Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp Mối Tình Đầu Hoang Phí
Thanh Bách cũng không ngủ được, vẫn còn đang ngồi ở phòng khách uống trà, nghe bên ngoài có tiếng xe mới đứng dậy ra xem thử.
“Là Mỹ An, cậu chủ, là Mỹ An đến đó” - Bác Hai lộ rõ vẻ vui mừng.
“Không được để cô ấy vào” - Thanh Bách nhẹ giọng ra lệnh.
“Cậu chủ, sao làm vậy được?”
Thanh Bách nhìn xuống bàn tay được quấn bằng trắng của mình lại nhớ tới lúc Mỹ An chạy đến bên lan can uy hiếp anh.
Nếu bọn họ còn day dựa theo cách nữa, không sớm thì muộn sẽ có một người bị tổn thương đến chết.
“Tôi nhắc lại, không được để cô ấy vào”
Mỹ An bước xuống xe nhìn cánh cửa đóng chặt, mấy
người làm và bảo vệ nhìn thấy cô chỉ lắc đầu.
Cô cười khổ xem ra là anh không muốn cho cô vào.
Mỹ An ngồi xuống nga trước cổng, cô không trách anh làm vậy.
Thật ra cũng do cô tự làm tự chịu, chính cô một hai đòi rời khỏi đây, giờ cô quay lại người ta hoàn toàn có lý do không cho cô vào.
“Cậu chủ, Mỹ An đã ngồi đó gần một tiếng rồi, sương đêm lạnh lắm Ngày mai cô ấy sẽ bị ôm mất” - Bác Hai sốt ruột đi ra đi vào nói.
Trong Thanh Bách bây giờ cũng không khá hơn bao nhiêu, Mỹ An ngồi ngoài đó bao lâu thì trong này anh cũng khổ sở bấy nhiêu.
Thanh Bách đang không ngừng thuyết phục bản thân rằng chỉ có như này mới là cách tốt nhất cho hai.
Nếu anh để mặt bản thân làm theo trái tim mách bảo thì có lẽ anh đã lao ra và điên cuồng hôn lấy Mỹ An.
Mỹ An nhìn ánh đèn trong nhà vẫn sáng, cô biết Thanh Bách vẫn còn thức, cô thật sự muốn thử xem khi nào anh sẽ bước ra.
Ông trời dường như muốn trêu đùa hai người, trút xuống một cơn mưa đêm hối hả.
“Mưa rồi.” - Mỹ An cũng không tìm chỗ trú, cô ngửa mặt lên trời để nước mưa rửa trôi đi những muộn phiền.
“Cậu chủ, cô Mỹ An đang dầm mưa kia kìa”
Thanh Bách nghiến răng, anh tất nhiên nhìn thấy ngoài trời đang mưa.
Từng cơn sóng trong lòng anh cũng đang dâng lên cuồn cuộn, anh sắp chịu không nổi nữa rồi.
“Bác Hai, lấy dù cho tôi” - Thanh Bách bật dậy.
Mỹ An đứng ngoài cửa ôm lấy hai đôi vai đang run rẩy của mình, cả người cô giờ ướt đẫm:
“Anh tuyệt tình như vậy sao?”
“Em điên rồi hay sao mà ở đây giờ này?” - Đông Quân lái xe chạy đến vội vàng ôm lấy cô, dùng áo che mưa rồi đưa cô vào trong xe.
Thanh Bách cầm theo một cây dù bước ra thì thấy chiếc xe đã lăn bánh rời đi, anh buông tay để cho cây dù rơi xuống, nước mưa cũng thi nhau mà trút xuống người anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...