Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Editor: Quỳnh Nguyễn

Sắc mặt Danh Khả khẽ biến, sợ bị Đỗ Thiên Thiên nói ra quan hệ Bắc Minh Dạ cùng cô không tầm thường, vội vàng thúc giục cô ấy nói: "Ăn nhanh lên, buổi chiều Bắc Minh tiên sinh còn có việc, chúng ta..."

" Buổi chiều tôi không có việc gì, các ngươi lại vẫn muốn đi đâu, tôi lại đưa các ngươi đi." Bắc Minh Dạ nhìn cô, ánh mắt nhu hòa, ánh mắt nghiêm túc cùng chuyên chú nói không nên lời.

Chuyên chú như vậy, nếu là rơi vào trên người nữ hài tử khác chỉ sợ người khác đã cảm động đến sắp hôn mê rồi.

Nhưng lúc này Danh Khả chỉ cảm thấy có vài phần buồn bực, anh rõ ràng cố ý khó xử cô.

Đỗ Thiên Thiên lại vẻ mặt kinh hỉ, có người làm lái xe đương nhiên là tốt nhất, tuy nhiên, có Bắc Minh tiên sinh đi ở bên cạnh áp lực các cô quả thật rất lớn, nhưng thói quen liền tốt: "Chúng ta buổi chiều chuẩn bị đi công ty quảng cáo một phen, xem quảng cáo bọn họ làm có tốt hay không."

Bắc Minh Dạ nhìn Danh Khả, Danh Khả gật gật đầu: "Hẹn công ty quảng cáo, bọn họ rất không dễ dàng mới đáp ứng hôm nay gặp mặt chúng tôi."

"Có khó khăn?" Anh nhíu mày, dừng động tác trong tay, nhìn chằm chằm cô.

Danh Khả nhún vai, cười đến có phần bất đắc dĩ: "Thời gian quá khẩn trương, người ta đã cực kỳ hỗ trợ, chẳng qua chúng ta yêu cầu vẫn lại là có phần không đạt được."

Anh không nói gì, cúi đầu ăn xong phân cơm rang trứng.

Danh Khả cùng Đỗ Thiên Thiên nhìn nhau một cái, cũng bắt đầu cúi đầu ăn, bởi vì đều là thích gì đó, càng ăn càng hứng khởi, liền ngay cả áp lực Bắc Minh Dạ mang đến cho nhóm người các cô cũng dần dần tán đi không ít.


Đến sau cùng Danh Khả còn gắp hai khối đồ ăn hấp thả tới trong chén anh, hướng anh cười cười: "Nếm thử, đồ ăn hấp nơi này cực kỳ nổi danh."

Bắc Minh Dạ nhìn hai khỏa rau xanh, lại nhìn cô.

Danh Khả lập tức phản ứng kịp, cầm một đôi đũa lấy nước nóng đưa tới trước mặt anh.

Bắc Minh Dạ cũng không để ý tới, chỉ là vẫn nhìn cô như cũ.

Danh Khả rốt cuộc biết anh suy nghĩ cái gì, trong lòng có phần buồn phiền, Đỗ Thiên Thiên còn ở nơi này, anh lại cứ nhìn cô như vậy, ngay cả mí mắt cũng không nháy một phen, không nói lời nào ngay cả động tác cũng ngừng lại, ngay cả cơm cũng không ăn.

Danh Khả thật sự cực kỳ đau đầu, nam nhân này có đôi khi tùy hứng, ngươi thật sự hoàn toàn không có biện pháp.

Cô cắn môi, nhìn Đỗ Thiên Thiên một cái: "Đồ ăn hấp không tệ, cậu muốn một phần nữa không?"

Đỗ Thiên Thiên đã có vài phần ăn no, bất quá, nếu cô ấy thích, cô liền lập tức đứng lên, hướng quán nhỏ cách đó không xa đi đến.

Danh Khả mới vội vàng đem một khối đồ ăn trong đó kẹp lên đưa đến bên môi Bắc Minh Dạ, anh há mồm cắn xuống, chậm rì rì cắn vài cái mới nuốt vào trong bụng.

"Còn muốn sao?" Danh Khả sợ Đỗ Thiên Thiên trở về, thấy cái đĩa anh còn có một khối đồ ăn hấp cuối cùng, tốt nhất lúc này đem nó đều giải quyết rồi. Bắc Minh Dạ lại tựa hồ không có chú ý tới nghĩ cách của cô như vậy, ánh mắt rơi vào khỏa đồ ăn.


Danh Khả hiểu ý, lập tức gắp nó, rốt cục tại thời điểm Đỗ Thiên Thiên cầm một cái phân đồ ăn hấp khác, cô đem toàn bộ đồ ăn uy đến trong miệng nam nhân này.

Danh Khả cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặt đũa xuống, ngầm hạ quyết tâm, về sau không thể hảo tâm như thế, cho dù thấy ăn ngon, cũng không cần lại chủ động đưa đến trước mặt anh.

Người này lười, thượng thiên nhập địa không ai có thể so được với, thời điểm không muốn động thủ thật sự ngay cả ngón tay đều đã không muốn nâng một phen.

Không ngờ ánh mắt Bắc Minh Dạ lại rơi vào phân đồ ăn nóng kia, nhìn màu sắc đồ ăn nóng sáng rõ, anh ngoéo môi một cái, thanh âm ẩn dấu ý cười tà mị: "Đồ ăn nóng này không tệ còn muốn."

Danh Khả một lòng trầm xuống, anh lại muốn cố ý khó xử cô rồi.

Gắp hai khối hoa tây lan nóng đặt ở cái đĩa của anh, cô nghiêng đầu nhìn Đỗ Thiên Thiên, miễn cưỡng bài trừ một chút ý cười: "Thiên Thiên, nếu không lại lấy một phần đi."

