“Đi thôi” - Thanh Bách bước tới kéo Mỹ An đứng dậy.
“Đi đâu bây giờ?” - Mỹ An hoang mang hỏi.
“Cứ đi thôi, cô không định ở đây tới trời tối chứ?”
Mỹ An nghe Thanh Bách nói cũng có lý, không chống đối nữa mà im lặng đi theo phía sau lưng anh.
Trời thì ngày một sụp tối, hai người lại càng đi càng mơ hồ, đường mòn lúc trước cũng không thấy nữa.
Mỹ An thở hổn hển, ngồi bệt xuống một tảng đá bên đường, lắc đầu nói:
“Tôi khát quá, không...!không đi nổi nữa” “Vậy ngồi nghỉ chút” - cổ họng Thanh Bách cũng đang khát khô cổ họng.
Không nói đến việc vất vả thoát khỏi cái xe bị lật kia, nãy giờ đi đi lại lại, còn là đường rừng, sức mấy cũng phải mệt lả.
“Mặt trời cũng không còn, chúng ta không đi tiếp được nữa đâu” - Mỹ An phân tích - “Hay là tôi hét lên như lúc nãy, anh cũng là nghe tiếng hét mà tìm tới, biết đâu có người cũng nghe được.”
Thanh Bách đang chăm chú nghe, cứ nghĩ Mỹ An sẽ nói điều gì đó thật có giá trị, cuối cùng chỉ có sự bất lực.
Anh vươn tay gõ đầu cô một cái:
“Cô có giỏi thì hét đi, cô hét được xa tới đâu, lớn tới đầu hả? Bây giờ cô nói chuyện còn không ra hơi, hét thêm mấy cái triệt để ngất tại chỗ luôn”.
Mỹ An vừa xoa đầu vừa tự kiểm điểm bản thân, sao cô lại nghĩ ra cái ý tưởng thiểu lộ như này chứ.
“Đêm nay bắt buộc phải ngủ lại đây rồi, tranh thủ còn sức đi tìm một nơi an toàn”
“Ngủ...!ngủ lại đây?” - Đầu óc Mỹ An chấn động một phen, cô vừa nghĩ tới đủ loại thứ kinh khủng trong rừng là run hết lên.
Thanh Bách nắm lấy tay cô kéo cô đứng dậy, nhẹ giọng an ủi:
“Không tệ như thể đầu nhưng nếu cô không nhanh chân lên thì đêm nay chúng ta phải ngủ với rắn, rết, sư tử..”
“Dừng!” - Mỹ An bấu chặt cánh tay anh - “Tôi nghe theo anh hết đừng có họ họa nữa”
Thanh Bách không nhịn được mỉm cười, xoa xoa đầu cô khen một tiếng “Ngoan”.
Mỹ An cứ ôm chặt lấy cánh tay Thanh Bách, anh bước tới đâu cô bước tới đó.
Phải nói là rơi vào hoàn cảnh này thì liêm sỉ không có chút giá trị nào hết, Thanh Bách bây giờ là phao cứu mạng của cô.
Dù anh có kiên quyết đẩy cô ra thì Mỹ An cũng liều chết ôm lấy.
“Chúng ta đi nãy giờ vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp sao?”
“Cô nói xem một chỗ thích hợp sẽ như thế nào?”
Mỹ An im bặt, cô biết thì cũng đâu có hỏi.
“Chỗ đó phải thoáng một chút, càng ít cây càng tốt, có một khoảng đá lớn bằng phẳng để nằm.
Như vậy chúng ta sẽ kiểm soát được những thứ có thể đột ngột xuất hiện xung quanh mình” - Thanh Bách giải thích.
“Thứ...!thứ đột nhiên xuất hiện đó là gì?” - Mặt Mỹ An tái đi.
“Chỉ là có thể thôi, đừng tự dọa mình” - Thanh Bạch lại vỗ vỗ đầu cô.
Thanh Bách đột nhiên dừng lại xem xét một cái cây rất lâu, sau đó còn cắn quả của nó nếm thử.
Mỹ An vươn tay đánh văng quả đó khỏi tay anh, khẩn trương nói:
“Trái trong rừng anh cũng dám ăn, lỡ có độc thì sao?”
Thanh Bách trầm mặc, anh có phải là cô đâu chứ, nếu không xem xét kỹ làm sao có thể cho nó vào miệng:
“Cô có thể đừng áp dụng IQ của mình lên người tôi không? Quả này ăn được, bên trong mọng nước có thể giúp cô bớt khát đó”
Mỹ An vừa nghe xong hai mắt đã sáng rực, vươn tay hái lấy hái để không chút ngần ngại cho vào miệng.
Trong lúc chờ Mỹ An hát một lượng lớn thì anh cũng đắn đo suy nghĩ, đây không phải cách cầm cự hết đêm nay.
Hai người cần tìm ra nguồn nước, sống hay suối đều được, ngủ cạnh đó cũng an toàn hơn.
“Nếu tôi nhớ không lầm, gần đây có một con suối, chúng ta đi lâu như vậy tại sao nghe được tiếng nước?"
“Tôi cũng không nghe” - Mỹ An nói: “Nhưng mà thực vật ở khu vực này tươi tốt hơn đoạn trước rất nhiều, chắc là mình đang đi gần nguồn nước
“Cuối cùng cũng nói điều có giá trị rồi” - Thanh Bách tỏ ra tán thưởng cô.
Hai người cứ theo hướng đó mà đi tìm, khi Thanh Bách thấy trái cây gì có thể ăn được thì sẽ dừng lại hái một chút.
Mỹ An được cung cấp năng lượng nên đã tươi tỉnh hơn.
Cuối cùng bọn họ cũng đã nghe được tiếng suối róc rách, hai người điên cuồng lần theo tiếng nước tìm đến nơi.
Bên cạnh suối có rất nhiều khoảng đó lớn bằng phẳng, Thanh Bách cuối cùng cũng thấy bớt căng thẳng hơn rồi.
Anh đỡ Mỹ An suối gần cuối lấy nước để uống, cả hai rửa mặt và tay chân, cảm thấy như được sống lại.
Thanh Bách thấy Mỹ An cởi giày ra để lộ đôi chân sưng đỏ, trong lòng có chút xót xa.
“Cô lại chỗ tảng đá ngồi đi, tôi đi tìm chút đồ giúp chúng ta chống đỡ đêm nay”
Thanh Bách đi loanh quanh kéo về rất nhiều cánh cây nhiều nhánh rậm rạp lá, anh thấy Mỹ An không chịu ở yên mà đi mò xuống suối lượm đá, nhíu mày nói:
“Đã bảo cô ngồi một chỗ rồi mà, tôi không có ở đây có gì nguy hiểm làm sao trở tay kịp”
“Anh cũng vất vả cả ngày rồi, tôi là gì được ngồi nghỉ để anh làm một mình” - Mỹ An cắn môi nói, cô cũng không muốn bị xem thành người vô dụng.
“Thế có biết gì không mà đi nhặt bừa đó?” - Thanh Bách khẽ cười.
“Cái này tôi biết nha, nhặt những hòn đá cuội có màu hơi xanh một chút, có thể dùng để tạo ra lửa được” - Mỹ An vênh mặt nói.
Thanh Bách gật đầu tỏ ra tán thành cho cô vui, anh trải mấy nhành lá mỏng đan xen với nhau như một tấm thảm trên nền đá.
Tiếp đến anh mất một lúc lâu xử lý đám đá cuội cùng với củi khô mới tạo ra được mồi lửa nho nhỏ.
Mỹ An nhìn thấy ánh lửa liền như quên đau mà nhảy lên, mau chóng chạy qua bỏ thêm cuội vào.
Ngọn lửa cuối cùng cháy bùng lên thắp sáng cả một vùng, Mỹ An cuối cùng có thể thả lỏng, cô ngồi bên đám lửa làm ấm cơ thể.
Thanh Bách ngồi bên cạnh nhìn cô, chốc lát lên nhìn lên bầu trời ngàn sao lấp lánh.
“Ngắm sao trong rừng đúng là trải nghiệm khác biệt”
Mỹ An bất lực nhìn anh, giờ phút này anh, giờ phút này còn có tâm trạng nhìn trăng nhìn sao.
“Anh nói coi đêm nay làm sao dám ngủ?” - Mỹ An có người lại.
“Cô cứ ngủ đi, tôi canh chừng cho” - Anh mỉm cười.
Không gian yên tĩnh đến lạ thường, ngoài tiếng côn trùng rủ nhau hòa ca trong đêm và tiếng tia lửa tí tách thì không còn gì nữa.
Mỹ An mệt mỏi tựa đầu vào vai anh, anh cũng vòng tay qua người cô ôm lấy để cô có tư thế thoải mái.
“Sao lúc nào anh cũng xuất hiện đúng lúc như này chứ?”
Thanh Bách im lặng, chính anh cũng không biết.
“Tôi thật sự rất tò mò người liên tiếp hại mình là ai, tôi rất muốn hỏi người đó có thấy mệt không? Phần tôi thì tôi mệt lắm rồi”
Thanh Bách xoa xoa vai cô an ủi, anh có thể nhận ra giọng nói đầy chua chát và đau khổ của cô.
“Cô có thể nói cho tôi nghe rốt cuộc cô đang tìm kiếm thứ gì ở Bách Niên không?”
Không nhắc thì tốt, nhắc đến liền như rách một đường trên bức màn mỏng manh Mỹ An vừa dựng lên.
Cô ngồi thẳng lại, lùi ra xa anh, không mặn không nhạt nói:
“Rồi một ngày nào đó tôi sẽ nói cho anh biết”
Thanh Bách biết ép cô nữa cũng vô dụng, lấy mấy trái dâu rừng đưa cho cô.
Mỹ An không từ chối, vừa ăn vừa thở dài:
“Bây giờ có thịt thì tốt biết mấy, tôi thèm thịt quá đi mất.
Bình thường thấy thịt có hơi ngán nhưng mới không ăn một ngày là muốn khóc luôn rồi”
“Sáng mai bắt cá nướng cho cô”.
“Bắt cá? Đến việc này anh cũng biết? Anh trước đây từng lạc trong rừng rồi hả?” - Mỹ An nhìn Thanh Bách với vẻ mặt khó tin.
“Đây là kỹ năng sinh tồn cơ bản, không ai dạy cô à?”
Mỹ An lắc đầu một cái không buồn suy nghĩ thêm.
“Hơ hơ hơ” - Thanh Bạch chỉ biết cười trừ mấy tiếng.
“Ngày mai chúng ta có thể thoát khỏi đây không?” - Mỹ An nhìn anh hỏi.
“Được, mặt trời lên, sẽ có đường đi” - Thanh Bạch lại xoa đầu cô, cái xoa đầu khẳng định rằng cô cứ tin vào anh.
Mỹ An ngả lưng lên tấm thảm bằng lá Thanh Bách làm, bình thản nhìn ngắm bầu trời phía trên.
Không lâu sau Mỹ An đã thiếp đi, bàn tay cô vẫn cứ nắm chặt lấy tay áo anh không buông.
Ánh mắt Thanh Bách có chút dịu dàng nắm lấy bàn tay ấy, anh cũng nằm xuống bên cạnh cô.
Thanh Bách nhìn khuôn mặt cô ẩn hiện dưới ánh trăng huyền ảo không nhịn được hôn lên chóp mũi cô.
Sáng hôm sau Mỹ An bị mùi thơm của thức ăn đánh thức, cô ngồi bật dậy nhìn thấy Thanh Bách đang nướng cá.
Cô nhìn xuống chân mình, có một đống lá cây gì đó đang được đắp lên bàn chân cô.
“Đây là cái gì vậy?” - Mỹ An cầm nó lên xem thử, chỗ sưng ở chân cô đã giảm bớt rất nhiều.
“Lá lốt, một vị thuốc nam, sáng tôi đi loanh quanh thì tìm được”
Mỹ An cùng anh cùng nhau ăn cá, cá là Thanh Bách bắt từ dưới suối, tự tay xử lý.
Mỹ An ăn một hơi ba con cứ như bị bỏ đói hơn một tuần chỉ không phải mới một ngày.
“Bình thường tôi thấy anh có bệnh sạch sẽ, không ngờ anh cũng lăn xả như này”
“Bệnh sạch sẽ với chết, nếu là cô, cô chọn cái nào?”
“Vậy nếu chúng ta không tìm được đường ra thì có thể trông chờ họ tới không?”
“Có thể, trễ nhất năm ngày sẽ tìm tới” - Thanh Bách nghiêm túc nhẩm tính.
Mỹ An vừa nghe năm ngày liền mếu máo, khóc không thành tiếng.
Đột nhiên có âm thanh sột soạt vang lên rất lớn, Mỹ An sợ hãi lui về phía sau Thanh Bách.
Thanh âm này ngày một lớn mà hình như không giống bước chân của con người.
“Là g...!gấu...”
“Mau nằm xuống!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...