cái.

Vốn là cô muốn đến nhà ăn ăn với bọn Lâm Thu Thu, phỏng chừng bây giờ các cậu ấy cũng đã đến nơi rồi.

Cô lấy di động gửi tin nhắn, Lâm Thu Thu trả lời các cô đã đến nhà ăn, bảo cô tự mình giải quyết.

Cô tắt di động, nhỏ giọng nói với anh: "Cậu không cần tin lời Đường Hiểu Thanh nói, hôm qua bác sĩ Khương đã nói rồi, cậu sẽ tốt lên."

Lục Dĩ Hoài "ừ" một tiếng.

Ngu Trà nói: "Sau này có gặp cậu ta thì đừng nhìn."

Lục Dĩ Hoài nhìn về phía cô, "Được."

"Đồng ý rồi thì không được quên." Lúc này tảng đá trong lòng Ngu Trà mới được gỡ xuống, cô thở ra một hơi.

Tần Du và Tô Ngọc đứng ở một bên cảm thấy thật là đau răng.


-

Chuyện ở cửa lớp một lúc trưa rất nhanh đã truyền khắp trường, những người đi ăn cơm sớm không thấy được cũng bị người khác mô tả cái hình ảnh sinh động đó, cơ hồ cả buổi chiều toàn trường đều bàn tán về việc này.

"Trước đây không nghĩ đến Đường Hiểu Thanh lại ác độc như vậy."

"Dám nói như thế trước mặt Lục Dĩ Hoài, cậu ta cũng to gan thật, nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc kia của cậu ta đi."

"Tớ nghe nói hình như cậu ta xin nghỉ về nhà rồi, không chừng sẽ không học ở đây nữa, không biết là có chuyển trường hay không."

"Không xin nghỉ thì buổi chiều dám lên học mới là lạ."

Tên của Ngu Trà cũng theo đó mà truyền trong trường, rất nhanh toàn trường sẽ biết em gái của Ngu Minh Nhã đi ăn cơm với Lục Dĩ Hoài.

Tất cả mọi người cho rằng bọn họ đang yêu đương.

Sau khi bàn tán sôi nổi thì tất nhiên Ngu Minh Nhã cũng biết việc này.

Vốn người cản trở lớn nhất của cô ta là Đường Hiểu Thanh, cô ta không cao không đẹp bằng Đường Hiểu Thanh, thế nhưng danh tiếng lại tốt cho nên mới lấy được danh hiệu hoa khôi của trường.

Đường Hiểu Thanh vừa đi, tất cả ánh mắt đều quay lại lên người Ngu Minh Nhã.

Ngu Minh Nhã cảm thấy thật vui vẻ.

Hôm qua sau khi về nhà cô ta nói chìa khoá bị Ngu Trà làm mất rồi, tất nhiên ba mẹ sẽ xoi mói Ngu Trà một trận, bọn họ nói tối nay sẽ đến đây vừa lúc có thể đưa Ngu Trà về.

Nghĩ đến chuyện này Ngu Minh Nhã lại hừ một tiếng.

Cô ta ra ngoài trường mua một cái bánh kem, định bụng làm thế nào có thể lừa được Ngu Trà về nhà.

Buổi tối lúc tan học Ngu Trà đã bị Thượng Thần kéo đi rồi.

"Chị của tớ có việc muốn tìm cậu." Thượng Thần nói: "Nếu như cậu không đồng ý thì cứ trực tiếp từ chối, không cần phải để ý mặt mũi của tớ."

Ngu Trà không hiểu ra sao. "Chuyện gì vậy?"

"Đến rồi sẽ biết."

"Được rồi."

Chị gái của Thượng Thần tên là Thượng Từ Từ, ăn mặc vô cùng thời thượng, tóc được cắt ngắn. Cô đang ở ngoài trường đợi các cô liền gọi mấy ly trà sữa.

"Chào các em, chị là chị của Thần Thần."

Các cô gái ngoan ngoãn nói: "Chào chị ạ."

Thượng Từ Từ xua tay, "Việc này là chị làm phiền các em, là chị nhờ Thượng Thần đưa đến đây, lúc đầu Thượng Thần cũng không muốn."

Nghe vậy sắc mặt Thượng Thần có chút khó xem.


Ngu Trà nhìn cô, "Có liên quan đến tớ sao?"

Thượng Từ Từ nói: "Lần trước Thượng Thần có đăng ảnh chụp chung của các em trên vòng bạn bè, sau khi nhìn thấy chị đã nghĩ đến tìm em rồi."

