Ngày hôm sau.
Phùng Linh Nhi sáng sớm đã gọi điện thoại đánh thức cô dậy, lo lắng sợ cô ngủ quên nên làm trễ giờ báo danh.
Khi Du Ánh Tuyết tỉnh dậy, bên cạnh cô đã trống rỗng.
Nhìn quanh phòng, cũng không thấy anh ở trong phòng ngủ của mình.
Du Ánh Tuyết vội vàng rửa sạch, buộc tóc rồi đi xuống lầu.
Từ xa, cô đã thấy Kiêu Phong Khang đích thân xách hành ly lên xe.
Anh đã thay quần áo gọn gàng, áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần tây chỉnh tê, anh thực hiện những động tác kia vô cùng đẹp mắt.
Đâu đâu cũng thể hiện sức mạnh cường tráng và đường nét hoàn mỹ của người đàn ông.
Dưới ánh ban mai rực rỡ, quanh thân anh phát ra một vòng sáng chói lóa.
Chỉ một cái liếc mắt cũng khiến cô khó rời mắt.
Cô nên làm gì bây giờ? Chính là…
Có vẻ như cô càng ngày càng say đắm anh…
“Đừng ngẩn người ở chỗ này nữa, mau đi ăn sáng đi” Kiêu Phong Khang quay đầu lại, thấy cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, ngón tay thon dài gõ vào mặt đồng hồ: “Thời gian không thích hợp cho em ngắm anh đâu” Một câu đã chọc thủng, không chừa cho cô chút mặt mũi nào.
Tất cả những người người giúp việc bên cạnh đều đang cười.
Du Ánh Tuyết tức muốn chết! Ngày hôm qua đã lên án mấy tật xấu rồi, bây giờ lại có thêm một cái! Không hiểu phong tình.
Hơn nữa, còn cực kỳ không hiểu phong tình! Kiều Phong Khang lái chiếc Bentley, đưa cô đến trường, Du Ánh Tuyết thấy rằng đây thực sự không phải chuyện tốt.
Rất phách lối.
Rất rêu rao.
Vậy nên…
Ngày đầu tiên, cả trường đều biết cô có bạn trai, một người bạn trai rất giàu có và đẹp trai.
Hơn nữa….
Một người bạn trai mà khi hiệu trưởng nhìn thấy cũng cúi đầu khom lưng, tìm mọi cách lấy lòng.
“Đến rồi, ký túc xá nữ, đàn ông dừng lại.
Chú không được đi vào nữa.” Đến dưới lầu ký túc xá nữ Du Ánh Tuyết ngăn anh lại.
Trong phòng ngủ, tất cả các cô gái đều nhô đầu nhìn ra ngoài.
Du Ánh Tuyết phát hiện.
Người này rất đào hoa.
Hơn nữa, anh chính là hình mẫu yêu thích của các sinh viên nữ đại học.
Trên đường đi đến đây, tỷ lệ quay đầu nhìn anh rất cao.
“Nhiêu đồ như vậy em làm sao có thể một mình xách lên?” “Đừng lo, Linh Nhi đã sắp xuống rồi.
Cô ấy đã rủ các bạn cùng phòng xuống đây rồi, có đến mấy người lận” Khi Du Ánh Tuyết đang nói chuyện, Phùng Linh Nhi đã nhảy qua trực tiếp nhào vào lòng cô.
“Tớ đã đợi cậu rất lâu rồi, cuối cùng cậu cũng đến!” Phùng Linh Nhi cọ cọ trên người cô một lúc lâu sau đó mới quay đầu chào hỏi Kiều Phong Khang: “Chào chú ba” “Chú ba?” Những cô gái khác đi sau đều khó hiểu khi nghe thấy cái tên này.
Nhưng, một lúc sau, tất cả các bọn họ đều trở nên mê trai.
Đôi mắt của tất cả mọi người đều dán chặt vào ai đó, hiện lên vô vàng trái tim đỏ rực.
Phùng Linh Nhi đảo mắt xem thường, đẩy lùi mấy người đang mê trai này: “Mọi người nghĩ cũng đừng nghĩ tới, người ta là hoa đã có chủ, được chưa.
Chị em này không có mắt sao?” “Có sao đâu, nhìn một chút cũng không phải là phạm pháp” “Đúng vậy.
Tuy rằng không phải của chúng ta, nhưng chúng ta nghiện mắt cũng không sao đi? Cùng lắm thì †ớ sẽ cho ngươi mượn bạn trai của tớ để mọi người nhìn cho đỡ nghiện” “Vậy thì nhờ Ánh Tuyết rồi” Một nhóm các cô gái nhỏ đứng trước mặt Kiều Phong Khang nói cười vui vẻ, à mà không kiêng dè chút nào.
Nhưng mà…
Kiều Phong Khang vẫn thản nhiên như trước, không có biểu hiện gì, cho dù bọn họ có nhiệt tình đùa giỡn thế nào, anh cũng không có đáp lại.
Kết quả là, khung cảnh trở nên hơi khó xử.
Mọi người đều có thể nhìn ra, bạn trai của người bạn cùng phòng mới chỉ có thể xem từ xa, không thể chơi đùa được.
Cuối cùng, Phùng Linh Nhi giảng hòa, để họ mang một số đồ vật này nọ lên trước.
Trong chốc lát, chỉ còn lại Du Ánh Tuyết và Kiều Phong Khang.
“Sắc mặt của chú khó coi quá, làm bọn họ sợ chạy hết rồi” Du Ánh Tuyết quay lại nhìn các bạn nữ có chút lo lắng.
“Sắc mặt của tôi luôn luôn như thế ” này.
Được rồi.
Du Ánh Tuyết bất lực.
Trông cậy một người đàn ông 30 tuổi mở miệng cười đùa, nói chuyện phiếm với các cô gái nhỏ 18 tuổi thì đúng là chuyện không thể tưởng.
“Không phải chú bề bộn nhiều việc sao? Chú đi đi, đừng chậm trễ công việc” Du Ánh Tuyết nhìn thấy Kiều Phong Khang đang xem giờ, mặc dù, lần nào cũng làm như lơ đãng.
“Buổi tối khi em tan học, tôi sẽ bảo tài xế đến đón.
Đừng chen lấn trên tàu điện ngầm cho nữa, nếu không, em lại bị say xe nữa thì tôi sẽ không thèm quan tâm em nữa đâu” Kiều Phong Khang cảnh cáo nói.
Mặc dù nói rằng không thèm để ý đến cô nữa, nhưng giọng điệu căng thẳng và lo lắng của anh không thể lừa được mọi người.
Du Ánh Tuyết lắc đầu nói: “Hôm nay cháu sẽ không về nhà ngủ” “..” Rõ ràng những gì cô nói khiến anh cực kỳ không vui: “Tôi đã xem lịch học của em rồi, 5h20, tôi sẽ cho tài xế đến đúng giờ, em hãy đứng đợi ở cổng trường đi.” “Em nói nghiêm túc đấy” Du Ánh Tuyết nắm lấy tay anh năn nỉ: “Chú cũng nhìn thấy đó, so với một tuần trước quan hệ với mọi người đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Hiện tại cháu nên ngủ ở đây để bồi dưỡng tình cảm với họ.
Hơn nữa… cháu đã đồng ý với Linh Nhi hôm nay sẽ ngủ ở đây với cậu ấy.
Nếu cháu thất hứa mà nói, cậu ấy sẽ mắng cháu thấy sắc quên bạn mất” Tính cách của những người trẻ tuổi đương nhiên sẽ hiếu động.
Hơn nữa, nghỉ hè hai chị em cũng không gặp nhau nhiều lắm, giờ cuối cùng cũng về đến ký túc xá, tự nhiên có rất nhiều chuyện phải nói với nhau.
Kiều Phong Khang rốt cuộc vẫn hiểu.
Anh gật đầu, nhưng mà điểm mấu chốt là: “Tối mai phải quay về!” Cuối cùng…
Kiều Phong Khang lái xe đi.
Ánh mắt của Du Ánh Tuyết vẫn dõi theo sau chiếc xe.
Cho đến khi chiếc xe mất hút thì cô mới thôi nhìn theo.
Đêm nay… Không có anh ngủ bên cạnh, cô sẽ rất khó chịu đây! Tuy nhiên, cô phải luôn tự lập.
Du Ánh Tuyết nhớ tới Kiều Minh Đức vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Lấy điện thoại ra, cô muốn gọi cho dì Vân hoặc chú hai để hỏi thăm tình hình hiện tại của anh ta.
Đầu óc nặng tru.
Cô không biết liệu bà nội đã nói với dì Vân và những người khác về chuyện của cô và chú ba chưa…
Thở dài.
Rối rắm hồi hồi lâu, cuối cùng cô vẫn bấm dãy số quen thuộc.
Nhưng mà..
Trước khi cô gọi đi, một cuộc gọi đến.
Cô ngạc nhiên trong giây lát khi nhìn thấy dãy số nhấp nháy phía trên.
Không phải ai khác.
Người đó là dì Vân mà cô đang muốn tìm.
“Xin chào” Du Ánh Tuyết không dám chậm trễ, lập tức trả lời điện thoại.
Cô lo lắng hỏi: “Dì Vân, Minh Đức có chuyện gì sao?” “Không, không.Minh Đức đã tỉnh dậy, tình hình hiện tại cũng rất ổn” “Vậy thì tốt” Du Ánh Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay mới báo danh ở trường học, cho nên… sáng mai không đi bệnh viện” Thực ra…
Nhiều hơn cả là cô không dám đi.
Cô sợ gặp lại bà lão thì sẽ bị chán ghét xua đuổi.
Cô không chịu nổi ánh mắt này.
“Ánh Tuyết, buổi trưa lúc không có tiết có thể đến bệnh viện một chút được không? Dì và bà nội có việc rất quan trọng cần nói với ” Ngay khi cô đang miên man suy nghĩ, Trần Ngọc Vân đột nhiên lên tiếng.
Giọng điệu nặng nề và thận trọng, cộng với việc bà lão cũng liên hệ với chuyện này khiến trong lòng Du Ánh Tuyết căng thẳng.
“ có thể hỏi là chuyện gì không?” Cô lo lắng hỏi.
“Nhất thời không thể nói chuyện rõ ràng, khi nào tới chúng ta nói chuyện rõ ràng” Trần Ngọc Vân không có để lộ nhiều.
Du Ánh Tuyết không thể từ chối.
“Được.
Vậy buổi trưa sau khi tan học sẽ đến đó” Sau khi cúp điện thoại, Du Ánh Tuyết trở về ký túc xá.
Vẫn lo sợ bất an và bồn chồn.
Lớp học buổi sáng đã đến, mặc dù ngày đầu tiên đến lớp rất mới mẻ nhưng Du Ánh Tuyết vẫn thất thần.
Thỉnh thoảng nghĩ đến cú điện thoại của dì Vân.
Thật vất vả chịu đựng cho đến trưa, cô cùng Phùng Linh Nhi đến căng tin để ăn trưa.
Cô cũng không có cảm giác ngon miệng, vì vậy sau khi cắn vài miếng thì cô đã đặt đũa xuống.
“Có chuyện gì sao? Ngày đầu tiên đến lớp đã uể oải như vậy” Phùng Linh Nhi liếc nhìn đĩa thức ăn vẫn còn đầy trước mặt, duỗi đũa qua gắp một miếng gà nhét vào miệng.
“Tớ không ăn nữa, tớ phải đến bệnh viện”
“Thăm Kiều Minh Đức?”
“Ừ” Du Ánh Tuyết gật đầu, trong lòng luôn lo lăng, “Tớ phải xem chuyện gì đang xảy ra, trong lòng tớ luôn cảm thấy rất hôn loạn”
“Cậu..” Phùng Linh Nhi nhìn cô thở dài: “Tớ không nói sao về tình hình của cậu bây giờ.
Ở cùng một chô với chú ba, lại còn luôn lo lắng cho Kiều Minh Đức, không tiều tụy mới lạ”
Hành động thu dọn bát đĩa của Du Ánh Tuyết hơi dừng lại, liếc nhìn Phùng Linh Nhi: “Minh Đức bây giờ đang ở trong tình huống đặc biệt, anh ấy không chịu nổi kích thích, tớ không mở miệng được”
“Mình nói lời không dê nghe, nếu như trái tim của anh ta cả đời không tốt, cả đời này cũng không chịu nổi kích thích, vậy thì cậu cứ không nói cho anh ta sự thật sao? Vậy cậu và chú ba vân có thể đi tiếp chứ?”
Vẻ u sầu trong mắt Du Ánh Tuyết càng thêm trầm trọng Rốt cuộc cô cũng không nói gì, chỉ nói: “Chuyện sau này thì để sau này rồi nói.
Có lẽ bệnh viện ở Mỹ sẽ chữa khỏi bệnh tim cho anh ấy sớm thôi đúng không?” Cô cố găng khiến cho mình suy nghĩ lạc quan hơn.
Thu dọn bộ đồ ăn xong: “Tớ đi trước.
Nếu buổi chiều không về kịp, cậu xin nghỉ giúp mình nhé” Phùng Linh Nhi gật đầu: “Cố gắng về sớm” Du Ánh Tuyết đi rồi, Phùng Linh Nhi quay đầu nhìn lại bóng dáng của cô rồi thở dài.
Vốn dĩ, tình yêu là một điều vô cùng tốt đẹp, ít nhất nó phải khiến người ta cảm thấy thoải mái và thư giãn.
Nhưng…
Cô ấy có thể nhìn ra được, sau kỳ nghỉ hè, cô còn vất vả nhiều hơn nữa…
Du Ánh Tuyết bät chuyến tàu điện ngầm buổi trưa đến bệnh viện.
Đi thẳng lên lầu rồi vào khu vực phòng VIP.
Đứng trước phòng, nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của bà lão đêm qua, cô không khỏi rụt rè.
Hít sâu một hơi, cuối cùng lấy hết can đảm giơ tay gõ cửa.
Cánh cửa được người bên trong mở ra.
“ đến rồi” Trần Ngọc Vân mở cửa.
“Dì Vân” Du Ánh Tuyết cố nặn ra một nụ cười chào hỏi, xuyên qua vai Trần Ngọc Vân nhìn vào trong.
Trong phòng khách rộng lớn, ngoài dì Vân, còn có bà lão đang ngồi trên ghế sô pha.
Bà ấy không nhìn họ, nhưng khí thế và bầu không khí trong phòng khiến Du Ánh Tuyết cảm thấy rối loạn.
“Đừng đứng bên ngoài ngẩn người, vào trước đi” Nhäc nhở của Trần Ngọc Vân khiến Du Ánh Tuyết hoàn hồn lại.
Du Ánh Tuyết nhận thấy răng dì Vân vân đối xử với cô như trước.
Không có lạnh lùng, không có ghê †ởm mà vân dịu dàng thân thiện vô cùng.
Vậy là…
Bà nội không nói chuyện của cô với dì ấy sao? Cô chậm rãi bước vào và chào bà lão: “Bà ơi” “Ừ.
Ngồi đi” Bà lão khẽ gật đầu.
Du Ánh Tuyết ngồi xuống ghế sô pha đối diện với bà lão.
So với hôm qua, sắc mặt của bà cụ đã đỡ hơn rất nhiều.
Nhưng dù vậy, Du Ánh Tuyết vẫn như đang đứng trên đống lửa ngồi trên than.
“Bà nội, dì Vân, hai người gọi cháu qua có chuyện gì quan trọng sao?” Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Cô nghĩ muốn rõ ràng mọi chuyện càng sớm càng tốt.
Bà lão và Trần Ngọc Vân nhìn nhau.
Trần Ngọc Vân thở dài nói trước: “Xin lỗi, có thể và Minh Đức sẽ không thể tổ chức hôn lễ trong thời gian này được” Trong giọng điệu của dì ấy, có sự hối tiếc và xin lỗi.
Đây chắc chắn là một tin vui đối với Du Ánh Tuyết.
Có lẽ nào hôm nay gọi mình đến để bàn chuyện từ hôn sao? “Vì bệnh tim của Minh Đức nên thằng bé phải đi Mỹ, càng sớm càng tốt.
Cho nên, chúng ta không muốn trì hoãn thêm nữa, dự định ngày mốt sẽ lên đường” “Nhanh như vậy?” Du Ánh Tuyết kinh ngạc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...