Trần Mỹ An nhanh chóng ngồi dậy, sắc mặt còn chưa tan được vẻ hoảng loạn, cô đúng là chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho những chuyện này.
Mỹ An và Thanh Bách hai mắt nhìn nhau, không ai có lấy chút vui vẻ nào.
Cô giận anh vô trách nhiệm cũng hoài nghi có phải anh thật sự bán mình như lời ông chủ Tài nói.
Anh lại cho rằng cô dụ dỗ đàn ông, muốn dùng thân thể đổi lấy hợp đồng.
Ông chủ Tài mất một lúc mới định thần lại sao cú đá của Thanh Bách, tức giận hét lên:
“Công ty các người muốn chết đúng không? Đừng hòng tôi sẽ ký bản hợp đồng này.”
Lưu Thanh Bách nhếch môi cười, bước tới đối diện với ông chủ Tài:
“Ông chưa từng nghe qua ba chữ Lưu Thanh Bách này đúng không?”
“Thì sao chứ? Anh cũng không thể một tay che trời, ba miếng đất đó Bách Niên đừng hòng được chạm tay vào”.
Mỹ An nghe câu này sắc mặt không tốt lắm, cô đã xem qua kế hoạch về sau của hạng mục này.
Thanh Bách sẽ dùng ba mảnh đất này xây dựng một khu đô thị thu nhỏ, vô cùng hiện đại và mới lạ.
Cô không hy vọng hợp đồng này sẽ vì mình mà bị hủy. Lưu Thanh Bách bật cười, cứ như anh vừa nghe được chuyện gì hài hước lắm vậy.
Anh bước tới nhặt hợp đồng lên, ở ngay trước mắt ông chủ Tài xé nó làm hai nửa:
“Tôi ghét nhất là người khác nghĩ có thể làm khó được tôi.
Bây giờ thì ông cút khỏi đây được rồi đó”
Ông chủ Tài nén giận, chỉ trỏ vào mặt anh và cô mấy cái rồi cũng ngậm miệng rời đi.
Trước đó ông dám mạnh miệng như thế là vì nghĩ Thanh Bách thật rất muốn ba
miếng đất này, bây giờ đã hiểu rõ danh tiếng của anh không đùa được nên chỉ đành
nhịn xuống đi khỏi.
Trần Mỹ An nhật bản hợp đồng lên, có chút áy náy nhìn anh:
“Anh thật sự bỏ hạng mục này sao?”
Cô không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã chọc điên anh, anh tức giận chất vấn
cô:
“Cô muốn ký bản hợp đồng này đến điên rồi à? Hay cô vừa nhìn thấy đàn ông là không nhịn nổi phải đi quyến rũ bằng được?”
Trần Mỹ An lắc đầu cười, một chút áy náy vừa rồi cũng mất sạch, cô cần gì bận tâm vì loại đàn ông máu lạnh vô tình này.
“Anh đừng có lúc nào cũng nghĩ toàn mấy thứ dơ bẩn.
Anh đến muộn khiến tôi bị người ta sàm sỡ, anh còn đổ lỗi cho tôi”
“Cô càng ngày càng đi qua giới hạn rồi đó” - Anh gằn giọng, lúc trước mỗi lần Mỹ
An nói ra mấy lời này cũng không phải là thái độ lạnh nhạt như này.
“Giới hạn của anh hay là của tôi? Nếu là giới hạn của tôi thì anh đang vượt quá nó đó, làm phiền anh về đúng vị trí của mình”
“Trần Mỹ An” - Thanh Bách gầm nhẹ lên, lao tới ấn chặt cô vào tường - “Để tôi
nhắc cho cô nhở cô là ai!”
Lưu Thanh Bách hai mắt đỏ au, tức giận không kiềm chế được mà mạnh bạo xé áo cô.
Bàn tay cũng vô cùng lưu loát vén cao váy cô, trực tiếp xâm nhập vào nơi tư mật nào đó.
Trần Mỹ An lúc này mới hiểu rõ ý đồ của anh sa sầm mặt, hai tay dùng sắc đẩy anh ra, cả người phản kháng vùng vẫy:
“Anh điên rồi! Anh buông tôi ra!”
Lưu Thanh Bách đưa một tay chặn miệng cô, không hề niệm tình giật tung hết các cúc áo, bầu ngực căng tròn cứ thể phô bày ra trước mắt.
Anh cúi đầu xuống cắn mạnh lên đó, là cắn thuần túy không hề có chút thưởng thức nào.
“...!Ưm..” - Trần Mỹ An không nhịn được chảy nước mắt, có lẽ vì đau, có lẽ vì tủi
nhục, cả người hiện tại đang bị khống chế mặc người ta chơi đùa, bản thân muốn hét
lên cũng không được.
Nước mắt của cô lăn trên má chạm vào bàn tay của Lưu Thanh Bách khiến anh thanh tỉnh lại mấy phần.
Anh hít sâu mấy hơi điều chỉnh bản thân, buông cô ra lùi về sau với ánh mắt tràn ngập khinh bỉ.
Trần Mỹ An nhanh chóng cài lại áo của mình, áo của cô đã bị xé rách, cô chỉ biết dùng tay che chắn nó lại.
Mỹ An vội vàng đứng dậy, cô chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt thôi.
Cô không còn chút sức lực nào để tức giận hay gào khóc.
Lưu Thanh Bác nhìn thấy cô có ý định ra khỏi phòng, tiến đến chặn ở cửa, cau
mày:
“Tôi cho phép cô đi chưa?” “Lưu Thanh Bách, anh muốn tôi làm sao anh mới hài lòng? Anh muốn nhục mà
tôi đúng không? Được thôi” - Chiếc áo vừa mới được cài ngay ngắn lại bị Mỹ An.
mạnh mẽ xé toạc ra - “Anh làm đi, làm cho nhanh rồi để tôi đi.”
Thanh Bách nhìn bộ dạng Mỹ An như này thật sự là ngoài dự đoán, Mỹ An lúc này trước mắt anh, hai mắt vô tình, hành động dứt khoát.
0
“Cô tức giận cái gì chứ? Cô nghĩ mình rất thanh cao sao?”
“Tôi không thanh cao, tôi hèn mọn, tôi để tiện, tôi lẳng lơ, Hài lòng chưa?” - Mỹ An chậm rãi nói ra từng chữ, từng chữ một như nặng cả ngàn cân, cả người nói và người nghe đều bị nó đè đến muốn sụp đổ.
Lưu Thanh Bách vẫn luôn muốn Mỹ An thu nhận những gì cô đã làm nhưng khi nghe Mỹ An nói mấy câu này, anh thấy cực kỳ khó chịu.
Hành động vừa rồi của Thanh
Bách không hề vì anh muốn sỉ nhục cô, Thanh Bạch chỉ là tức giận mới ép bức cô
như thế.
Anh chính là trách Mỹ An luôn không để phòng để người khác đụng chạm, dù cô cố tình hay vô ý thì cũng đáng giận.
Có lẽ Thanh Bách không hề biết anh đặc biệt để tâm Mỹ An, anh không chấp nhận được thái độ lạnh nhạt này của cô càng vì lý do đó.
Thanh Bách cảm thấy cả hai cần bình tĩnh lại, anh cởi áo khoác ra ném xuống
đất sau đó rời đi trước.
Ngay lúc anh vừa bước ra khỏi phòng, Mỹ An như được giải
phóng, cô không ngừng thở dốc, cố gắng điều chỉnh hô hấp trở lại bình thường.
Cô có
thể giả vờ mạnh mẽ gồng mình lên trước mặt anh như khi anh đi rồi, cô cũng chỉ là
một cô gái với đầy những thương tổn.
Trần Mỹ An nhặt lên chiếc áo của anh khoác vào người che đi thân thể đáng thương.
Cô rời khỏi nhà hàng, không ngay lập tức bắt xe mà đi bộ đến trạm xe bus đón xe cho tiết kiệm.
Mỹ An đi mấy bước liền ngồi gục xuống giữa đường khóc, cô thật sự không nhịn nổi nữa, tại sao anh lại đối xử với cô như thế.
Cô đã cố gắng quên đi rất nhiều chuyện sai của anh, cố bao dung anh, cố cùng anh làm việc trong một không gian.
Vậy mà anh không hiểu, anh vẫn cứ như trước, đem việc tổn thương cô ra làm niềm vui.
Mỹ An rất nhanh đứng dậy lau nước mắt, cô không muốn trở thành trò hề cho những người đi đường.
“Trần Mỹ An ơi, mày chỉ cần nhẫn nhịn thôi, mày phải cố gắng vì chị mày cố gắng
vì chính.
Sau này dù có hơn thế này cũng phải nhẫn nhịn, phải kiên trì tới cùng”
Cô nói bản thân đã chết tâm với Thanh Bách nhưng thật ra chỉ có còn đặt anh ở trong lòng cô mới xót xa như thế này thôi.
Không trách Mỹ An yếu đuối được, có trách là trách tình cảm khi đó quá sâu nặng, mười năm đầu có thể nói bỏ là bỏ.
Lưu Thanh Bách suốt một đường vẫn luôn lái xe theo Mỹ An, anh không biết tại sao nhưng khi thấy cô khóc lòng anh rất đau.
Anh lái xe song song với xe bus, anh nhìn cô tựa đầu vào cửa kính ô tô, gương mặt đó từ khi nào đã khắc sâu trong lòng
anh, muốn xóa cũng xóa không được.
Lưu Thanh Bách cứ vẫn lái xe theo cô về đến tận nhà, anh nhìn ngọn đèn vàng èo ít trước ngõ nhà cô lại nhìn bóng lưng gầy gò của cô dần khuất đi.
Anh thở dài, có một số chuyện vẫn luôn khó nghĩ như thế, anh nghĩ không thông.
Lưu Thanh Bách và Võ Tuấn Triết đang ở trên sân thượng chung cư Tuấn Triết
ngắm cảnh toàn thành phố về đêm.
Tuấn Triết là bạn thân của Thanh Bách, cũng là
một ông chủ lớn trong lĩnh vực giải trí.
Thanh Bách là một người khó kết bạn, Tuấn Triết thì ngược lại, qua loa mấy câu
đã kết thân với người ta.
Nhưng hai người là trường hợp đặc biệt, anh và cậu đều xem đối phương là tri kỷ, người duy nhất có thể tin tưởng thật sự.
“Cậu mà tìm tôi bất ngờ thế này chỉ là có chuyện nghĩ không thông thôi” - Tuần Triết khoan tay tựa vào lan can nhìn anh.
“Lời này tôi đã muốn nói lâu rồi nhưng vì chuyện đã qua không nên nhắc lại mới không nói.
Bây giờ người đã về, chuyện cũ cũng khơi lại, tôi sẽ nói, tôi vẫn không tin
Mỹ An sẽ làm ra loại việc đó”
Lưu Thanh Bách gật đầu một cái, sự việc năm đó thật sự khó nói cho rõ.
Nhưng Mỹ An thật sự đã làm rất nhiều chuyện khác, giống như việc chuốc rượu bò lên giường anh, anh vẫn không thể tin cô trong sạch.
.