Đỗ Thiên Thiên trừng mắt nhìn, rõ ràng phản ứng không kịp: "Cậu nuốt trôi sao?"

"Nơi này không phải lại vẫn có một cái cái Đại Vị Vương ( đồ tham ăn) sao?" Danh Khả nói thầm một câu, lòng tràn đầy oán khí, lại không chỗ phát tiết.

Đỗ Thiên Thiên lại bị những lời này sợ hãi, cư nhiên dám nói Bắc Minh tiên sinh là Đại Vị Vương, cô không muốn sống chăng! Mạch máu kinh tế bọn họ, tất cả vận mệnh cuộn phim tất cả đều ở trong tay người ta a.


Lập tức cũng không dám nói thêm cái gì, vội vàng đứng lên hướng sạp bên kia đi đến.

Danh Khả nhanh chóng đem hoa tây lan kẹp lên đưa đến bên môi Bắc Minh Dạ, anh lại giương khóe miệng, há mồm cắn tiếp xuống.

Lần này Danh Khả cũng không dám thả lỏng, chờ anh ăn xong khối này lại kẹp lên một khối khác uy anh ăn, liên tiếp bón ăn anh ba khối hoa tây lan, hai khỏa đồ ăn rau xanh, còn có hai khối củ sen, nhìn thấy Đỗ Thiên Thiên sắp trở về, cô mới vội hỏi nói: "Còn muốn sao?"

Bắc Minh Dạ không nói lời nào, chỉ là nhợt nhạt cười cười, liền lại cúi đầu đem cơm rang trứng còn lại múc đưa vào miệng đi.

Danh Khả hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chờ sau khi Đỗ Thiên Thiên trở về mới miễn cưỡng đem đồ ăn nóng xuất hiện thêm đưa vào miệng đi.

Kết quả, cuối cùng phân đồ ăn nóng trở về kia trên cơ bản động cũng chưa động quá.

Ánh mắt Đỗ Thiên Thiên oán niệm rơi vào trên người cô, nhưng cô cũng là không thể nề hà, Đại Vị Vương người ta không ăn, chẳng lẽ cô còn buộc nhét vào trong bụng anh sao? Bụng người ta cực kỳ trân quý, nhét phá hủy làm sao bây giờ?

Bất quá bữa cơm này dùng tiền bạc tập thể, Đỗ Thiên Thiên cũng không thèm để ý, quay đầu nói cho bọn họ hôm nay cùng Bắc Minh tiên sinh cùng một chỗ, nói không chính xác xã trưởng còn có thể trách ăn một bữa cơm liền ăn ít tiền như vậy.

Nơi này ăn vặt lại không đắt, dùng để chiêu đãi Bắc Minh tiên sinh quả thực là ngược đãi dạ dày người ta.

Ăn cơm xong, Danh Khả từ trong túi cầm giấy ăn đưa cho Bắc Minh Dạ, Bắc Minh Dạ chỉ là buông xuống mâu nhìn cô, vẫn không nhúc nhích.

Cô lại bắt đầu nhức đầu, trong lòng hận chính mình làm cái gì nhiều chuyện như vậy.

Thời điểm ở Đế Uyển, nếm qua cơm đều là muốn lau miệng cho anh, hiện tại cô bắt đầu có phần thói quen, nhưng không nhớ ra nơi này là ở bên ngoài.


Hành động này có phần quái dị, cô chuyển giấy ăn cho anh anh lại không tiếp, tay cô giơ ở giữa không trung, cứ lúng ta lúng túng như vậy, thu hồi lại cũng không phải.

Đỗ Thiên Thiên ngẩng đầu khi đó cũng thấy một màn quái dị này, ánh mắt kinh ngạc quét về phía Danh Khả, Danh Khả lại bỗng nhiên nói: "Người phía sau cậu kia không phải là trường học chúng ta sao?"

Đỗ Thiên Thiên quay đầu ngắm nhìn, vẻ mặt nghi hoặc: "Cậu nói người nào?"

"Cái mặc T-shirt màu lam." Cô vừa nói, vừa đem vết dầu bên cạnh khóe miệng Bắc Minh Dạ lau sạch sẽ.

Chờ Đỗ Thiên Thiên quay đầu lại cô vừa vặn thu tay, khối giấy ăn dùng qua bị cô cầm ở trong tay, hướng bên môi chính mình lau đi: "Tớ đại khái là nhận sai người, đi thôi, hơn một giờ rồi."

" Được." Đỗ Thiên Thiên cũng bắt đầu thu thập đông tây, đứng lên.

Các cô hẹn công ty quảng cáo buổi chiều hai giờ gặp, mặc dù thời gian không tính eo hẹp, nhưng đến sớm dù sao tốt hơn so với tới trễ, dù sao cũng là cầu người khác làm việc.

Hơn nữa hôm nay lại là Chủ nhật, người bên kia bằng lòng gặp bọn họ đã rất không tệ.

Ánh mắt Bắc Minh Dạ lại rơi vào trên mặt Danh Khả, đáy mắt cô lại vẫn có một chút kinh hoảng chưa kịp giấu, nhớ tới từng màn vừa rồi, anh nhịn không được câu môi dưới, đáy mắt chảy qua một chút quang mang sung sướng.

Trêu cợt nha đầu kia, tư vị kia quả thật rất không tệ.

Rốt cục anh đứng lên, dẫn đầu hướng bên ngoài ngõ nhỏ đi đến.

Danh Khả thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng Đỗ Thiên Thiên nhìn nhau một cái, lấy đông tây liền gắt gao đi theo qua đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui