“Sao anh lại đến đây?”
“Tôi đi xem nhân viên mình làm việc không được à?”
Trần Mỹ An ngoài lườm anh ra cũng không biết nên làm gì, cô không đoán được
là anh vô tình hay cố ý chạy đến đây nữa.
“Để cháu giới thiệu với ông đây là tổng giám đốc của bọn cháu Lưu Thanh Bách”
“Khách quý, khách quý, mau vào nhà đừng ở ngoài này nắng lắm” - Ông gật đầu cười nói với anh.
“Không nắng, thu hoạch xong hẵng vào” - Anh vừa nói tay cũng vừa lấy dụng cụ cùng ông hái hoa quả. Trần Mỹ An không khỏi mắt chữ A mồm chữ O, cô không ngờ được có một ngày sẽ thấy Lưu Thanh Bách một thân áo quần chỉnh tề mang theo giày da bạc triệu bước xuống đường đất lầy lội mà hái rau.
“Anh làm được không đó, không cần miễn cưỡng đầu, tôi giúp ông là được rồi” - Mỹ An ghé vào tai anh nói nhỏ.
Lưu Thanh Bách lườm cô một cái rồi làm việc, tuy động tác không được thông thạo chuyên nghiệp nhưng vẫn rất đúng quy trình.
Chiều đó hai người còn ở lại ăn cơm với vợ chồng ông lão, không khí vô cùng mộc mạc vui vẻ.
“Hai đứa không chỉ là ông chủ với nhân viên đúng không?” - Bà đột nhiên hỏi, con mắt của người già vốn tinh tường, hiếm khi nhìn nhầm.
“Không có gì đâu ạ, bọn cháu chỉ là quan hệ công việc đơn thuần” - Mỹ An ngay lập tức phản bác.
“Thế cậu trai, cậu nghĩ sao?” - Bà quay sang nhìn Thanh Bách, bà có thể nhìn ra
ẩn sau bộ mặt lạnh lùng kia là một trái tim ấm áp chỉ là chính anh có khi còn không
biết đến.
Lưu Thanh Bách chỉ gật đầu rồi mỉm cười, rốt cuộc cái gật đầu đó là gật đầu với lời phản bác của Mỹ An hay gật đầu với suy đoán của bà thì không ai biết được.
Mỹ An thỉnh thoảng lại len lén nhìn qua anh, dáng vẻ này của anh thật sự mới lạ với cô.
Cô chưa từng mường tượng ra một Lưu Thanh Bách mộc mạc và dễ gần đến như thế.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa với hai vợ chồng ông lão, cô và anh cũng xin phép ra về.
Mỹ An đứng đó nghĩ ngợi hồi lâu, cô có nên đi nhờ xe Thanh Bách hay không, tầm này không còn sớm đón xe bus sợ là tới tối mới về đến nhà.
“Cô còn đứng đó làm gì? Không biết lên xe à?” - Thanh Bách nghiêng đầu từ kính
xe ra phàn nàn cô..
Ngôn Tình Tổng Tài
“A...!đến đây” - Mỹ An mấy ba giây mới kịp phản ứng, hai chân liền chạy thật nhanh đến ngồi vào xe của anh.
Cô đúng là có thành kiến với Thanh Bách quá sâu rồi, cô còn đứng đó nghĩ liệu anh có chở cô không.
Trần Mỹ An nhìn quần áo của anh dính rất nhiều vết bùn khô không nhìn được có
chút buồn cười, thật ra là có chút dễ chịu.
Thanh Bách như thế làm cho cô thấy an
tâm hơn, không phải một tổng giám đốc tàn nhẫn, không phải một đại thiếu gia
người người kính nể.
“Cô cười gì hả? Tôi như giờ còn không phải vì bản kế hoạch của cô” - Thanh Bách gằn giọng nói.
Mỹ An chớp mắt khó tin nhìn anh, là vì cô sao, cô không nghe lầm chứ? Lưu Thanh Bách đến đây thật sự là vì cô, không...!không thể nào.
“Anh không đến tôi cũng có thể bàn xong chuyện mua lại mảnh đất, ông và bà đều rất thích tôi”
“Họ có thể quý mến cô nhưng họ sẽ không đưa ra giá cuối đầu” - Thanh Bách chậm rãi nói - “Nhiều chuyện viên kinh doanh đã đến đây rồi, đều được tiếp đãi chu
đáo nhưng kết quả cũng chỉ là một tờ giấy trắng”
Mỹ An nghe Thanh Bách nói vậy lại càng thấy hợp lý, mỗi lần cô nhắc về bảng
báo giá thì hai ông bà lẩn tránh sang chuyện khác.
“Bọn họ lớn tuổi rồi, thời gian gắn bó với mảnh đất có khi còn lớn hơn tuổi của tôi và cô cộng lại, bọn họ không giao cho ai mà họ không chắc chắn đâu.
Nếu không có một tổng giám đốc như tôi đến bảo đảm, cô đừng hòng mà có kết quả”
2
Trần Mỹ An không nhịn được mà phải vỗ tay mấy cái cho anh, sau đó còn giơ ngón tay cái đến trước mặt anh:
“Lợi hại! Không hổ danh tổng giám đốc Bách Niên”
“Bớt nói lời dư thừa đi” - Thanh Bách khẽ cong môi.
- “Đường đều rải hoa hồng hết rồi, cô đi cho cẩn thận vào.”
“Tuân lệnh tổng giám đốc, tôi chắc chắn sẽ viết một bản kế hoạch xây dựng khiến anh hài lòng nhất.” Cả anh và cô đều không ngờ rằng, có một ngày hai người lại có thể làm việc ăn ý, nói chuyện ôn hòa như thế.
Lưu Thanh Bách cảm thấy bỏ qua hết những sai lầm trong quá khứ, Mỹ An cũng là một cô gái không tồi.
Còn Mỹ An từ xưa đến nay vẫn luôn xem trọng anh chỉ là những tổn thương và trở ngại giữa hai người ngày càng nhiều khiến cô không có chút can đảm bước tới nữa.
Hôm nay là ngày công bố kết quả bản kế hoạch nào sẽ được chọn, người đưa ra kết quả cuối cùng sẽ là chủ đầu tư và đạo diễn.
Lưu Thanh Bách tin chắc đó sẽ là Mỹ An, anh đã nhìn qua lần cuối bản kế hoạch của cô, vô cùng chỉn chu.
Tuy nhiên, kết quả lại khiến cho mọi người bất ngờ, Ngô Linh Chi
“Không thể nào” - Mỹ An khuyu xuống ghế, cô đã dồn hết sức lực của mình vào đây.
Cô đã chẳng màng đến ăn ngủ, chỉ vì bản kế hoạch này, cô có chỗ nào làm chưa tốt chứ? Trong lúc mọi người đang hò reo chúc mừng cho Linh Chi, Mỹ An chỉ biết cắn răng ở một góc ngắn cho nước mắt chảy ra.
“Chị đừng buồn, có lẽ chỉ thiếu một chút may mắn thôi” - Thanh Nhi đặt tay lên vai cô.
Ngô Linh Chi vô cùng hả hê nhìn dáng vẻ thất vọng đó của Mỹ An, cô ta nhìn cô với ánh mắt đầy khiêu khích.
Cuối cùng cô cũng nếm thử cảm giác thứ rõ ràng đã ở
trong tay mình cũng bị ngược khác đoạt mất.
Trần Mỹ An vẫn còn đang tự đổ lỗi cho bản thân làm chưa tốt thì nhìn bắt gặp ánh mắt đó của Linh Chi.
Cô như bừng tỉnh, không bao giờ có chuyện Linh Chi chiến thắng một cách công bằng ở đây.
“Trưởng phòng, cho tôi xem bản kế hoạch của Linh Chi được không?”
Trần Mỹ An hai mắt mở to, đây còn không phải là của cô sao? Từng câu từng chữ cô ta đều sao chép y chang Mỹ An, khỏi nói cũng biết bản kế hoạch của Mỹ An sớm đã bị thay bằng thứ tệ hại nào đó.
“Đây là bản kế hoạch của tôi? Ngô Linh Chi, cô ăn cướp của người khác quá trắng trợn rồi đó?”
Ngô Linh Chi giả vờ giật mình một cái, ngơ ngác không hiểu chuyện gì:
“Mỹ An, cô nào gì vậy? Ai ăn cướp của ai, đây là kế hoạch của tôi mà, giấy trắng mực đen ghi rõ ràng”
“Cô còn nói dối sao, từ đề mục trong đây đề mục trong đầy đều là tôi tỉ mi làm, tôi còn có thể đọc một lượt từ trước xuống dưới” - Trần Mỹ An nghiến răng.
“Cô đừng ngậm máu phun người như vậy, nói như cô ai nói cũng được.
Cô rõ ràng ganh tị tôi đạt được dự án nên mới gây sự”
“Đúng đó, cô cũng xấu xa quá, bản kế hoạch này là của Linh Chi, tôi thấy cô ấy làm mà”
“Bản tính con người không thay đổi được, loại gì mà cứ thích giành đồ của người khác”
Rất nhiều người đều đứng về phe Linh Chi chỉ trích cô, dù họ có rõ thực hư cậu chuyện hay không thì họ cũng chọn tin tưởng Linh Chi chứ không phải là cô.
“Tôi cũng từng xem qua bản kế hoạch này của chị Mỹ An, thật sự là chị ấy làm” - Người đang lẻ loi chống chọi lại mọi người bênh vực cô là Thanh Nhi.
“Trong máy tôi vẫn còn lưu file gốc, tôi có thể chứng minh bản thân mới là chủ
nhân thật sự của bản kế hoạch này” - Mỹ An mặc dù vô cùng uất ức nhưng vẫn có nén xuống tìm ra cách giải quyết.
“Trong máy tôi cũng có mà, không ngờ cô chuẩn bị công phu vậy để tranh giành với tôi” - Linh Chi ôm ngực tỏ ra tức giận, khiến mọi người lại một lần nữa thấy cô ta là kẻ vô tội bị ức hiếp.
Trần Mỹ An cười tự giễu, xem ra Linh Chi lần này chuẩn bị vô cùng chu đáo mới đến bẫy cô.
Cô phải làm sao để chứng minh trong sách của bản thân mình đây, cô không thể nhẫn nhịn trong trường hợp này.
Thanh Tùng nghe tin lập tức chạy qua, cậu đứng ra ủng hộ cô mấy câu nhưng càng nói càng làm mọi chuyện rối rắm.
Cậu khăn khăn bảo vệ cô người ta lại ghét cô thêm, mắng cô là thứ hồ ly tinh chỉ biết quyến rũ đàn ông, ôm đùi ông chủ.
“Thanh Tùng, anh đừng nói nữa” - Mỹ An thở dài.
Lưu Thanh Tùng có chút khó chịu, lần nào cậu cũng làm sai, lần nào cũng kiến Mỹ An không hài lòng.
Cậu thật sự đã cố gắng lắm rồi, tại sao vẫn luôn không đủ?
“Trần Mỹ An, cô tổ Linh Chi cướp ý tưởng của cô nhưng cô lại không chứng minh được gì, đây còn không phải là cô vu oan giá họa người ta à?”
“Mảnh đất được chọn cũng là tôi tự mình đi thực tế, tôi không có nói dối” - Mỹ An vẫn kiên định đòi lại quyền lợi của mình.
“Cô lấy gì chứng minh chứ?”
Mỹ An nắm chặt hai tay thành quyền, người duy nhất có thể chứng minh chính là Thanh Bách.
Nhưng cô cũng không thể nói ra là cô cùng đi với anh, hơn nữa liệu anh có đứng về phía cô hay không, hay vốn dĩ anh đã sớm dụng túng cho Linh Chi đối xử với cô như này.
Cô liên tục bị mọi người công kích, Linh Chi thì chỉ đứng một bên xem kịch hay, Thanh Tùng và Thanh Nhi có ra sức thanh minh cho cô thì cũng đuối lý.
Không có bằng chứng hay chứng cớ gì thuyết phục cả hơn nữa mấy người này đều vô cùng phiến diện.
Thanh Bách đang ở ngoài gặp gỡ đối tác vừa nghe tin bản kế hoạch được chọn
“Anh biết bản kế hoạch đó là của tôi mà đúng không? Mảnh đất đó anh còn cùng tôi đi xem, anh quên cả vợ chồng ông bà rồi sao?”
Lưu Thanh Bách không nói nên lời, anh biết, tất nhiên anh biết hết nhưng trong
trường hợp khi nãy thì dù anh có đứng ra bênh vực cô cũng chỉ khiến các mũi giáo
càng chĩa về cô.
Đến lúc đó Mỹ An muốn tồn tại ở công ty này nữa là không thể.
“Anh không cần trả lời, được, tôi hiểu rồi” - Trần Mỹ An hít sâu một hơi, ném thẳng xấp giấy đang cầm trên tay vào mặt anh, quay lưng rời đi, một giọt nước mắt không
kịp kìm lại đã rơi lại sau bước chân cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...