Lúc đó cô nhìn thấy liền đã động lòng rồi.

Một cô gái nhỏ yêu kiều xinh đẹp như thế biết tìm ở đâu ra, các cô muốn đi tìm người mẫu thích hợp còn rất phiền toái, nhìn người trước mặt này lại không giống vậy.

"Chị muốn nhờ em làm người mẫu cho cửa hàng của chị." Thượng Từ Từ sợ cô không đồng ý, lại bổ sung nói, "tạm thời cứu cấp lần này, sau đó tiền thù lao chị sẽ trả cho em!"

Dù sao cũng là bạn học của em gái mình, không nên bạc đãi.

Cô xếp trên bàn mấy bức ảnh thiết kế quần áo cùng với bản thảo, người có am hiểu về hội hoạ như Ngu Trà tự nhiên có thể nhìn được là đẹp hay xấu.

Oán giận lúc ấy của Thượng Thần cô vẫn còn nhớ rõ.

Lâm Thu Thu nhỏ giọng nói: "Những bộ quần áo này rất đẹp, tớ cũng muốn nhìn cậu mặc nó."

Tinh thần của Thượng Từ Từ bị tiếng trống này làm cho hăng hái hơn: "Những bộ quần áo này là do chị thiết kế, chị mở cửa hàng nguyên bản cho nên lần đầu đi tìm người mẫu tương đối khó khăn."

Thượng Thần ngồi ôm mặt ở bên cạnh nói: "Trà Trà, nếu như cậu không muốn thì có thể từ chối, không cần lo lắng đến chị của tớ."

Ngu Trà bị cô chọc cười, "Chụp một mình thì có thể rồi."

"Thật không?" Thượng Từ Từ trợn mắt, "Vậy lúc nào em rảnh rỗi, chị sẽ lập tức sắp xếp."

Ngu Trà suy nghĩ một chút: "Cuối tuần này được ạ."

Thượng Từ Từ thở phào nhẹ nhõm, vỗ bàn nói: "Được, em cứ yên tâm, sau này quần áo của em chị có thể tài trợ."

"Chị." Thượng Thần kéo kéo tay áo cô, nhỏ giọng nói: "Trà Trà không thiếu quần áo của chị, cậu ấy sẽ không nhận đâu."

Cô đã sớm biết quan hệ của Ngu Trà với nhà họ Lục, không nói đến Ngu Trà, nhà họ Lục cũng sẽ không thể để cho cô mặc quần áo bình thường ở bên ngoài.

Lúc này Thượng Từ Từ mới hiểu ra.

-

"Người đi đâu hết rồi?"

"Không thấy, bọn họ nói vừa tan học là Ngu Trà đã đi ra ngoài."

Ngu Minh Nhã cầm bánh kem đứng trước cửa lớp, thấy trong lớp chỉ còn lại mấy người, trong lòng lại thiếu kiên nhẫn cho nên quyết định ở chỗ này đợi Ngu Trà về lớp.

Cuối cùng đợi cả một giờ.

Ngu Minh Nhã cùng hội chị em bị bạn học lớp năm chụp ảnh lại rồi gửi cho Ngu Trà: "Chị của cậu đang đứng ở ngoài đợi cậu này."

Ngu Trà hỏi: "Lúc nào vậy?"

"Lúc tan học đến giờ, hình như chưa ăn cơm tối mà cũng chưa chịu rời khỏi, nhất định phải đứng đó như một cái rễ cây."

Ngu Trà: "..."

"Sao vậy?" Lâm Thu Thu thấy sắc mặt cô không đúng, "Có phải Đường Hiểu Thanh kia làm ra chuyện gì rồi không?"

Sau khi cô nghe kể chuyện lúc trưa, vả lại Ngu Trà kể luôn chuyện cậu ấy nghe được ở nhà vệ sinh một lần. Cô đều khiếp sợ, không ngờ vẫn còn có người tâm tư nặng đến thế.

Ngu Trà lắc đầu nói: "Cậu ta đã về nhà, là Ngu Minh Nhã đứng đợi ở bên ngoài phòng học."

Thượng Thần nói: "Tớ thấy Ngu Minh Nhã đến lớp mình nhất định không phải là chuyện gì tốt, không chắc là sẽ lại làm ra cái gì, cậu đừng nên đồng ý."

Ngu Trà khẽ cười, "Tớ sẽ không như vậy đâu."


Rất nhanh chủ đề từ trên người cô ta chuyển sang người khác, mỗi khi các cô gái ở cạnh nhau thì sẽ không bao giờ thiếu chủ đề để nói.

Mà Ngu Minh Nhã đợi cả một buổi tối cũng không thấy người, trái lại là bản thân mình bị đói lả, hội chị em đứng cùng cũng cảm thấy không vui. TRUYENFULLLADOANCAP

"Minh Nhã, đừng đợi nữa, tớ đói bụng lắm rồi."

"Đúng thế, vì cậu mà chúng ta không được ăn cơm tối, tớ đói bụng sắp chết rồi."

"Khi nào tặng cũng được mà."

Sắc mặt của Ngu Minh Nhã cũng khó xem, bị bọn họ nói như thế chỉ có thể từ bỏ, "Được rồi, tan học tớ sẽ quay lại đây."

Lúc về lớp cô ta vẫn cảm thấy tức giận, chỉ còn mấy phút nữa là vào tiết nên không kịp ăn cơm tối, chỉ có thể ăn một ít đồ ăn vặt.

Cô ta lên Weibo lướt xem một ít tin tức của bộ phim vườn trường thanh xuân tuổi mười tám mà cô ta diễn rồi tương tác với các diễn viên khác một chút.

Sau đó lại đăng trạng thái lên Weibo -----

Vốn dĩ là muốn đưa bánh kem cho em gái nhưng kết quả đợi cả buổi tối cũng không thấy, xem ra đêm nay phải để bụng đói mà học tiết tự học tối rồi.

Cuối tuần bộ phim chiếu mạng kia sẽ phát sóng cho nên đang ở giai đoạn tuyên truyền. Cô ta mua năm mươi nghìn fans trên Weibo, thế nhưng thật sự thì cũng chỉ có một đến hai trăm người.

"Cậu còn có em gái sao?"

"Đừng đợi em gái nữa, hẳn là đã không để ý đến cậu rồi."

"Ăn bánh kem đi, đừng để lại cho cô ta."

"..."

Ngu Minh Nhã nhìn bọn họ chỉ trích Ngu Trà rồi chọn một ít bình luận để trả lời lại, cuối cùng tâm trạng phiền muộn cũng trở nên tốt hơn.

Cô ta cân nhắc một đoạn thời gian nữa lại đi mua một ít fans.

Ngu Minh Nhã lấy bánh kem ra ăn, ngon như thế nếu không phải vì mặt mũi, cô ta sẽ không đi mua mà tặng cho Ngu Trà.

Sau khi ăn bánh kem xong cô ta lại gửi tin cho ba mẹ: "Ban nãy Ngu Trà đi ra ngoài, buổi tối ba mẹ đến trường đi, chắc chắn nó sẽ không dám từ chối ở trước mặt nhiều người đâu."

Ngu Trà dám không nghe lời ba mẹ thì đó chính là đang tìm đường chết.

Sau khi Ngu Minh Nhã về lớp một phút thì Ngu Trà bọn cô cũng đi vào lớp.

Có bạn học nhiệt tình nói: "Một phút trước chị của cậu mới vừa đi, loại người như cậu ta ý tớ nhìn thấy là muốn trợn mắt, hình ảnh chân thật tiêu tan ảo ảnh."

Ngu Trà nói: "Là tại tớ không nói với chị ấy."

Bạn học nhiệt tình càng thấy Ngu Minh Nhã vô lý: "Nếu như cậu ta thật lòng muốn tặng cho cậu thì cũng có thể trực tiếp để lên bàn của cậu mà?"

Người bên cạnh phụ hoạ: "Không biết làm dáng cho ai xem nữa."

Ngu Trà không có nói nhiều với bọn họ nhưng vẫn nghe bọn họ căm phẫn, tâm trạng tốt lên một ít rồi đi về chỗ ngồi của mình.

Cô lướt qua lướt lại album ảnh, ảnh chụp cũng không tệ lắm.

Ngu Trà ăn đồ ăn vặt mà các cô mua cho đêm nay trước, chuẩn bị vẽ truyện tranh để lúc tối đăng lên Weibo.

Trải qua chuyện xảy ra lúc trưa nay, cô đã suy nghĩ nên vẽ cái gì ---- rồi liền vẽ cuộc sống hằng ngày của Lục Dĩ Hoài.

Cô muốn dùng truyện tranh để vẽ ra toàn bộ quá trình trị liệu của Lục Dĩ Hoài.

Từng bút từng bút chứng kiến dáng vẻ anh tốt lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui